Cuồng nhiệt hôn cô, hôn cho đến khi cô không thể mở mắt, thở không ra hơi, không còn chút sức lực.
"Y Y.....Tôi bị em ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ mất.....૮ɦếƭ mất...." Hoắc Phi Đoạt nhỏ giọng nỉ non, nụ hôn nóng bỏng rơi trên cổ Ngũ Y Y, trên xương quai xanh của cô.
Bàn tay to lớn ngao du trên người cô, vén quần áo cô lên còn chưa đủ, anh còn dùng lực xé rách chúng.
"A! Tên phá của! Tại sao lại xé quần áo của tôi?" Ngũ Y Y dùng tay che phía trước.
"Rách thì mua mới, đỡ mất công. Trong bệnh viện tôi đã không chịu nổi rồi, em còn muốn ђàภђ ђạ tôi thế nào nữa?" Hoắc Phi Đoạt kéo bàn tay nhỏ đặt trước иgự¢ cô ra, cúi đầu hôn lên đó.
"A.....Nhẹ chút......" Ngũ Y Y mắc cỡ uốn éo người, rất giống một con cá nhỏ. Nhưng cô càng như vậy thì càng khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh.
Phía dưới của anh to lớn đến đáng sợ!
"Không....Đừng ở đây...." Ngũ Y Y mắc cỡ nhìn hai bên, chỗ này là phòng khách đó! Nếu có người đẩy cửa đi vào là có thể nhìn thấy họ rồi!
"Về, về phòng ngủ có được không...."
Hoắc Phi Đoạt cười gian: "Phải ở đây! Tôi còn muốn để em dùng sức kêu nữa."
"Đừng! Chỗ này không được đâu....!"
"Đây là nhà của chúng ta, tại sao không được?"
"Sẽ có người đi vào!"
"Đi vào thì đi vào, em là người phụ nữ của tôi, sợ cái gì?"
"A a a a a, đừng." Ngũ Y Y xấu hổ kêu, Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ đưa tay đến giữa hai chân cô tìm đến chỗ mềm mại mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng xoa.
"A! Anh....Anh.... Không.... Đừng...." Ngũ Y Y trợn mắt, thiếu chút nữa ngất đi, hai chân nhỏ đều run rẩy, từ nơi nào đó sinh ra một luồng điện rất nóng, khiến cả người cô tê tê.
Qúa xấu hổ!
Cô bị anh chơi đùa như vậy rất xấu hổ. Nhưng.... Lại thích thích.
Cô muốn khép chân vào không để anh làm thế, nhưng cả hai chân đều không nghe sai khiến.
"Bé con, em đang nghĩ tới tôi có đúng không?" Bên tai, là giọng nói nhè nhẹ của anh.
"Không, không...." Ngũ Y Y kéo dài hơi tàn. Vẫn có thể nói ra những lời ương ngạnh đó nhưng cái đầu nhỏ bắt đầu hơi hoảng hốt.
"Cái này trong người em.... Bán đứng em rồi....." Hoắc Phi Đoạt rất kiên nhẫn trêu chọc cô, hôn từng cái lên thân thể cô.
Y phục của cô bị anh xé tan tác, thân thể trắng như tuyết của cô rung động trên sofa, toàn thân phiếm hồng. Cực kỳ mê người!
"A...." Ngũ Y Y đột nhiên hét chói tai, sau đó cả người cũng run rẩy không ngừng, móng vuốt nhỏ gắt gao ôm lấy anh.
"Đã đầu hàng rồi sao? Còn chưa bắt đầu đâu. Bé con, Anh tới đây." Hoắc Phi Đoạt nâng chân cô lên, hai mắt như lửa ẩn chứa nụ cười, lửa nóng động thân đi vào!
"A......" Ngũ Y Y kêu lên mềm mại và quyến rũ.
Hoắc Phi Đoạt than một tiếng, ngừng một giây rồi lập tức điên cuồng vận động.
"Em sắp ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ mất....Anh thật là hư..." Ngũ Y Y gạt lệ khóc.
Người này cực kỳ hung mãnh, hông của cô muốn đứt ra rồi. Thoải mái thì thoải mái nhưng cũng rất mệt.
"Y Y, anh yêu em....."
"A....." Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt hung hăng ᴆụng vào, khiến cô đê mê. Từ trên ghế salon, chiến đấu liên tục xuống thảm trải sàn. Lại từ trên mặt thảm lên trên lầu. Đến khi cô đi tắm, thú tính của anh lại bộc phát lại chiến đấu một hiệp nữa....
Trong bồn tắm thật to, Ngũ Y Y quỳ gối khóc lóc cầu xin tha thứ," Em không được nữa rồi, anh mau dừng lại đi, em xin anh còn không được sao? Em thật sự không được nữa, hu hu hu."
Hoắc lão đại quả nhiên nói được làm được, quả nhiên làm cô phải khóc lóc cầu xin tha thứ.
Bọt nước văng khắp nơi, mấy lần Ngũ Y Y còn bị ngập trong nước, tay vung loạn xạ. Vị sau lưng có thể đừng hung mãnh như vậy không?
Khi Hoắc Phi Đoạt tắm rửa sạch sẽ cho Ngũ Y Y xong, ôm cô vào trong chăn thì cô đã không còn hơi sức để nói chuyện, chỉ rúc vào ổ chăn mềm mại, ngủ thi*p đi.
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu hôn lên má cô, nhỏ giọng nói, "Lần này cho em ăn no rồi chứ?"
Cô thì mệt mỏi không chịu được, còn anh lại tinh thần sáng láng, cả người đều rất nhiệt tình.
Quả nhiên, âm dương hòa hợp, thân thể chính là thoải mái nhất.
Hoắc Phi Đoạt bước ra khỏi phòng ngủ, gọi cho A Trung, "A
Trung, cậu vào đây."
"Vâng."
Mấy phút sau, A Trung đã đứng trước sofa ở phòng khách, nhìn Hoắc Phi Đoạt chỉ mặc đồ ngủ cạnh đó.
"Bây giờ cậu đưa Phúc Hi đến đây cho tôi."
"Hả? Lão đại. . . . . ."
"Cô ấy còn chưa tới đây, cũng nên để cô ấy đến thăm thú một chút, không phải sao?" Hoắc Phi Đoạt cười nhưng trong mắt lại xuất hiện sự tàn nhẫn.
A Trung sợ đến run cả người, cậu ta gật đầu một cái rồi lập tức ra ngoài.
Khi A Trung trở lại biệt thự cũ thì Thạch Ưng đang cùng Phúc Hi chăm sóc hoa cỏ trong vườn.
"Cô Phúc Hi?"
"Hả? A Trung? Sao vậy? Anh có chuyện gì à?" Phúc Hi đứng ở trong bụi hoa, xinh đẹp như một thiên sứ.
Thạch Ưng nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn A Trung.
A Trung gật đầu, "Có chuyện. Lão đại của chúng tôi bảo tôi tới mời cô đến biệt thự Vọng Hải."
"Biệt thự Vọng Hải? Đó là?"
"Đó là biệt thụ lão đại mới mua, nói cô Phúc Hi chưa từng đến nên sai tôi tới đón cô qua thăm thú một chút."
"Được! Tôi đi xem biệt thự mới! Nếu bên đó tốt tôi sẽ rời đến ở."
Nghe những lời này của Phúc Hi, khóe miệng của A Trung không khỏi giật giật mấy cái.
Biệt thự Vọng Hải là chỗ cô Phúc Hi muốn đến thì đến sao?
Phúc Hi ngồi lên xe A Trung, còn Thạch Ưng thì ngồi lên chiếc xe khác theo sau.
Dọc đường đi, Phúc Hi cực kỳ hưng phấn, A Trung không nói câu nào. Vừa tiến vào biệt thự Vọng Hải, Phúc Hi liền không nhịn được thở dài nói, "Oa! Chỗ này đẹp thật đấy! So ra thì tốt hơn biệt thự kia nhiều! Ở đây có thể nghe được tiếng biển, quang cảnh lại tuyệt đẹp! Tôi thích chỗ này! Nếu được, tôi sẽ nói với anh Phi Đoạt, tôi muốn tới đây ở!"
A Trung không cười nổi.
Phúc Hi cười hì hì đi vào biệt thự Vọng Hải.
Phòng khách rộng rãi sáng ngời, ánh nắng chiếu thẳng vào. Phúc Hi quay vài vòng trong phòng khách, vui vẻ cười khanh khách.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy mấy bộ quần áo trên ghế sa lon. Nụ cười lập tức tắt ngúm, cô ta nghi ngờ đi tới, nhặt bộ quần áo lên, sợ run mấy giây rồi tức ném ra.
Là quần áo của phụ nữ! Hơn nữa còn là quần áo phụ nữ bị xé rách!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ở đây là có quần áo phụ nữ bị xé nát? Sự vui mừng hớn hở dọc đường đi tiêu tan, đột nhiên Phúc Hi cảm thấy sợ hãi.
Cô ta khó khăn bước lên lầu. Khi cô ta đẩy cửa phòng ngủ ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc áo lót xốc xếch. Trên sàn nhà bằng gỗ còn lấm tấm nước. . . . . .
Phúc Hi che vòm иgự¢ đang đập thình thịch, đi từng bước vào bên trong đi.
Rầm!
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người cô ta đều cứng đờ. Trên giường lớn, thân thể trắng như tuyết của Ngũ Y Y phơi bày ở đó, trên иgự¢ cô là một bàn tay to đang nhẹ nhàng chuyển động.
Nửa thân người cường trắng của Hoắc Phi Đoạt lộ ra ngoài không khí, anh phủ trên người Ngũ Y Y, nhẹ nhàng hôn иgự¢ của cô.
Phúc Hi choáng váng. Ngây ngô đứng đó, khoảng một phút sau cô ta mới bịt lấy lỗ tai, thất thanh kêu lên.
"A a a a a. . . . . ."
Cô ta không tin vào ánh mắt của mình!
Không thể nào! Anh Phi Đoạt sao có thể dây dưa cùng Ngũ Y Y chứ? Nhất định là cô ta nhìn nhầm rồi! Phúc Hi kêu lên rồi trốn tránh xoay người, không muốn nhìn lại.
Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, dựa vào thành giường nhìn Phúc Hi đang run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “A, em đến rồi sao, Phúc Hi.”
“Em không nhìn thấy gì hết! Em không nhìn thấy gì hết!” Phúc Hi kêu lên thất thanh, ra sức lắc đầu!
“Thấy thì cũng rất bình thường, Y Y đã sớm là người của anh rồi, chẳng lẽ em không biết chuyện này ư?” Hoắc Phi Đoạt thương yêu vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.
Phúc Hi chợt xoay người, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, “Tại sao lại như vậy? Anh Phi Đoạt, tại sao anh lại làm thế? Chẳng lẽ anh nhất định phải khiến lòng em tan nát mới được sao? Anh cố ý gọi em qua chính là vì muốn kích thích em phải không? Anh à, anh có biết anh đối xử với em như vậy là rất tàn nhẫn không?” Nước mắt cô ta lăn xuống như mưa.
Ngũ Y Y vẫn đang ngủ như heo, dù sao cũng mệt muốn ૮ɦếƭ.
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, “Tàn nhẫn sao? Anh không thấy. Anh chỉ thấy người tàn nhẫn là em thôi.”
“Cái gì? Em tàn nhẫn? Em đối với anh thế nào, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao? Phúc Hi em từ nhỏ đã yêu anh Phi Đoạt rồi, yêu anh, em bỏ qua rất nhiều thứ mình thích, từ nhỏ em đã coi anh là nhất, chỉ cần là chuyện anh không vui, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Anh đối xử với người yêu anh như vậy mới gọi là tàn nhẫn!”
“Anh không yêu em nên tất cả cố gắng của em đều không hiệu quả.” Hoắc Phi Đoạt chau mày, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn, “Không phải em nói mình mang thai con của anh sao? Thật à?”
Rầm!
Thân thể Phúc Hi run lên, cô ta trợn to mắt, sợ hãi lui về phía sau. “Em… Em không có……”
“Không? Không phải em chạy đến trước mặt Y Y làm bộ nói rằng em mang thai con của anh sao? Cô bé này còn tưởng thật, giận dỗi muốn chia tay với anh đấy. Phúc Hi, em một thân một mình sao có thể mang thai con của anh? Em sao có thể hoàn thành chuyện khó khăn vậy được?”
Phúc Hi sợ hãi lui lại, cơ thể không ngừng run lên. Anh Phi Đoạt lúc này thật kinh khủng!
“Em… Em chưa từng nói vậy… Không phải em…”.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh, châm thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, “Còn nhớ những lời anh nói không? Nếu em còn dám nơi hươu nói vượn trước mặt Ngũ Y Y, anh sẽ làm gì?”
“A! Anh Phi Đoạt, đừng, không phải em! Em đảm bảo là em chưa từng nói như thế! Không phải em!” Phúc Hi sợ hãi đến hoảng hốt.
Hoắc Phi Đoạt thâm trầm nâng mắt nhìn cô ta: “Anh sẽ để em lập gia đình ngay lập tức, để em cút ra khỏi Trung Quốc!”
“A! Em không muốn! Em không muốn lập gia đình! Em xin anh, anh Phi Đoạt, đừng để em lập gia đình, em không muốn!”
“Anh trước giờ đều nói được làm được.”
“Khụ khụ khụ……” Người nào đó đang ngủ thì bị sặc khói, thân thể trắng như tuyết lăn lộn mấy cái, cánh tay nhỏ mềm mại vươn ra, xoa xoa chóp mũi.
Sau đó cánh tay liền để lên bụng Hoắc Phi Đoạt, gãi gãi, thầm thì: "Sặc ૮ɦếƭ người ta rồi, đừng hút thuốc." Âm thanh ướƭ áƭ mà mềm mại đơn giản chỉ là tài nghệ nói mớ.
"Được, bé yêu, nghe lời em. Anh xin lỗi." Hoắc Phi Đoạt vừa dùng giọng nói ngọt ngào ૮ɦếƭ người không đền mạng nói, vừa vỗ nhẹ lên mặt Ngũ Y Y, quả quyết dập thuốc.
Phúc Hi nhìn một màn này, cắn môi, nước mắt không nhịn được chảy ra. Tại sao anh Phi Đoạt lại đối xử tốt với Ngũ Y Y thế? Tại sao anh lại dịu dàng với con nhỏ bất thường kia!
Cô ta chung ᴆụng với anh nhiều năm, cô ta rất si tình với anh nhưng anh chưa hề dịu dàng với cô ta như vậy.
Thậm chí cô ta còn cho rằng anh bị bệnh về mặt nào đó! Một ý nghĩ thật buồn cười, không phải anh Phi Đoạt không được, mà anh chỉ không có hứng thú thôi!
Nhận thức này khiến lòng cô ta đau nhói!
Mình quyến rũ thế nào cũng không thể khiến anh Phi Đoạt động lòng, vậy mà Ngũ Y Y... Lại có thể khiến anh Phi Đoạt mê muội như thế! Tại sao?
Phúc Hi cắn răng, nặn đi ra mấy chữ: "Anh rất thích cô ta?"
"Đương nhiên. Mắt cô mù à? Tôi yêu Y Y, đây là chuyện không thể nghi ngờ."
"Cô ta có gì đáng để anh yêu? Xuất thân cô ta thấp hèn như vậy.... Cô ta...."
"Không được nói cô ấy như vậy! Xuất thân của cô ấy chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết, tôi yêu cô ấy. Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống sung túc, địa vị cao quý, khiến người ta phải hâm mộ. Phúc Hi, tôi chỉ muốn nói cô biết, tôi yêu Y Y, tôi chỉ muốn ở cùng cô ấy, những phụ nữ khác tôi đều không để vào mắt, kể cả cô. Cho nên, cô đừng làm những chuyện không có ý nghĩa kia nữa, nó sẽ chỉ làm tôi càng ghét cô hơn thôi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi xem mắt, sớm tìm chồng cho cô, gả cô đi."
Phúc Hi lặng lẽ rơi lệ, nhẹ nhàng cắn răng: "Được! Gả em đi thì anh có thể sống tốt đúng không? Em nói cho anh biết, dù em có ૮ɦếƭ cũng không lập gia đình. Trừ anh ra, em sẽ không gả cho bất cứ ai!" Gào xong rồi, Phúc Hi khóc chạy ra ngoài.
"Shit! Con bé bốc đồng này!" Hoắc Phi Đoạt mắng một tiếng, lập tức gọi điện thoại, "A Trung! Không được để Phúc Hi đi mất, giữ cô ấy lại phòng khách!"
"À? Lão đại, ngộ nhỡ cô Phúc Hi không nghe, cứ muốn đi thì sao?"
Hoắc Phi Đoạt cắn răng: "Vậy thì dùng sức mạnh! Một con bé cũng không đối phó được thì cậu đừng lăn lộn trong bang phái nữa! Đồ vô dụng!"
"Dạ! Em hiểu rồi, lão đại!" A Trung cúp điện, thấy Phúc Hi chạy từ trên lầu chạy xuống, dằn lòng bước đến, giữ hai tay cô: "Cô Phúc Hi, lão đại của chúng tôi có lệnh, không cho phép cô rời đi! Mong cô ở lại phòng khách chờ một chút."
"Ai dám cản tôi? Tôi không thèm ngây ngô ở chỗ này đâu. Tôi muốn đi! Anh tránh ra cho tôi!" Phúc Hi ánh mắt đẫm lệ, ngón tay chỉ tầm A Trung.
A Trung thở dài, "Không được, đây là lệnh của Hoắc lão đại."
"Anh dám cản tôi? Thạch Ưng!"
Thạch Ưng móc súng đi tới, gương mặt ác độc. Súng đặt sau đầu A Trung, Thạch Ưng nói với Phúc Hi, "Tiểu thư, đi mau!"