A Trung cười lạnh: "Còn muốn chạy? Vậy anh nổ súng đi, Thạch Ưng, chúng ta nhìn xem, là anh nổ súng nhanh, hay những người này nổ súng nhanh."
Thạch Ưng quay đầu, thấy hơn mười tên đàn em đều giơ súng nhắm ngay anh ta.
Phúc Hi tức giận đến run người, hét to: "Các người làm phản hết rồi! Ngay cả tôi cũng dám ngăn cản! Ba tôi đã biết, sẽ bâm các người thành vạn đoạn."
A Trung xoay người, thu súng của Thạch Ưng rồi lạnh lùng nói: "Chúng tôi không ngăn cản cô bây giờ chúng tôi sẽ bị Hoắc lão đại băm thành vạn đoạn. Tiểu thư Phúc Hi, xin đừng đi, xin hãy ngoan ngoãn ngồi ở bên kia chờ tin xấu đi. Lão đại chúng tôi tức giận cũng không tốt đâu, tôi nghĩ, về điểm này, cô rõ ràng hơn so với tôi."
Phúc Hi nhìn Thạch Ưng, Thạch Ưng bất đắc dĩ gục đầu sớm.
Phúc Hi lau nước mắt, tức giận ngồi trên ghế sô pha.
Phúc Hi giống như bị nhốt trong biệt thự Vọng Hải.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nhịn không được trong lòng thở dài.
Thì ra chỗ tốt đẹp này, là chuẩn bị cho Ngũ Y Y!
Cô bắt đầu ngơ ngẩn, lại vẫn lấy tâm trang vui vẻ mà thưởng thức cảnh đẹp ở đây.
Thì ra.... tất cả nơi này đều không thuộc về cô!
Ngũ Y Y ngủ một giấc đến mấy giờ sau mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, cảm giác trước иgự¢ có gì đè ép.
Là một tảng đá lớn đè lên sao?
Vì sao cảm thấy rất khó thở?
Ngũ Y Y mở to mắt, nhìn chung quanh một chút, lập tức giận dễ sợ!
A! Trách không được cô cảm thấy иgự¢ khó chịu, thì ra là Hoắc Phi Đoạt kia luôn đùa giỡn tiểu mật đào của cô!
Nhào nặn như vậy, sờ soạn như vậy.
"Đùa rất vui có đúng không?"
Ngũ Y Y âm trầm hỏi.
"Hả?" Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện trên di động thì ngạc nhiên, để điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y, "a....em tỉnh rồi à?"
Ngũ Y Y phồng má, dùng ngón tay chọc chọc vào Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng to lớn của Hoắc Phi Đoạt, "Tôi hỏi anh, có phải anh cảm thấy bộ dạng này chơi rất tốt đúng không?"
Hoắc Phi Đoạt cười híp mắt: "Chơi không tốt."
"Chơi không tốt vậy anh vuốt ve người tôi làm gì? Anh có biết người ta rất không thoải mái không? Tôi ngủ một đã bị anh bắt nạt! Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy? Tôi sắp nghẹt thở ૮ɦếƭ rồi! Hất cái móng chó của anh ra."
Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn иgự¢ hồng hào của Ngũ Y Y, chép miệng nói: "Tuy rằng nói đùa không vui, nhưng mà rất có cảm xúc."
"Cút ngay! Đại sắc lang!" Ngũ Y Y lật người hét to.
Thật ra âm thanh rất xấu hổ.
Hu Hu, thế nào vừa mở mắt ra đã thấy cô và Hoắc Phi Đoạt đang trong trạng thái lõa lồ rồi.
Hu Hu, quá mất mặt a!
Tay Hoắc Phi Đoạt chui vào trong chăn ôm lấy eo cô, lại chụp lên vùng phấn nộn, môi áp vào vành tai cô, môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai, khàn giọng nỉ non: "Vừa sờ chỗ này của em...Tôi liền có một suy nghĩ...."
Ôi! Mỗ nha đầu sợ tới mức mở to hai mắt!
Anh nói cái gì?
Lại có suy nghĩ gì?
"Anh, anh là ngựa đực sao? Ngoại trừ việc này ra không có suy nghĩ gì khác đúng không? Qúa tệ! Hiện tại bên dưới của tôi còn đau nè! Không được! Tôi không thể ૮ɦếƭ được!"
Ha ha ha....Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, tiếng cười có từ tính, làm cho người ta say mê.
"Vật nhỏ, là em hiểu sai rồi. Tôi có muốn nói sẽ yêu em nữa sao? Em thật háo sắc. Ý tôi nói là, có phải em đã tăng cân rồi không?"
"A!"
Ngũ Y Y cảm thấy rất mất mặt, trong lòng còn đầy căm phẫn.
"Hơi tăng cân? Chẳng lẽ anh cảm thấy chỗ này của tôi nhỏ sao? Anh chán ghét tôi không đủ lớn? Hừ! Trứng thúi, chê tôi nhỏ, vậy anh đi tìm cái lớn đi! Đàn ông không có gì là tốt! Kém cỏi!"
Hoắc Phi Đoạt nằm cằm nhỏ của Ngũ Y Y, thổi hơi nóng đến gần, hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay to xoa nắn quả đào nhỏ của Ngũ Y Y: "Nha đầu, tôi không chê em nhỏ... Là tôi hy vọng em lớn một chút, bộ dạng này của em mới có đủ sữa cho con uống."
"Lại nói khoác lác rồi! Mới không cần! Từ từ đã...Anh vừa mới nói cái gì? Em bé?"
Ngũ Y Y đẩy gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt ra một chút, vụng trộm ngửi hương thơm nhàn nhạt phát ra từ người Hoắc Phi Đoạt.
"Chúng ta ít nhất phải sinh hai đứa bé, con trai và con gái, trách nhiệm trên người em vẫn rất gian khổ." Hoắc Phi Đoạt làm như thật nhe răng cười.
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen, trực tiếp hôn mê.
"Em bé? Ngay từ đầu tôi không nghĩ đến chuyện sinh con, còn nữa, anh đừng có da mặt dày như vậy, ai nói muốn gả cho anh hả? Chảnh chọe muốn ૮ɦếƭ!"
Thật ra trong lòng cô rất ngượng ngùng.
Cô chụp lấy bàn tay Hoắc Phi Đoạt: "Này, sao anh lại không tự giác như vậy, đã nói với anh rồi, vì sao còn sờ người ta?"
"Tốt lắm, cho em sờ tôi lại, xem như huề nhau."
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa, lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đặt vào vật cứng rắn của anh.
"A a..... Tôi không sờ! Anh thật là xấu!"
"Nơi này của tôi đã sớm thuộc về em, em còn xấu hổ cái gì?"
Ngũ Y Y cầm trong tay bảo bối của tên kia, cả người xoắn lại.
"Tôi đói bụng."
"Đúng, người vận động mạnh như vậy thì rất dễ dàng đói bụng. Gì? Tôi vận động còn nhiều hơn so với em, hẳn là tôi càng đói mới đúng. Đúng hay không bà xã?"
"Ngụy biện xằng bậy! Không đúng! Gì? Anh gọi ai là bà xã?"
"Cả người Hoắc Phi Đoạt tôi đều thuộc về Ngũ Y Y em, em nói xem tôi gọi ai là bà xã?"
"Ba hoa! Tôi không cần làm bà xã của anh!" Ngũ Y Y xấu hổ đỏ mặt, lại nói rất ngọt ngào.
Hoắc Phi Đoạt cõng Ngũ Y Y trên lưng: "Đi thôi, đi ăn cơm đi bà xã!"
"Ai da, đã nói đừng gọi tôi là bà xã mà, nghe rất kỳ cục!"
"Bà xã vất vả như vậy, tôi cõng em xuống lầu!"
Được một người đàn ông cường tráng cõng trên lưng, quả thật rất thích.
Ha ha ha.... Giờ phút này Ngũ Y Y cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người vừa cười vừa nói đi xuống dưới lầu, Ngũ Y Y nằm trên lưng Hoắc Phi Đoạt, còn vuốt ve bả vai Ngũ Y Y.
"Ai da, anh đừng gãi ௱ôЛƓ tôi, rất ngứa, ha ha ha..."
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn lướt qua phòng khách, lập tức sợ ngây người.
"Này, này, thả, thả tôi xuống, có người, dưới lầu có người kìa!"
Ngũ Y Y dùng sức lắc lắc thân mình, hy vọng Hoắc Phi Đoạt có thể thả cô xuống.
Mẹ ơi, cô không muốn sống, cô thế nhưng còn liếc mắt đưa tình với Hoắc Phi Đoạt, còn bị Âu Dương Phúc Hi nhìn thấy!
Hoắc Phi Đoạt không thả cô xuống, vẫn bước xuống lầu, trong ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn đến Phúc Hi: "Tôi cõng bà xã trên lưng thì thế nào? Ai dám nói tôi nghe một chút?"
"Ai da, anh mau thả tôi xuống! Đừng cõng tôi nữa! Tôi muốn xuống dưới! Người, người ta nhìn thấy tất cả rồi."
Ngũ Y Y ở trên lưng Hoắc Phi Đoạt uốn éo vặn vẹo, gương mặt đỏ bừng.
Cô cũng không phải là một người giỏi việc về âи áι với người yêu trước mặt người khác.
Phúc Hi ngồi dưới lầu, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, Đôi mắt giận phừng phừng như muốn phun ra lửa, gương mặt do quá tức giận mà trở nên trứang bệch, không còn chút hồng hào.
Ngũ Y Y rất muốn đào hố chui xuống, cảm thấy mình như kẻ bị bắt gian tại giường.
Hoắc Phi Đoạt không vòng vo nhiều, coi như không thấy ánh mắt muốn Gi*t người của Phúc Hi mà ngông nghênh cõng Ngũ Y Y đi xuống lầu, dịu dàng đặt Ngũ Y Y trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, ôm lấy Ngũ Y Y, cũng là đối mặt với Phúc Hi.
Cách vài mét, mấy người nhìn nhau một cách quái dị.
Ngũ Y Y nuốt nước miếng, cười hì hì với Phúc Hi, chào hỏi: "Hi, Phúc Hi, cô cũng ở đây à, đúng là khéo. Hôm nay thời tiết thật đẹp, đúng không?" Ngũ Y Y nói xong những lời này liền muốn tát cho mình mấy cái, mẹ nó, cô vừa nói gì thế này.
Phúc Hi cười nhạt một tiếng, "Khá lắm! Hôm nay thời tiết thật kinh khủng! Rất tồi tệ giống tâm trạng của tôi! Ngũ Y Y, cô khoe khoang với tôi phải không? Cô cảm thấy mình rất lợi hại phải không?"
"Hả? Tôi... Tôi không có! Tôi làm gì, có gì tốt mà khoe với cô chứ?" Ngũ Y Y vuốt vuốt tóc, không hiểu gì.
"Cô chiếm được anh Phi Đoạt, được anh ấy yêu chiều, cho nên cô mới nối giáo cho giặc!" Phúc Hi lớn tiếng hét lên, không kìm được mà ngân ngấn nước mắt.
"Nối giáo cho giặc? Tôi... Tôi đâu có! Tôi nào được ai yêu chiều chứ?" Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật, da đầu tê dại.
Những điều Phúc Hi vừa nói, giống như cô ςướק Hoắc Phi Đoạt đi là một tội ác tày trời vậy.
Nghiêm trọng đến như thế sao? Khoan đã!
"Được rồi, em đừng lớn tiếng ở đây như vậy." Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phúc Hi rụt vai, rất đáng thương lau nước mắt.
Hai mắt Ngũ Y Y vụt sáng, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ hận không thể làm gì.
Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, lạnh lùng nhìn Phúc Hi, nói: "Phúc Hi, hôm nay Y Y cũng ở nơi đây, có mấy điều chúng ta phải nói rõ ràng. Đầu tiên anh hỏi em, có phải em nói với Y Y là em mang thai con của anh không?"
Thân thể Phúc Hi run lên bần bật.
Cả chuyện này anh Phi Đoạt cũng không bỏ qua cho cô ta, anh không thể giữ lại cho cô chút thể diện sao? Phúc Hi ôm hận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, ngẩng cao đầu, "Đúng, là em nói!"
Hoắc Hi cắn mội đến rớm máu, rất lâu sau mới khó khăn nặn ra vài chữ, "Không phải....."
"Anh đã động tới em chưa?"
Nước mắt của Phúc Hi thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào, uất ức.
"Trả lời anh!!!" Hoắc Phi Đoạt cao giọng quát.
"Chưa, chưa từng...." Phúc Hi nhỏ giọng nức nở.
"Anh chưa ᴆụng vào em.... Tại sao em lại nói dối Y Y? Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em điều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
"Phúc Hi, em không phải loại người như thế, anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn em đều rất ngoan, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?"
Phúc Hi hét lên, "Em biến thành bộ dạng khác rồi hả? Em trở nên đáng ghét, khiến anh nhìn thấy cũng mệt mỏi phải không? Tại sao em lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ không phải vì anh? Vì muốn được anh yêu thích, vì muốn anh chú ý đến em, em bỏ qua tất cả mọi thứ kể cả tính tình, chỉ vì anh em mới cố gắng thay đổi!"