Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 17

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y lung lay tay, "Chú ăn a! Thật là rất rất ngon! Tôi đảm bảo không lừa chú! Cách giờ ăn cơm vẫn còn sớm nha, ăn cái này lót dạ trước đã."
Hoắc Phi Đoạt nhìn nhìn má Ngũ Y Y đang phồng lên, suy nghĩ khẽ động, thò người ra trước, há mồm.
"A!" Toàn thân Ngũ Y Y cứng đờ.
Anh, anh, anh vậy mà.....
Chú Hoắc rất thích sạch sẽ nha! Vậy mà anh há mồm trực tiếp ăn đồ điểm tâm trên tay cô!
Không biết có ý gì hay không, ngón tay Ngũ Y Yconf bị đầu lưỡi Hoắc Phi Đoạt, nhẹ nhàng liếm một chút.
Oanh ------
Ngũ Y Y bị cảm xúc thấm ướt kia, giống như có dòng điện chạy qua toàn thân.
Trong con ngươi Hoắc Phi Đoạt ẩn ẩn hiện lên nụ cười xấu xa, vờ như thật sự đang nhấm nháp điểm tâm, hơi hơi gật đầu, "Ừm, hương vị thật không sai. Oa, sao em không ăn tiếp? Em vẫn duỗi tay làm gì vậy?"
"A? Tôi....." Ngũ Y Y xấu hổ thu hồi cánh tay cứng ngắt, khuôn mặt đỏ bừng.
Chú Hoắc, không nên chơi đùa như vậy.
Bộ dạng này động tác này, cực kỳ khiến người khác sinh ra ý nghĩ tà ác!
Ngũ Y Y thẹn thùng suy nghĩ, trong đầu lung tung nhớ lại, cằm đột nhiên bị Hoắc Phi Đoạt dùng tay nâng lên.
Ngạch.....
Ngũ Y Y hkoong biết làm sao nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Động tác này..... Làm cho người ta đột nhiên nghĩ đến tình tiết trong phim cổ trang, Vương gia háo sắc đều nâng cằm nữ nhân lên như vậy, cười dâm một tiếng, nói, cô bé, cười một cái cho gia xem.
Chú Hoắc hẳn không phải là.... cũng như vậy chứ.
Đồng tử Ngũ Y Y phóng lớn, thậm chí còn nghĩ đến, cô có nên nhân cơ hội này sờ sờ mặt chú Hoắc, nhìn qua da rất rất tốt nha.....
"Ăn như thế nào, thức ăn đều dính đầy trên mũi, trên mặt cũng có." Hoắc Phi Đoạt một tay cầm khăn giấy, một ngón tay nhẹ nhàng 乃úng lên trán Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y mới từ trong sững sờ bừng tỉnh, ngốc nghếch một tay lau trán, trợn tròn đôi mắt to đầy hơi nước nhòn mỹ nam tử đối diện.
"Vừa rồi? Vừa rồi nói cái gì hả?" Đầu óc cô mờ mịt.
Hô hô, bộ dáng này thật đáng yêu!
Hoắc Phi Đoạt mím môi cười, cười đến đầu Ngũ Y Y nóng lên.
"Làm việc ngoài giờ, hai vạn khối." Hoắc Phi Đoạt nhắc nhở cô gái nhỏ kia.
Vật nhỏ này, giống như con hổ nhỏ, dám đánh dám náo.
Lớn lên đơn thuần, ngốc nghếch, bộ dáng trong sáng như đứa trẻ bảy tám tuổi.
"Đúng rồi!" Ngũ Y Y vừa nghe đến hai vạn khối, lập tức sáng tỏ, vỗ đùi, hào khí ngất trời nói, "Hai vạn khối! Vừa rồi chúng ta nói đến hai vạn khối! Chú à, chú cứ nói đi, hiện tại nơi nào trả hai vạn khối tiền công?"
"Không có sao?"
"Đương nhiên là không cso! Nếu có, chú giới thiệu cho tôi đi! Con mẹ nó, loại chuyện tốt này sao tôi có thể buông tha chứ?"
Hơi kích động, vậy mà lại buột miệng nói tục.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy thật thú vị, cũng không phá cô, như cũ đùa với cô, "Em thật muốn làm?"
"Phải làm! Việc có tiền như vậy, sao lại không làm?" Ngũ Y Y vừa cầm một khối điểm tam, đột nhiên hiểu ra cái gì, sợ đến mức làm rơi điểm tam lại trong mâm, trố mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Chú, chú Hoắc, chú nói lời này, hẳn không phải đi làm cái kia chứ?"
Thanh âm Ngũ Y Y phát run.
"Gì kia? Nghe không hiểu em chỉ cái gì."
"Chính là, chính là.... Ai nha, chính là tiếp viên!" Ngũ Y Y đành phải cắn răng nói ra từ kia, suy nghĩ vừa chuyển, "Nếu loại công việc này, chú cứ nghỉ dưỡng già đi, không cần phí tâm giới thiệu cho tôi, tôi có ૮ɦếƭ đói cũng không làm."
Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười, "Em nói những cô gái đó?"
Ngũ Y Y dẩu môi, "Hừ! Chú coi tôi là loại người nào? Không phải chỉ là hơn hai trăm vạn sao, lão già nhà tôi tuy keo kiệt, nếu tôi dùng dao găm dọa hắn, cũng có thể lấy tiền được. Cùng lắm là rời khỏi ông ta."
Hoắc Phi Đoạt ha hả cười, "Ha ha, cái loại địa phương đó, em cho là mình có thể đến được?"
(nguyên văn là "địa phương bốn mùa xuân" nhưng mình không biết chuyển sao, chắc là giống mấy quán rượu cao cấp á)
Ừ?
Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt lúc này làm cho người khác không thể tiêu hóa nổi.
Hoắc Phi Đoạt thảnh thơi đánh giá Ngũ Y Y, bắt bẻ, "Chính là em?"
Ngũ Y Y bị giọng điệu của Hoắc Phi Đoạt dọa cho không nhẹ, "Tôi, tôi làm sao?"
"Chính là khuôn mặt của em, dáng người này....... Hô........."
Nhất thời làm Ngũ Y Y không được tự tin, cúi đầu nhìn thân thể, "Tôi thì như thế nào?"
"Rất nhiều diễn viên hạng hai tại địa phương kia đều không có chỗ đứng, em như vậy không vào được, có lẽ trang điểm thêm mới có chút hy vọng. Cho nên, em không cần vọng tưởng đi làm loại công việc này, cho dù em muốn đi, tôi cũng sẽ không trả tiền cho em."
Ách.....
Ngũ Y Y trực tiếp chảy xuống vài vạch đen.
Cánh cửa này, vậy mà cao như vậy?
"Vậy anh nói công việc kiếm hai vạn khối là gì?"
Hoắc Phi Đoạt thích đào cái hố, để cho người khác cam tâm tình nguyện nhảy vào trong, cho nên anh cũng có tiếng là lãnh khốc và gian xảo.
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, biểu tình không tình nguyện, "Tôi xem hay là đòi tiền ba ba em còn thuận tiện hơn, em là thiên kim đại tiểu thư sao có thể chịu khổ đi làm công."
Nhìn vậy Ngũ Y Y sốt ruột, giống như hai vạn khối ở trước mặt cô cầm khăn tay vẫy vẫy, đột nhiên lại bị ςướק đi!
Ngũ Y Y gấp đến độ bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, "Đừng, đừng! Chú Hoắc, đừng mà, đừng đi tìm cái lão gì kia! Ông ta rất rất keo kiệt! Chú nói cho tôi biết, tôi nhất định làm, tôi không phải thiên kim tiểu thư, tôi rất chắc chắn, có thể chịu khổ!"
Bàn tay cô mũm mĩm, mềm mại không xương, nhẹ nhàng đặt trên tay anh, Hoắc Phi Đoạt lẳng lặng cúi đầu nhìn.
Như có dòng điện chạy qua.
Cảm giác thật mềm mại.
Ngũ Y Y lắc lắc thân thể tiếp tục khẩn cầu, "Chú........ Chú Hoắc, xin chú, nhanh cho tôi biết đi."
Hoắc Phi Đoạt giương mắt, con ngươi sáng trong, sâu thẳm, "Em thật sự muốn làm?"
Ngũ Y Y thành khẩn gật đầu, "Ừ!"
"Khống sợ mệt?"
"Không sợ không sợ!"
"Không thể nghỉ giữa chừng, phải ký hợp đồng."
"Ký, ký, nhất định ký!"
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y không buông tay Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, "Kỳ thật không muốn cô gái nhỏ như em đi làm, không có kinh nghiệm......"
"Chú Hoắc, xin chú đó! tôi thật sự có thể chịu khổ, tôi thật sự không sợ mệt, tôi sẽ kiên trì làm! Bảo đảm!"
Vừa nói đến "Bản đảm", Ngũ Y Y liền nâng tay lên, làm động tác muốn thề.
Bàn tay Hoắc Phi Đoạt mất đi phần mềm mại bao trùm, nhất thời cảm thấy mất mát trong lòng.
Nhưng.... Nhịn không được tham lam nhớ đến cảm giác mềm mại kia.
"Vậy được rồi, nếu em đã chân thành như vậy...."
“Đó là dĩ nhiên! Tôi vô cùng chân thành mà! Mà chú Hoắc, công việc này cụ thể là làm gì a?”
Ngũ Y Y khuôn mặt tươi cười như cún con hận không thể áp sát Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt châm trà, trong mặt lóe tinh quang, “Làm người giúp việc”
“Người giúp việc?” Ngũ Y Y thật sự chưa từng nghĩ tới công việc như vậy.
“Là giống ôsin sao? Quet nhà, nấu cơm ấy hả?”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái, “ Không cần mỗi ngày phải có mặt, chỉ hai ngày cuối tuần thôi”
“Oa! Một tháng chỉ làm tám ngày! Tàm ngày kiếm hai vạn khối” Ngũ Y Y lập tức hưng phấn, cả người cười điên cuồng, “ Ha ha ha ha , việc này không tệ, đây thật sự là người có phần ngu ngốc mà, chỉ đi làm có hai ngày cuối tuần, liền kiếm hai vạn, lão bản này cũng thật là ngu mà. Ha ha ha ha”
Ngũ Y Y cười đến nghiêng ngửa, Thiên Hoa Loạn Trụy( cái này,không biết dịch đành để nguyên văn vậy, mọi người thông cảm)
Cười như điên một trận mới phát hiện, Hoắc Phi Đoạt phía đối diện không hề cười một cái nào, vội vàng thu lại dáng vẻ vừa rồi, sửa sang lại tóc, nở nụ cười đầy tiêu chuẩn, “Ngượng ngùng a , vừa nghe có thể tìm được công việc tốt, liền không thể nhịn có một chút hả hê a. Ha ha”
Hoắc Phi Đoạt mấp máy môi.
Đó mà gọi là một chút hả hê sao? Đây căn bản là cuồng tính mà!
Ngũ Y Y xoa xoa móng vuốt nhỏ, “Chú Hoắc, khi nào thì tôi có thể bắt đầu công việc?”
“Cuối tuần này bắt đầu đi”
“A được, vậy tôi khi nào có thể gặp mặt vị chủ nhà kia?”
Tên chủ nhà ngu ngốc a….
“Cái này không phải là đang gặp sao?”
“Đang gặp? Ở đâu a?” Ngũ Y Y trước tìm sau ngó, cuối cùng mới hiểu, nháy mắt không dám tin, đầu ngón tay run run chỉ Hoắc Phi Đoạt, lắp ba lắp bắp, “Không thể nào? Chẳng lẽ là chú sao?”
Không cần đi! Nếu như vị chủ nhà kia thật sự là chú Hoắc, kia không phải cô ૮ɦếƭ rất thảm sao?
Cô mới vừa rồi còn không chút kiêng kị cười tên chủ nhà kia hết sức ngu ngốc.
A! Cô muốn có một mày thời gian để trở về mấy phút trước a, nếu được cô nhất định phải tán dương vị chủ nhà kia mà.
Hoắc Phi Đoạt đầu ngón tay gõ gò trên bàn, tức đến nỗi xạm mặt, “Vừa mới nãy nghe em nói, tôi không biết có nên tăng thêm giờ làm việc lên hay không a, tiền công cũng nên bớt lại một chút….”
Ngũ Y Y hoảng sợ con người trừng lên, hét lớn, “ Không cần a….”
Cũng không biết là dũng khí ở đâu ập tới, ma sui quỷ khiến, cô một bước bay đến đối diện Hoắc Phi Đoạt, ôm lấy cánh tay cường tráng không ngừng lắc qua lắc lại, giọng vô cùng hối hận, “Không cần a, chú Hoắc, không cần làm như vậy a, chú Hoắc, tôi vừa rồi nói sai mà,, chú coi như tôi thả rắm đi, ngàn vạn lần đừng sửa đổi a”
Ngu ngốc mà, khi không tự nhiên nói Hoắc gia này ngu ngốc chứ, lần này cô thảm rồi.
Hoắc Phi Đoạt nghe vậy không nhịn được len lén cười.
Bị tiểu nha đầu này ôm gắt gao, cảm giác thật không tệ nha.
Cách!
Cửa bị kéo ra.,
Ngũ Y Y giật mình, cả người run lên.
A Trung cũng sợ hết hồn, mắt trừng lớn tỏ vẻ vô tội, không biết mình có vào đúng thời điểm không.
A Trung run rẩy, hồi sau mới nghe thấy tiếng của mình, “Lão đại, món ăn đã làm xong. Có muốn hay không mang lên ạ ?”
Phật tổ phù hộ a, ngộ nhỡ hắn quấy rầy lão địa làm việc, nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất thảm a.
Lúc này A Trung cũng muốn ngồi lên máy thời gian giống Ngũ Y Y a.
Ngũ Y Y sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng buông lỏng cánh tay Hoắc Phi Đoạt, mắt có chút đỏ lên.
Khinh bỉ, vì hai vạn khối mà từ khi nào cô trở nên thích nịnh hót người khác như vậy a.
Hoắc Phi Đoạt vẫn bình tĩnh thong dong, “Ừ, mang thức ăn lên đi”
A Trung hỏi, “ Cái này, điểm tâm có cần mang xuống không?”
Thì ra lão đại đều ăn như vậy a, động đũa có mấy cái liền không thèm ăn nữa.
“A, không được” Ngũ Y Y dùng tay bé nhỏ của mình ngăn lại, “ Tại sao lại muốn bỏ, mới ăn có một chút thôi mà, chú Hoắc, mới vừa rồi chú mới ăn có một khối thôi mà, đúng không? Điểm tâm này ăn ngon lắm, đừng có vứt a”
“A?” A Trung cực kì khi*p sợ.
Lão đại ăn điểm tâm sao?
Lão đại từ trước giờ đều không thich mấy loại đồ ngọt này mà ?
Ô ô ô , thật không chịu nổi.
A Trung dùng ánh mắt cổ quái quan sát Hoắc Phi Đoạt.
Rất rõ ràng, Hoắc Phi Đoạt có một chút kinh ngạc, cau mày nói, “Vậy thì đừng đem đi, nha đầu này thích ăn, để lại cho cô ấy”
“Vâng”. A Trung cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thở dài một hơi, thật giống như vừa mới thoát khỏi Qủy Môn Quan sau đó lại không nhịn được cười mình, lẩm bẩm, “Ai nha, thế giớ cũng thật kì diệu a, lão đại lại ăn điểm tâm”
Sau đó liền trừng mắt, đổi thành một bộ dạng hung thần ác sát hướng phục vụ rống, “Mang thức ăn lên! Nhang mang thức ăn lên! Các người con đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ gọt đầu sao?”
Cố Dĩ Mặc vội vã ăn vài món ăn, coi như giải quyết xong bữa tiệc.
“Đang ở đâu?” Cố Dĩ Mặc không gọi được cho Hoắc Phi Đoạt không còn cách nào khác đành hỏi A Trung.
A Trung đang giám sát mỗi món ăn bưng lên, giọng buồn bực nói, “ Khách sạn Viễn Sơn “
“À! Các người không có đi nước ngoài công tác sao?” Cố Dĩ Mặc lái xe, đánh tay lái một cái, chuyển hướng khách sạn Viễn Sơn.
“Đi nước ngoài công tác? Vì sao phải đi nước ngoài công tác?”
“Hội thảo kêu gọi đầu tư cho hạng mục lớn như vậy mà lão đại lại thoát thân, khẳng định là có chuyện quan trong hơn muốn đi xử lí a, không phải đi công tác, vậy chắc là đi nước ngoài xử lí mấy vụ buốn bán lơn kia, không phải sao?”
Cố Dĩ Mặc lái xe hung hãn như cũ, chí có lần trước lái chiếc xe kia kinh nghiệm một lần rồi, hắn đi trên đường lúc nào cũng phải chú ý xem có lão nhân gia nào băng qua đường hay không a?
“Nào có a, không có đi ra nước ngoài”
Cố Dĩ Mặc càu mày không hiểu, “Không đi ra nước ngoài? Vậy thì bận cái gì?”
A Trung không biết làm sao, nói, “Anh đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không rõ, anh muốn biết thì trực tiếp hỏi lão đại đi”
A Trung nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Dĩ Mắc nhíu mày tự hỏi, “Làm cái gì mà thần bí vậy, còn không nói với mình. Hừ, không nói, mình tự đi xem! Để xem, Hoắc Phi Đoạt tiểu tử kia cả công việc quan trọng như vậy cũng mặc kệ, chạy tới Viễn Sơn ruốt cuộc là bận cái gì”
Cố Dĩ Mặc lái xe đến trước cửa khách sạn Viễn Sơn, vừa nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở phía trước, Cố Dĩ Mặ huýt sáo, “ Cái này, hôm này là Maybach, ruốt cuộc là nhân vật lớn nào đây?”
Mấy vệ sĩ nhìn thấy Cố Dĩ Mặc liền vội vàng chạy tới cúi chào, “Cố Thiếu! Ngài tới rồi”
Cố Dĩ Mặc gật đầu, đi vào phía trong, “Hôm này, lão đại bao hết chỗ này hả?”
Một vệ sĩ gần đó khom lưng nói,” Vâng, Cố thiếu, hôm nay lão Đại nói không cho phép người lạ tới đây, nói là muốn yên tĩnh”
“Ây, đúng là phong cách không chút thay đổi a, cái gì đều muốn độc hưởng. Tôi đi xem một chút”
Cố Dĩ Mặc đi vào nhìn thấy con chim nhỏ đang run rẩy ở một góc, giật mình trợn mắt, “ Johnny! Cậu muốn ૮ɦếƭ sao! Chim cưng của lãi đại cậu cũng dám mặc kệ? Không nhìn thấy nó đang bệnh sao? Nhanh kêu bác sĩ thú y tới chăm sóc nó mau”
P/S: Mọi người tình hình là có một chút thay đổi, mình tra tên anh bạn thân của Hoắc Phi Đoạt dịch ra là Cố Dĩ Mặc không phải Cố Tại Viễn nên từ chương này minh thay tên luôn cho anh này nha mọi người
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc