Ngũ Y Y bước xuống chiếc taxi, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu, liền đứng ngây ngốc ven đường.
Trời đất bao la, thế nhưng không có chỗ cho cô dung thân.
Ông trời ơi! Ông thật là độc ác!
Ngũ Y Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn lên trời, hai hàng lệ bất lực rơi xuống, cô lập tức dùng tay áo lau đi.
Nhà họ Ngũ, cô không muốn trở về.
Trường học, hiện tại cũng không muốn đi.
Hàn Giang Đình nữa, tưởng tượng ba mẹ cậu ta nói những lời quá đáng với mình, cô không muốn tìm Hàn Giang Đình.
Nơi Hoắc Phi Đoạt… Cô sẽ không đến quấy rối gia đình hạnh phúc của người ta!
“A, một ngày nào đó tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.”
Ngũ Y Y an ủi chính mình, đứng bên đường giống như con mèo hoang không có nhà để về.
Ngũ Y Y không chú ý, sau lưng cô cách khoảng 50 mét có một chiếc xe hơi đang chậm rãi chạy đến.
Đột nhiên! Chiếc xe chợt tăng tốc độ!
Lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lao về phía Ngũ Y Y!
Dường như Ngũ Y Y cảm giác được cái gì, nhíu nhíu chân mày, xoay mặt, sợi tóc nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, cô nhìn chiếc xe đang lao về phía mình!
Ôi!
Ngũ Y Y mở to hai mắt, đầu óc đều mơ hồ.
Đúng thời khắc nguy hiểm, một bàn tay nắm được cổ tay cô, đem cô kéo sang một bên.
“A!”
Ngũ Y Y bị kéo vào một hẻm nhỏ, hung hang tiến vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp.
Chiếc xe hơi va vào tường vang lên một tiếng thật lớn, ngừng lại vài giây sau đó chuyển động xe chạy mất.
Hồng hộc… Ngũ Y Y sợ tới mức mở to hai mắt, thở hào hển.
Ông trời ơi, cô cũng quá xui xẻo đi chứ?
Đứng trên lối đi bộ cũng có thể gặp nguy hiểm?
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh là đại ân nhân của tôi.” Ngũ Y Y ngẩng mặt lên, cảm kích nhìn nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Sao lại là cậu?”
Hàn Giang Đình cười nhe rang: “Có phải chuẩn bị lấy thân báo đáp đối với ân nhân cứu mạng của mình không?”
Ngũ Y Y trợn mắt: “Cậu nên đứng đắn một chút!”
“Thật đứng đắn, tôi thế nào lại không đứng đắn rồi hả? Nếu cậu đồng ý lấy thân báo đáp, tôi nói thật, tôi sẽ phối hợp với cậu.”
Ngũ Y Y cho Hàn Giang Đình một nắm tay, vén vén tóc: “Tiểu tử sao cậu ở trong này? Vì sao không đến trường?”
“Cậu không đi học, tôi đến trường cũng không có nghĩa gì. Có một cô gái hẹn tôi ở quán nước gần đây, tôi vừa nhìn thấy cậu thì chạy đến tìm cậu, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe kia chạy đến đây, thành nhanh chóng chạy đến kéo cậu lại. Nếu hôm nay Hàn thiếu tôi không có ở đây, cậu sẽ phải làm sao bây giờ?”
Hàn Giang Đình đi ra hẻm nhỏ, đánh giá phương hướng chiếc xe kia chạy, tất nhiên hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy, nghi ngờ nói: “Vừa rồi có phải tên tài xế kia buồn ngủ không? Hay là ông ta uống rượu? Sao lại lái xe lên lối đi bộ? Tôi nói này nha đầu, cậu lại đắc tội với người nào rồi?”
Ngũ Y Y phủi phủi quần áo, vừa rồi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
“Tôi dám khẳng định là ông ta ngủ gật, tôi cũng không đắc tội với ai.”
Hàn Giang Đình cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, nhìn về phía Ngũ Y Y, nhíu mày: “Sao cậu lại chạy ra đường lớn? Không phải cậu ở trong bệnh viện sao? Hoắc lão đại đâu? Vì sao không bảo vệ cậu?”
“Cậu đừng có nhắc đến người đó được không? Nghe rất phiền.”
Ngũ Y Y cúi đầu, buồn bực bước đi.
Hàn Giang Đình sợ run lên vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y, ôm lấy vai cô: “Sao vậy? Cậu cãi nhau với anh ta à? Mình thấy Hoắc lão đang đối xử với cậu rất tốt mà, nếu anh ta đi cùng cậu thì cũng chẳng còn cái tính hay cáu gắt nữa. Nghe mình nói, cậu phải có chừng mực một chút, đừng bắt nạt người quá, người ta sẽ giận đấy!”
“Cậu thì hiểu cái gì? Câm miệng!”
“Không phải Hoắc lão đại đang qua lại với cậu à? Mình không nói tới anh ta thì nói ai?”
Ngũ Y Y dừng bước, vẻ mặt đau thương, khóe miệng kéo ra, cuối cùng vẫn không nhịn được rớt nước mắt.
“Giang Đình, hu hu…”
“Ừm, làm sao? Cậu làm sao thế? Tại sao lại khóc? Có gì thì nói với an hem đi, mình sẽ luôn đứng về phía cậu.”
“Giang Đình… Hu hu… Mình rất khó chịu…” Ngũ Y Y nhào vào trong lòng Hàn Giang Đình, bôi tất cả nước mũi lên quần áo của Hàn Giang Đình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Hoắc lão đại không cần cậu nữa không? Không sao, dù trời có sập xuống thì vẫn còn mình đây.” Hàn Giang Đình đau lòng vuốt ve mái tóc của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lắc đầu, buồn bực nói, “Hoắc Phi Đoạt đã sớm đính hôn với Phúc Hi rồi, hơn nữa anh ấy còn ngủ với Phúc Hi, để Phúc Hi mang thai.”
“A! Hoắc lão đại lại làm những chuyện như vậy? Nếu anh ta đã đính hôn thì còn qua lại với cậu làm gì? Thật quá đáng!” Hàn Giang Đình căm phẫn mắng Hoắc Phi Đoạt, cậu cau mày, động viên Ngũ Y Y, “Không sao, Y Y, anh ta không phải là người đàn ông ưu tú nhất, nhiều lắm cũng chỉ được coi là nhà giàu mới nổi thôi, anh ta làm trò này sẽ bị chúng ta khinh bỉ, bị chúng ta ghét bỏ! Anh ta cho rằng mình là ai? Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì thối không chịu được! Cút mẹ anh ta đi! Y Y, đừng buồn, không có Hoắc Phi Đoạt, cậu vẫn có thể hạnh phúc.”
“Nhưng phải làm thế nào, Giang Đình, vừa nghĩ tới chuyện anh ấy muốn kết hôn với Phúc Hi, mình cực kỳ khó chịu, tim như bị thủng một lỗ, đau đến nỗi không thể hít thở. Mình rất khó chịu!”
Mắt Hàn Giang Đình cũng đỏ lên, đau lòng nói, “Cô bé ngốc, không thể thích những người như Hoắc Phi Đoạt đâu.”
Hoắc Phi Đoạt ra khỏi phòng họp, đằng sau là hai quản lý cấp cao đang báo cáo công việc cụ thể cho anh.
A Trung nhìn Hoắc Phi Đoạt một cái, khẽ thở dài, đi theo phía sau, mấy lần định nói chen vào nhưng không có cơ hội.
Cuối cùng, Hoắc Phi Đoạt cũng về phòng làm việc của mình, kéo cà vạt, ném tài liệu nặng nề trong tay lên bàn, rồi ngồi lên ghế, gác chân nghỉ ngơi.
“Lão đại…”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương.
“Lão Đại, bệnh viện nhắn tới rằng Ngũ Y Y tiểu thư khăng khăng muốn xuất viện…”
“Cái gì!”
Hoắc Phi Đoạt chợt mở mắt, để chân xuống, “Y Y khăng khăng xuất viện? Tại sao đột nhiên lại như vậy?”
“Cụ thể thì bọn họ cũng không biết, chỉ biết là sau khi Ngũ Phong Tập đến thăm Ngũ Y Y, cô ấy liền kích động không thôi.”
“Ngũ Phong Tập? Đáng ૮ɦếƭ! Ngũ Phong Tập đó chẳng làm ra được chuyện tốt gì đâu!” Hoắc Phi Đoạt phiền não bước đi hai vòng, nhìn về phía A Trung, “Vậy bây giờ Y Y ở đâu?”
“Cô ấy đã xuất viện, người của chúng ta đã đuổi theo, nhưng mất dấu.”
“Cái gì! Mất dấu? Một cô gái ngồi xe taxi cũng không tìm được? Đã đi thăm dò tài xế taxi chưa?” Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ cực kỳ nhanh.
Đầu A Trung lại thấp xuống: "Đã điều tra công ty taxi đó, chiếc xe Ngũ tiểu thư ngồi đã nổ tung."
"Cái gì! Vậy Y Y đâu?" Sắc mặt Hoắc Phi Đoạt tái nhợt, bờ môi run rẩy.
"Yên tâm đi lão đại, Ngũ Y Y tiểu thư không ở trên chiếc xe nổ tung kia."
Hoắc Phi Đoạt hơi nhẹ nhõm một chút thì lại cau mày, "Đúng lúc Y Y ngồi trên chiếc xe đó thì nó lại nổ. . . . . . Đây rõ ràng là có người không muốn chúng ta tìm được Y Y!"
A Trung hơi căng thẳng, cậu ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Gọi điện thoại cho Y Y chưa?"
"Hả? Vậy có được không. . . . . . Dù sao. . . . . ."
Hoắc Phi Đoạt lập tức móc di động ra, gọi cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đang ngồi trong ô tô cùng Hàn Giang Đình, nhìn cuộc gọi đang gọi tới, cực kỳ rối rắm, cực kỳ khó chịu, "Hoắc Lão Đại gọi điện tới, mình có nên nhận không?"
"Đừng nhận! Nhận rồi thì sao? Dù sao anh ta cũng có vợ rồi!" Hàn Giang Đình chen miệng.
"Tại sao cậu nói không được nhận thì mình không được nhận? Càng như vậy thì mình càng muốn nhận!" Ngũ Y Y trừng mắt với Hàn Giang Đình, nhận điện thoại, "Chuyện gì?"
"Y Y! Em đang ở đâu?"
Nghe được giọng nói như thường của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi ở đâu tại sao phải báo cáo với anh? Anh là gì của tôi? Tôi đang ở ngoài!"
"Y Y, tại sao em lại xuất viện? Không phải trước khi anh đi em còn rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại như vậy? Anh nghe nói ba em qua thăm em, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không có ba! Tôi cho anh biết, Ngũ Y Y tôi giống Tôn Ngộ Không, đều chui từ kẽ đá ra, tôi không có ba! Anh còn việc gì không? Không có thì cúp máy đi, rất lãng phí tiền điện thoại."
Hoắc Phi Đoạt nghe giọng của Ngũ Y Y, cảm thấy hơi lạ. "Y Y, tại sao nói chuyện với anh lạnh lùng như vậy? Anh làm gì có lỗi với em ư? Nói cho anh... Anh xin lỗi." Hoắc Phi Đoạt chưa từng nói ba từ đó với ai cả.
"Ha ha ha, lời xin lỗi của lão đại công ty Hắc Đế, một người bình thường như tôi không nhận nổi. Anh chẳng có lỗi gì hết, anh rất tốt, chỉ có điều, dù anh tốt hơn nữa cũng không liên quan đến tôi, cũng giống như là dù tôi có ra sao cũng không liên quan đến anh!"
"Y Y! Tại sao em lại như vậy? Em đang ở đâu, nói cho anh biết, anh sẽ đến đón em."
Mặc dù giọng nói của Ngũ Y Y cứng rắn, nhưng khóe mắt đã xuất hiện nước mắt. Cô cố nén sự đau đớn trong lòng, vẫn hung dữ nói, "Đúng là kỳ lạ, tôi không phải vợ anh, cũng không phải con gái anh, tôi ở đâu cũng không cần anh tới đón! Chúng ta đường ai nấy đi, đừng quản chuyện của nhau nữa, hiểu không?"
"Không hiểu!" Hoắc Phi Đoạt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đứng trước cửa sổ sát đất, thở dốc, "Y Y, em đừng nói chuyện như vậy, coi như anh van em, có được không? Có gì thì chúng ta bình tĩnh nói với nhau. Em sẽ lập tức trở thành vợ anh, em là người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt anh, anh đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho em. Nói đi, em đang ở đâu, anh sẽ qua ngay."
Ngũ Y Y thấy từ vợ, trái tim cực kỳ chua sót, hít nước mũi, cứng rắn nói, "Tôi không phải vợ của anh! Hoắc Phi Đoạt, đừng dùng những lời như thế qua mặt tôi... Tôi nhìn thấu anh rồi! Tôi cho anh biết, Ngũ Y Y tôi từ giờ trở đi không có bất kì quan hệ gì với anh hết! Tôi chính là tôi, anh vẫn là Hoắc lão đại anh, hai chúng ta, hai chúng ta vĩnh viễn không còn liên quan đến nhau nữa! Tôi cảm thấy tôi nói đến đây đã rất rõ ràng rồi, xin tự trọng, đừng dây dưa với tôi nữa. Ngũ Y Y tôi không hạ tiện như vậy, không phải người chuyện gì cũng làm! Cứ như vậy đi, tạm biệt!"
Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, khóc không thành tiếng.
Hàn Giang Đình nhìn cô vài lần, rút khăn giấy rồi đưa cho Ngũ Y Y.
“Không thể tưởng tượng được, cậu lại có tình cảm sâu nặng với Hoắc lão đại. Nói những lời cay độc chứng minh tình cảm của cậu càng sâu nặng. Nha đầu, không phải cậu luôn thích tên tiểu tử Tiêu Lạc kia sao? Khi nào thì cậu thích Hoắc lão đại rồi?”
‘Mình mới không yêu anh ta, không thích anh ta! Hu hu………….”
Ngũ Y Y đau khổ bác bỏ, khóc rống lên, vừa đấm vào cánh tay Hàn Giang Đình, vừa khóc nói: “Giang Đình, mình rất khó chịu, mình nên làm cái gì bây giờ? Từ khi nào mình thích anh ta cũng không biết………….. Hu hu hu………… vì sao lại chờ sau khi mình thích anh ta, lại xảy ra chuyện này, hu hu hu……………..”
Hàn Giang Đình không thích nhất là Ngũ Y Y khóc, cậu hận không thể khó chịu thay cô: “Y Y, thật không được, rõ ràng cậu giống như tiểu tam, người ta kết hôn còn có thể ly hôn mà, huống hồ Hoắc lão đại chưa kết hôn với Phúc Hi?”
Ngũ Y Y ngừng nỉ non, nhìn ra ngoài cửa sổ, quyệt miệng, một lúc lâu sau nức nở nói: “Nếu làm vậy, mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được.”
Hoắc Phi Đoạt nghe di động vang lên tiếng đô đô, ngẩn ngơ cả buổi, nhíu mày, vẫn duy trì tư thế như thế, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Sao Y Y lại biến thành như vậy rồi?
Đột nhiên trong lúc đó, cô liền rời xa anh, giống như anh là một loại bệnh dịch!
Từ lúc anh rời khỏi bệnh viện, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
“Ai…….Rất dễ dàng đến gần, bỗng chốc lại rời xa. Phiền ૮ɦếƭ mất.”
Hoắc Phi Đoạt đấm thật mạnh vào cửa kính, A Trung sợ hãi lui về sau vài bước.
Rất quen thuộc với Hoắc lão đại rồi, gần đây đứng sau lưng Hoắc lão đại, anh có thể kết luận, giờ phút này Hoắc lão đại rất tức giận.
“tổng giám đốc Hoắc, có văn kiện……….”
Có một thư ký nam bước vào, Hoắc Phi Đoạt liền rống to: “Cút, cút đi.”
Vừa nói xong vừa nhanh chóng xoay người đem đồ đạc trên bàn ném ra ngoài.
Ầm! một tiếng vang thật lớn, đồ đạc rơi trên ván cửa, nếu không phải người đàn ông kia thoát ra được, trán của anh ta đã nở hoa rồi.
A Trung bị dọa đến run lẩy bẩy.
Như thế nào, sao Hoắc lão đại lại tức giận rồi.
Ngũ Y Y, lại là cô chọc giận Hoắc lão đại chúng tôi, lại là cô khiến Hoắc lão đại của chúng tôi chịu cơn tức giận lớn này.
Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình nhìn căn phòng rộng 20 mét vuông, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
20 mét vuông, một tháng tiền thuê là hai nghìn.
“Không được, cậu đến nhà mình ở đi, cậu cứ mặc kệ ba mẹ mình, giống như không có bọn họ. Cậu ở nhà mình, mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu, mình còn đưa cho cậu phí sinh hoạt, bởi vì mình ૮ɦếƭ cậu nhất định phải quét dọn vệ sinh giúp mình. Như vậy thật tốt, ở chỗ của tôi cậu cũng có thể kiếm tiền. Như thế nào? Suy nghĩ một chút đi.”
Hàn Giang Đình nói suy nghĩ của cậu lần nữa.
Ngũ Y Y nhìn căn phòng nhỏ, lắc đầu: “Mình đã nói mấy lần rồi, mình sẽ không đến ở nhà cậu, mình không muốn ba mẹ cậu ở sau lưng mình mắng mình là tiện nhân, chạy đến nhà cậu quyến rũ cậu. Mình chịu không nổi lời nói này.”
“Họ dám nói mình sẽ cắt đứt quan hệ với họ.”
“Mình cũng không đến chỗ cậu, mình sẽ ở đây, mình thấy chỗ này cũng không tệ, đừng nhìn căn phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng đồ dùng đều đủ. Cậu đi đi, mình mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra cửa, Được, được rồi, cậu đi đi, sáng mai đừng quên đến đón mình đến trường, đồng thời cũng phụ trách mình ăn sáng.”
Hàn Giang Đình cười vui vẻ: “Hắc hắc, tuân lệnh, bái bai.”
Ngũ Y Y ngồi trong nhà thở hổn hển, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Ngũ Y Y thở dài, vừa mở cửa, vừa không kiên nhẫn nói: “Họ Hàn kia, cậu lại có chuyện gì à?”
Ngũ Y Y vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người.