Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 14

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm trước mắt, khóe môi chứa nụ cười xấu xa, tâm trạng dường như rất tốt, "Số điện thoại của em cũng không phải là bí mật quốc gia, rất dễ tìm được."
Nha, đúng a...., anh là xã hội đen, loại chuyện nhỏ này có là gì.
Nghĩ đến thân phận anh là xã hội đen, Ngũ Y Y lại càng đau lòng. Tại sao chú Hoắc lại là thủ lĩnh xã hội đen chứ? Nếu anh chỉ là kẻ có tiền bình bình thường thường, cô còn có thể mặt dày có ૮ɦếƭ cũng không nhận, đòi tiền cô không có, chỉ có cái mạng này thôi! Ai sợ ai!
Đúng là..... chú Hoắc là xã hội đen, một chuyện này cũng có thể dẫn đến khả năng bị Gi*t. Hu hu.
Ngũ Y Y đáng thương tội nghiệp nói, "Chú Hoắc, đã trễ thế này, còn gọi điện thoại cho tiểu nhân, có chuyện gì xin chỉ bảo?"
Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa cười ra tiếng!
Cô gái nhỏ này, thật biết chọc người khác cười, cô chính là sợ anh như vậy a, đã tự xưng là "Tiểu nhân" rồi.
"Bugatti......"
"A..., tôi biết rõ, tôi biết rõ, thật là rất xin lỗi chú Hoắc, phí tu sửa chiếc Bugatti kia chắc là rất rất mắc a?"
Hoắc Phi Đoạt uống một ngụm rượu, tâm trạng rất tốt, "Cũng không tính là mắc, không nhiều."
Ngũ Y Y thở phào một hơi, "Nha, vậy là tốt rồi."
"Chỉ hơn hai trăm vạn."
"A! Hơn hai trăm vạn? Nhiều như vậy?" Ngũ Y Y cắn cắn ngón tay, thiếu chút nữa ngất đi.
"Chuẩn bị tốt tiền để trả rồi sao?"
Tim gan phổi Ngũ Y Y đều đang run rẩy, "Trả như thế nào? Thật là chưa nghĩ ra cách trả......"
Hoắc Phi Đoạt gần như muốn cười ra tiếng,"Không phải ba em có tiền sao?"
Ngũ Y Y khẩn trương giải thích, "Chú Hoắc chú không biết chứ..., ba tôi sẽ không vì tôi mà chi ra số tiền lớn như vậy đâu, thật đấy! Nếu chú đòi tiền ông ấy, ông ấy không chỉ không đưa tiền, thậm chí còn có thể đánh tôi một trận, sau đó ném ra khỏi nhà."
Hoắc Phi Đoạt gần như đã tưởng tượng ra cảnh vật nhỏ kia bộ dạng tội nghiệp đáng thương, "A, nếu vậy.... Xem ra rất đáng thương."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, chú Hoắc, tôi là người rất rất rất đáng thương, chú Hoắc, chú xem, chú có nhiều tiền như vậy, có phải hay không nên......"
Không cần lấy khoản tiền này a?
Lời này còn chưa kịp nói ra miệng, liền nghe Hoắc Phi Đoạt quăng ra một câu, "Nếu như vậy, phí sửa xe kia phải dựa vào chính em tới trả rồi."
"A?" Ngũ Y Y chán nản.
Chú Hoắc ૮ɦếƭ tiệt! Có nhiều tiền như vậy, phú khả địch quốc, lại không thiếu hai trăm vạn, anh vì sao lại phải nhẫn tâm làm giàu như vậy, muốn bắt nạt người nghèo hèn như cô chứ? A a a a, giàu có nhất trong những người giàu có, đã vậy quan trọng là lòng dạ thâm độc a.
Hoắc Phi Đoạt thoải mái nói, "Trưa mai gặp mặt đi, chúng ta bàn bạc một chút em nên trả phí sửa xe như thế nào."
"A? Chú Hoắc, chú nghe tôi nói này, thật ra có gặp mặt hay không cũng vậy, số tiền kia căn bản là tôi........"
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp rồi nói."
Cạch cạch, Hoắc Phi Đoạt dập điện thoại, Ngũ Y Y cứng người đứng tại chỗ.
"A a a a, đồ khốn! Chưa nghe tôi nói xong đã dập điện thoại, đáng ૮ɦếƭ, đáng ૮ɦếƭ, thật đáng ૮ɦếƭ mà! Ai nha, mình phải làm sao bây giờ, hai trăm vạn, lấy đâu ra chứ, đến cùng nên làm sao để trả đây! Phiền ૮ɦếƭ phiền ૮ɦếƭ mà!"
Ngũ Y Y tức giận thiếu chút nữa ném luôn di động, cũng may còn chút lý trí nói cho cô, cô cũng không có tiền đi mua điện thoại khác nữa.
Hoắc Phi Đoạt dập điện thoại, nhịn không được, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng ban ngày giật mình khó hiểu của A Trung, nhìn anh hỏi, anh hai, phí sửa ô tô chỉ có mấy chục vạn, sao lại nói hơn hai trăm vạn?
Lúc đó anh không nói gì, thật ra thầm nghĩ trong lòng, không nói nhiều như vậy, như thế nào bắt nạt được vật nhỏ kia đến xù lông a?
Buổi tối mơ nhiều ác mộng.
Lúc là chú Hoắc cầm dao găm trong tay, cười với cô, nói, vật nhỏ, nhanh trả tiền đi! không trả tiền được, lập tức đâm cô!
Lúc thì, lại mơ thấy cô chạy rồi chạy, hổn hển chạy trốn, chạy loạn không phương hướng.
Lúc lại, đột nhiên thấy chú Hoắc vẫy tay với cô, sau đó từng cái từng cái ૮ởเ φµầɳ áo.....
Thật là hỏng mất thôi.
Mơ thấy bị đuổi bị Gi*t cũng thôi đi, dù sao thiếu tiền của người ta, nhưng vì sao cô lại mơ thấy chú Hoắc ૮ởเ φµầɳ áo chứ?
"Chẳng lẽ mình đến thời kỳ mộng xuân rồi hả? Bắt đầu phát tình sao? A a a, thật là khổ ૮ɦếƭ được!"
Ngũ Y Y soi gương đánh răng, gật gù đắc ý.
Nhìn trong gương bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Ngũ Y Y nở nụ cười xấu xa.
"Ha ha, mơ thấy chú Hoắc, dáng người cực kỳ nóng bỏng nha.., ha ha."
Y Y đối với chủ nợ đáng giận kia cảm thấy xấu hổ.
Vì đã đồng ý với Hàn Giang Đình hôm nay sẽ mặc váy, mở ra tủ quần áo, Ngũ Y Y xách ra mấy cái váy ít ỏi, rồi lại buông xuống.
Hôm nay phải đi gặp chú Hoắc, chẳng may người kia trở mặt tại chỗ, muốn đánh cô, cô vẫn là nên mặc quần bò mới dễ chạy trốn.
Ừm, không sai, mặc quần! Thuận tiện chạy!
Ngũ Y Y mặc sơ mi màu đen, phía dưới mặc quần bò màu nhạt, đi xuống lầu.
Ngũ Y Y vào phòng ăn, phát hiện ba chị em Ngũ gia vừa mới ngồi xuống, trước mặt mỗi người là bữa sáng phong phú.
Ngũ Y Y ngồi xuống, cách ba người kia rất xa, nói, "Vú Trương, phiền ✓ú bưng cho tôi bữa sáng."
Ngũ Y Y nhếch miệng cười xấu xa.
Vú Trương vội vội vàng vàng chạy đến, tay còn dính nước, có chút không biết làm sao vội lau lên tạp dề, "Cái kia....... Tứ tiểu thư, hôm nay........ Chỉ có ba phần ăn sáng. Đại tiểu thư chỉ dặn làm ba phần."
Ngũ Y Y liền biết rõ đầu đuôi, khoát tay áo cho ✓ú Trương đi, xoay mặt, trừng Ngũ Nhân Ái.
"Ngũ Nhân Ái, không muốn cho tôi ăn cơm, cô tạm thời còn chưa có quyền này. Nói cho cùng, tôi dù sao cũng là Tứ tiểu thư."
Ngũ Nhân Ái cười lên khanh khách, "Ai nha, Y Y, chúng tôi nhìn cô đánh nhau sung sức như thế, tưởng cô là người sắt, không cần ăn chứ, ha ha ha."
Ha ha cái gì mà ha ha, cô há to mồm thật khó coi.
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Ái tao nhã lấy khăn giấy lau miệng, không thèm để ý đến ánh mắt của Ngũ Y Y, "Xấu hổ a Y Y, trước kia cô đều ăn sáng ở ngoài, tôi nghĩ cô không thích ăn cơm ở nhà, cho nên nói ✓ú Trương không cần chuẩn bị phần của cô, nói như thế nào thì cũng tiết kiệm cho gia đình thôi."
Ngũ Nhân Tâm nháy nháy mắt, "Cũng đúng thôi, người khác có đàn ông thương yêu, cô có bản lĩnh thì tiếp tục để cho Hàn Giang Đình tới đón cô đi ăn sáng."
Ngũ Y Y bị chọc tới sắc mặt tái mét, lại không muốn cùng ba con heo kia tiếp tục ầm ĩ, đứng lên, lạnh lùng nói, "Về sau nếu còn thiếu phần ăn của tôi, tôi học nhóc ba, đi tố cáo với ba."
Ngũ Nhân Lệ trừng to mắt, "Các ngươi có nghe không? Cô ta nói cái gì? Cô ta dám kêu em là nhóc ba! Chị cả chị hai, Ngũ Y Y dám đặt biệt danh cho em!"
Ngũ Y Y không phản ứng, nghiêm mặt lạnh lùng chuẩn bị ra ngoài, lại có một giọng nói kêu lại.
"Y Y?"
Ngũ Y Y cứng người, không xoay mặt.
Không quay lại cô cũng biết, đó là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.
Ba chị em Ngũ gia đồng thời giật mình nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Tiêu Lạc nhanh chóng đi xuống dưới.
Ngũ Nhân Ái hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng, nhịn không được kêu, "Lạc! Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái đang căng thẳng, lập tức hiểu được cô ta có ý với Tiêu Lạc.
Ngũ Nhân Ái, tốt, không phải cô để ý Tiêu Lạc sao? Tôi càng muốn ςướק người trong lòng của cô, cho cô khó chịu đến ૮ɦếƭ!
Ngũ Y Y nghĩ tới đây, chậm rãi xoay người, nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói, "Tiêu Lạc, anh kêu tôi có chuyện gì?"
Tiêu Lạc chỉ khẽ gật đầu với Ngũ Nhân Ái, đi vài bước tới trước mặt Ngũ Y Y, lộ ra nụ cười yếu ớt, "Y Y, ăn sáng chưa?"
Ngũ Y Y khẽ bĩu môi, "Không có phần cho tôi, tôi ăn như thế nào được."
Tiêu Lạc sợ run lên.
Đây là lần đầu tiên với anh, Ngũ Y Y biểu hiện thái độ mờ mờ ảo ảo như làm nũng.
Như chỉ là mờ ảo!
Điều này làm tim Tiêu Lạc loạn nhịp, mang theo chút xao động.
Cô gái nhỏ luôn muốn đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm, có phải đã không còn bài xích anh không?
Đã xem anh là người nhà rồi hả?
"Vì sao lại không có cơm cho em?"
"Tôi làm sao biết được? Có lẽ là bị gạt ra ngoài thôi? Anh nói xem?" Ngũ Y Y nhún vai.
Theo góc độ nhìn của Tiêu Lạc, vừa hay nhìn thấy khe иgự¢ sâu bên trong!
Cực kỳ mê người!
Cực kỳ quyến rũ!
Tiêu Lạc như muốn ngừng thở, ánh mắt nóng lên.
Không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ gầy này, bộ phận quan trọng lại phát triển được như vậy...... No đủ!
"Khụ khụ......" Tiêu Lạc xấu hổ ho khan hai tiếng, đưa tay, ôm vai Ngũ Y Y, dẫn cô vào nhà ăn, mạnh mẽ ấn cô ngồi lên ghế.
"Y Y, em chờ một chút, một phút thôi, tôi đem thức ăn làm sẵn tối qua hâm lại, em liền có thể ăn."
Ngũ Nhân Lệ giật mình hỏi, "Lạc, anh biết nấu ăn?"
Tiêu Lạc mở tủ lạnh, thông thạo tìm thấy cà mèn, "Đúng vậy a, lúc còn học ở nước ngoài đã biết nấu ăn rồi."
Ngũ Y Y không nói gì, chỉ nhàn nhạ nhìn trộm Ngũ Nhân Ái.
Quả nhiên, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Ngũ Nhân Ái luôn dõi theo Tiêu Lạc, môi mím chặt làm cô ta lộ ra vẻ lo lắng và ghen tị.
Cô bé lớn Ngũ gia, thì ra chỗ yếu của cô là người đàn ông này.
Tốt, tôi sẽ làm cô nổi giận, nhìn cô còn đối nghịch với tôi hay không?
Ngũ Y Y cao giọng, "Tôi nói này, cơm hâm lại rất khó ăn, tôi không muốn ăn."
Tiêu Lạc trong phòng bếp hướng cô cười, "Yên tâm đi, đây là sở trường của tôi, nói chung chính là nấu cơm rất ngon. Bảo đảm đầu lưỡi của em được thỏa mãn."
Tiêu Lạc dịu dàng nói với Ngũ Y Y, trực tiếp kích thích Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, mà Ngũ Y Y giống như không nhìn thấy, một tay chống cằm, nhìn hướng phòng bếp.
Cái đồ đê tiện, am hiểu việc dụ dỗ đàn ông như vây?
Thật muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia bôi xấu!
Bất đồng, Tiêu Lạc liền bưng cơm nóng hổi đặt trước mặt Ngũ Y Y, "Ăn đi, nếm thử tay nghề của tôi, bạn học Ngũ Y Y, xin chỉ bảo nhiều hơn! Ha ha ha."
Dường như, ba chị em Ngũ gia không có mặt ở đây, bị xem như không khí.
Ngũ Nhân Ái nghiến răng kèn kẹt.
Ngũ Y Y nếm thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi thưởng thức.
Tiêu Lạc nhìn vẻ thăm dò, hồi hộp quan sát vẻ mặt Ngũ Y Y, "Hương vị như thế nào?"
Ngũ Y Y nuốt thức ăn, hướng Tiêu Lạc nhe răng cười, giống như mèo con đáng yêu, "Ừm.... Ăn mới một chút, còn chưa cảm nhận được gì."
Biểu tình hồn nhiên của Ngũ Y Y làm đáy lòng Tiêu Lạc như bị điện giật trở nên mềm mại, "Vật nhỏ, em trêu tôi sao. Nhanh ăn đi, không sẽ muộn giờ học đấy. Còn nữa, về sau phải ăn sáng đúng bữa, nếu không thân thể sẽ không tốt."
Ngũ Nhân Tâm nhìn chị cả đang tức giận, lại nhìn Ngũ Y Y kiêu ngạo, rất giận, oán trách Tiêu Lạc, "Lạc, anh sao lại như vậy, cũng không để ý đến mấy người chúng tôi, chỉ để ý Y Y."
Tiêu Lạc thần tốc liếc mắt qua một cái, "Ba người các cô không phải đã ăn rồi sao?" Sau đó tiếp tục nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm, không lạnh không nòng thốt lên một câu, "Đúng không, Nhân Ái?"
Ngũ Nhân Ái bị hỏi đến, hoảng sợ làm toàn thân run rẩy.
Xem ra....... Vừa rồi ba người các cô cố ý làm khó Y Y, đã bị Tiêu Lạc thấy được.
Anh cố ý làm chỗ dựa cho Ngũ Y Y, là muốn ba người các cô khó chịu.
Ngũ Nhân Ái cắn môi, sau một lúc lâu mới yếu ớt hừ một tiếng nói, "Về sau......sẽ không như thế......."
Đáy lòng, càng thêm hận Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến.
Hô hô, có thể nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái tức giận muốn ૮ɦếƭ, thật làm tâm trạng thoải mái ăn uống ngon miệng.
"Này, coi chừng nghẹn, uống chút sữa đậu nành đi."
Tiêu Lạc đưa sữa đậu nành cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y ăn quá nhanh, nấc cục, nhanh chóng nhận lấy ly sữa đậu nành, ừng ực uống vài ngụm, mẹ ơi, thiếu chút nữa nghẹn ૮ɦếƭ.
Ngũ Nhân Tâm nói lớn, "Thật giống ăn mày! Ăn như vậy, thể diện gia đình mình đều bị vứt hết!"
Ngũ Nhân Lệ cũng hùa theo nói, "Đúng vậy, đâu giống như một tiểu thư có giáo dục? Ra ngoài không cần nóichúng ta là người một nhà, quá dọa người rồi."
Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Yên tâm, tôi còn sợ các cô nói biết tôi đấy chứ!"
Ngũ Nhân Ái đơn giản không mở miệng, chỉ là luôn nhìn sắc mặt Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc rốt cuộc nhìn không được lên tiếng giúp Ngũ Y Y, "Tôi ngược lại cảm thấy, cái gọi là gia quy của gia tộc lớn cực kỳ dối trá, giống như Y Y ăn cơm như vậy mới thật sự đáng yêu."
Ngũ Nhân Ái hung hăng nắm chặt khăn tay.
Ngũ Y Y không nhận thấy tình hình thực tế của Tiêu Lạc, vụt đứng dậy. Không thể tiếp tục ở lại chỗ này, ăn bữa sáng cũng có thể đau dạ dày.
"Ai nha, ngủ rất ngon, dậy muộn rồi, thật xấu hổ." Tiêu Mai văn eo bẻ cổ, từ lầu đi xuống.
Ba chị em Ngũ gia vôi vã đứng dậy, trên mặt tươi cười chào hỏi.
"Dì Mai, dì không cần dậy sớm như vậy."
"Buổi sáng tốt lành, dì Mai."
"Dì Mai, sớm."
Tiêu Mai cười tít mắt gật đầu, "Sớm, mọi người sớm a."
Nhìn về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y chỉ hướng dì gật đầu nhẹ nhàng, lập tức ra ngoài.
Tiêu Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé không chịu khuất phục của Ngũ Y Y, nhìn không được chợt ngẩn người.
"Dì Mai, dì xem Y Y, rõ ràng là không lễ phép với dì." Ngũ Nhân Lệ đi đến trước mặt Tiêu Mai, hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y bịu môi.
Ngũ Nhân Tâm cũng đi qua thêm mắm dặm muối, "Nào chỉ không lễ phép, rõ ràng còn không lương thiện gì! Con nói với dì Mai nha, Y Y không tốt đẹp gì đâu. Dì nên đề phòng cô ta một chút."
Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, nói, "Tốt tốt, không cần nói linh tinh, đều chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị đi học."
"Chị, Y Y không phức tạp như vậy, cô ấy có chút trẻ con, từ từ sẽ tốt thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc