(Thiếu một đoạn...)Vừa mở to mắt thì nhìn thấy, mẹ ơi, Hoắc Phi Đoạt ôm cô trong иgự¢ rồi ngủ.
Mà bàn tay nhỏ bé của cô lại nằm trong áo lót của anh ta, vuốt ve người ta đang ngủ.
Đùi cô lại làm càn để trên đùi của người ta.
Tóm lại, giờ phút này tư thế của cô giống con bạch tuộc, gắt gao bám chặt vào Hoắc Phi Đoạt.
Thật mất mặt!
Nếu để cho Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo cô thế nào.
Chạy nhanh, thừa dịp anh ta còn đang ngủ, nhanh chóng tách cô ra khỏi người anh ta.
Ngũ Y Y vừa nâng chân mình lên một chút, chợt một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Em ngủ có thể thành thật một chút được không?”
A!
Ngũ Y Y mở to mắt, chân giơ lên cao, xoay người cười hì hì nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Hắc hắc, anh tỉnh rồi à?”
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên nói: “Tối hôm qua em giống như đang vẽ bản đồ, nằm trên giường lăn qua lộn lại, thật khó tưởng tượng, cái giường nhỏ như vậy, sao đầu em lại lăn tới bên này?”
“Hả? Không phải chứ? Tôi ngủ luôn thật ngoan.”
Ngũ Y Y kiên trì nói dối.
“Ngoan? Chính em nói sao? Sao nghe hoàn toàn không đúng? Em đá chăn xuống đất, làm hại tôi nhặt lại cho em mấy lần. Tôi sợ em rơi xuống, nên ôm em lại ngủ, em lăn lộn, bám chặt vào tôi, cuối cùng tôi chỉ có cách ngủ chung giường với em. Ngũ Y Y, tôi không phát hiện ra, em ngủ như vậy mà lại là người sao? Em giống như con cún cưng, hận không thể chui vào lòng tôi.”
“Tôi… Anh nói bậy! Đây mới không phải tôi! Anh, Anh, anh đổi trắng thay đen, rõ ràng, rõ ràng anh chiếm tiện nghi của tôi, thừa dịp tôi ngủ say, đến giở trò với tôi, chiếm tiện nghi một cô gái như tôi à?”
Ngũ Y Y rất bội phục với chính cô, lại có thể đổi trắng thay đen lời nói. Nhân tài a!
Hoắc Phi Đoạt mày khẽ nhíu, bắt Ngũ Y Y, để cô dưới thân, anh lật nghiêng một cái, nằm đè lên người cô: “Vật nhỏ, nếu tôi giở trò với em như vậy, nếu đã nói như vậy, tất nhiên tôi muốn thực tế một chút, nếu không thật là tiếc. Em nói xem, tôi nên sờ chỗ nào mới tốt đây?”
Hoắc Phi Đoạt cười nhe răng.
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
“Này, chỗ nào cũng không cần.”
Vừa nói xong, tay Hoắc Phi Đoạt liền vững vàng sờ vào nụ hoa trước иgự¢ cô.
“A! Quỷ háo sắt.”
Ngũ Y Y nhắm mắt lại thét chói tai.
Thật đáng ૮ɦếƭ, thì ra Hoắc Phi Đoạt là một người rất lạnh tình, vì sao lại trở nên như vậy… Vì sao lại háo sắc?
“Quỷ háo sắc? Quỷ háo sắc sờ nơi này nhất định rất thỏa mãn nha? Vậy thì…”
Tay Hoắc Phi Đoạt lướt dọc theo sườn eo Ngũ Y Y, từ từ xuống phía dưới, lướt qua vùng bụng của cô, lại xuống dưới…
Ngũ Y Y chuông báo động mãnh liệt, nhanh chóng thu tay chân lại, không để tên địch có cơ hội cuối cùng.
Đáng tiếc…
Đã chậm một bước.
Tay Hoắc Phi Đoạt nóng như bàn ủi điện, trực tiếp chui vào.
“A… Trứng thối! Không được như vậy, không cần…”
Ngũ Y Y lắc lư cơ thể, tránh bàn tay đang chọc ghẹo của Hoắc Phi Đoạt.
Cô thở hổn hển, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Hoắc Phi Đoạt vốn đùa giỡn Ngũ Y Y, nhưng không biết làm sao hô hấp anh ngày càng nặng, cúi đầu cắn cắn vành tai cô nhỏ giọng nói: “Có biết thời điểm sáng sớm của đàn ông, thèm ăn mãnh liệt không?”
Ngất!
Ngũ Y Y sợ tới mức run bắn người!
Không thể nào!
Hoắc Phi Đoạt muốn bây giờ… trong phòng bệnh… sáng sớm tinh mơ… muốn cùng cô làm cái kia đi?
Mắt to xoay tròn hai vòng, đột nhiên hai chân Ngũ Y Y vòng lên lưng Hoắc Phi Đoạt, hiên ngang lẫm liệt nói: “Được rồi, vậy thì đến đây đi. Anh xác định cửa phòng bệnh bị người khác khóa lại rồi chứ?”
Hoắc Phi Đoạt run bắn người.
Ngón tay gõ gõ trán Ngũ Y Y, cười mắng: “Em, con mèo háo sắc này! Không phải đã nói chờ em xuất viện rồi sao?”
Ngũ Y Y chớp chớp mắt, mắt sáng nhìn xung quanh: “Không sao, hiện tại tôi rất khỏe mạnh.”
“Không được.”
“A a a, Hoắc Phi Đoạt! Anh có phải là đàn ông hay không? Có phải không được đúng không?”
Ngũ Y Y nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt nhịn không được chảy nước miếng.
Mẹ ơi, có người phụ nữ nào động tâm với gương mặt tuấn tú này của Hoắc Phi Đoạt không? Hơn nữa, dáng người của người này lại nóng bỏng như vậy, sờ vào chỗ đó của anh ta có cảm xúc rất tốt, huống hồ tiểu huynh đệ của anh ta lại như vậy… Làm cho người ta mất hồn…
Làm sắc nữ thì làm đi! Cô cũng mặc kệ!
Hoắc Phi Đoạt nhướng mày, tất nhiên là đang kiềm chế, anh hít sâu một hơi, lưu loát từ trên người Ngũ Y Y nhảy xuống, mặc áo trong, đưa lưng về Ngũ Y Y lạnh giọng nói: “Vật nhỏ, bây giờ em không cần nói lớn chờ đến sau khi em xuất viện, có khi em sẽ khóc. Đến lúc đó, tôi sẽ không kềm chế gì nữa.”
Ngũ Y Y nghe hai mắt mở to.
Đừng kềm chế, đừng kềm chế, hiện tại anh không cần kềm chế, đến đây đi, đến đây đi.
Làm cho Hoắc Phi Đoạt tấn công mãnh liệt chút đi!
Ngũ Y Y lau khóe miệng của cô, xác định bây giờ cô đã trở thành một sắc nữ.
“Hôm nay chuyện ở công ty tương đối nhiều, cũng rất quan trọng, tôi không thể ở đây với em, bác sĩ nói tối nay em có thể xuất viện, buổi tối tôi đến đón em xuất viện.”
Ăn điểm tâm xong, Hoắc Phi Đoạt nói xin lỗi với Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y hai mắt vui vẻ: “Thật sự? Buổi tối tôi có thể xuất viện sao? Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chỗ này rồi.”
Hoắc Phi Đoạt cười tà một tiếng: “Thế nào? Sao em gấp gáp vậy?”
“Tôi… Tôi nào có! Tôi chỉ muốn đến nơi có hương vị sông nước, nào có nghĩ đến chuyện tôi và anh cái gì kia. Thật là! Đừng đem chuyện háo sắc này nói ra được không?”
Cho dù cô có háo sắc cũng không dám thừa nhận.
Không nên trách cô háo sắc, có trách thì trách dáng người yêu nghiệt của anh ta.
Dẫn tội phạm nhận tội thôi.
“Tôi chỉ nói em gấp gáp, chứ tôi không nói muốn cùng em làm cái gì kia, là chính em nói ra, thì ra em luôn có tinh thần muốn làm chuyện đó.”
Hoắc Phi Đoạt cười gian trá, mặc âu phục vào, cầm túi công văn đi ra ngoài.
Ngũ Y Y há to miệng, sững sốt một lúc lâu, lúc này tức giận đấm lên chăn: “A a a! Thật là mất mặt quá! Vì sao chỉ số thông minh của tôi không bằng Hoắc Phi Đoạt, vì sao?”
Ngũ Y Y nằm đó, nhàn rỗi không có việc gì làm, bật tivi lên xem lung tung.
Đang nằm xem, bên ngoài có người gõ cửa.
Ngũ Y Y thật ngạc nhiên, cất giọng hô to: “Ai đó, mời vào!”
Cửa mở ra, trước tiên là gương mặt cười gượng của Ngũ Học Phong, “Hắc hắc, ba đến đây thăm con.”
Ngũ Y Y ngớ người, giật mình mở to hai mắt, nhìn Ngũ Học Phong, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Ngũ Học Phong tươi cười bước đến, mở cửa bước vào, trong tay còn cầm theo giỏ trái cây, lắc lắc: “Y Y, bà còn đặc biệt mua nhiều trái cây ngon cho con. Dì Mai còn đặc biệt mua bánh ngọt cho con, hương vị sô cô la, rất thơm ngon.”
Ngũ Học Phong liếc mắt nhìn sau lưng một cái, Tiêu Mai cười giả vờ cũng đi vào.
"Y Y à, thân thể thế nào? Chúng ta không biết chuyện con nằm viện, nếu biết sớm chúng ta đã qua đây thăm con rồi. Ha ha ha."
Ngũ Y Y sa sầm mặt.
Ngày hôm qua bọn họ biết tin cô nằm viện...còn nói dối!
"Tôi không sao, các người không cần đến đây."
Tuy rằng Ngũ Y Y nói mạnh miệng, nhưng ánh mắt cảm ơn vẫn nhìn về phía Ngũ Học Phong.
Đột nhiên phát hiện, mái tóc của Ngũ Học Phong có rất nhiều tóc bạc, chỉ là mấy hôm mà thôi, mà hiện tại tóc đen còn rất ít.
Ba cứ như vậy già đi rồi.
Từ lúc cô biết đến nay, ba là một người không mập, tuy rằng không thuộc loại đẹp trai nhanh nhẹn phóng khoáng, nhưng cũng không già.
Thời gian thật sự là một thứ rất đáng sợ.
Ngũ Học Phong xoa xoa tay đi đến bên giường, nhìn cách trang trí trong phòng, tán thưởng nói: "Thật không tệ, phòng này chính là phòng chăm sóc đặc biệt đi? Rộng lớn như vậy, cái gì cũng có. Mai Mai, em xem đi, ở đây còn có lò vi sóng, đầy đủ mọi thứ. Không hổ là phòng bệnh dành cho người có tiền, chính là không giống nhau."
Tiêu Mai cũng gật đầu theo, "Qủa nhiên có điều kiện tốt, Y Y thật hạnh phúc."
Ngũ Y Y nhíu mày: "Nằm viện mà cũng gọi là hạnh phúc! Có ai vui vẻ nằm viện đâu! Dù cho điều kiện thế nào thì chỗ này cũng không phải là chỗ tốt, nào có người vui vẻ khi đến bệnh viện."
Thật là, Tiêu Mai nói chuyện làm cô rất mất hứng.
Tiêu Mai thu hồi nụ cười, không vui liếc mắt nhìn Ngũ Y Y.
Đã nói Ngũ Y Y không làm cho người ta thích, nói chuyện khiến cho người ta tức ૮ɦếƭ. Dường như đều nghĩ rằng ai cũng vui vẻ khi đến thăm cô, nếu không phải Hoắc Phi Đoạt tạo áp lực....Cô ta mới không đến đâu.
Ngũ Học Phong kéo tay áo Tiêu Mai, ý bảo cô ta không cần tức giận, Ngũ Học Phong cười gượng ngồi trên ghế dựa, nhìn Ngũ Y Y, giả vờ thân thiết hỏi: "Y Y, khi nào thì xuất viện?"
"Xế chiều hôm nay."
"Ha ha, tốt, xuất viện là tốt rồi. Đến lúc đó ai sẽ đón con xuất viện."
"A? Tôi làm sao mà biết?"
Ngũ Y Y khẽ cau mày nhìn Ngũ Học Phong.
Ngũ Học Phong cố ý nói lời này. Ông là ba tôi, con gái xuất viện, đây không phải là chuyện một ngời cha nên làm sao? Vì sao ông ta muốn hỏi ai đón cô xuất viện?
"Ha ha, ba biết, tổng giám đốc Hoắc đối xử với con tốt lắm..."
Ngũ Học Phong cố ý nói lời này, sau đó dừng lại.
Trong đầu Ngũ Y Y ầm một tiếng, gương mặt lập tức đỏ một chút.
Chẳng lẽ mình và Hoắc Phi Đoạt xảy ra chuyện kia, cả thiên hạ đều biết sao?
Đừng a!
Tiêu Mai nhịn không được nói: "Y Y à, mày xuất thân loại người này, mày cũng biết, muốn gả cho nhà giàu có quyền thế tỉ lệ rất thấp, nhà nào có uy tín danh dự cũng sẽ không tìm mày, đây là sự thật. Mày không giống Nhân Tâm và Nhân Lệ, chúng nó đều là con vợ cả, đều có thể gả cho người tốt. Thật ra nói trắng ra là, địa vị bây giờ của mày, cũng rất phù hợp với tình huống bây giờ. Mày không cảm thấy xấu hổ, cũng không cần cảm thấy ngẩng đầu lên được, tao cùng ba mày hôm nay đến đây thăm mày, tuy rằng mày không ℓàм тìин nhân của người ta, nhưng mà đối tượng khác nhau, đối tượng không phải bình thường, chuyện này cũng khác nhau, mặc dù ℓàм тìин nhân cũng tốt."
Lời nói của Tiêu Mai trực tiếp khiến Ngũ Y Y mờ hồ.
"Bà, bà nói cái gì? Tình nhân?" Ngũ Y Y khó hiểu trừng to hai mắt.
"Đúng a, chúng tôi biết mày rất xấu hổ khi thừa nhận chuyện này, nhưng mà, mày được tổng giám đốc Hoắc ưu ái như thế, chúng ta cũng không phải là đứa ngốc, cũng có thể đoán được vài phần."
“Con nói xem, Hoắc Phi Đoạt người ta sao có thể đối xử tốt với con như vậy chứ? Thật ra ℓàм тìин nhân của Hoắc Phi Đoạt cũng tốt lắm, thân phận con như vậy, có thể ℓàм тìин nhân của Hoắc Phi Đoạt xem như kiếm được lời rồi.”
Hai tay Ngũ Y Y trong chăn đều run rẩy.
Cắn răng, môi trắng bệch.
Cũng giống như mẹ cô, chỉ có thể ℓàм тìин nhân của người ta, hơn nữa còn là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ngũ Học Phong xoa xoa tay nói: “Y Y à, trước tiên hãy theo Hoắc lão đại đi, cũng không thể đắc tội với anh ta, ngộ nhỡ chọc anh ta tức giận, công ty ba xem như xong rồi, anh ta muốn cho ba phá sản, buổi chiều ba cũng có thể đi xin cơm. Vì vậy ba muốn nói rõ với con một chút, con ngàn vạn lần không được đùa giỡn quá đáng trước mặt Hoắc lão đại, phải hầu hạ Hoắc lão đại thật tốt, mặc dù tương lai bị anh ta bỏ, cũng có thể bảo vệ được hạng mục hiện tại của ba. Theo Hoắc lão đại tới chỗ đó đều là làm ăn lớn, ba kiếm tiền sẽ chia cho con một nửa, như vậy tương lai con không cần lo lắng cho cuộc sống của mình. Hiện tại phải hầu hạ Hoắc lão đại thật tốt, tương lai nếu bị anh ta chán, cũng không sao, ba cho con tiền, tìm cho con một người đàn ông gả đi, cũng có thể yên ổn sống qua ngày.”
“Đủ rồi.” Ngũ Y Y nhịn không được quát to, âm thanh sắc bén làm Ngũ Học Phong đột nhiên sợ hãi.
“Đủ rồi! Không cần nói nữa! Ngũ Học Phong, ông coi tôi là cái gì? Ông đem con gái mình thành heo chó bán đi sao? Chỉ cần cái gì có lợi cho ông, chỉ cần ông có thể kiếm tiền, ông đều có thể bán tôi cho người nào sao, có phải hay không? Tình nhân? Ông cảm thấy Ngũ Y Y tôi chỉ xứng đáng ℓàм тìин nhân sao? Có phải ông cảm thấy tôi sinh ra chính là sai lầm, mang đến sỉ nhục cho ông? Thân phận của mẹ tôi làm cho ông cảm thấy mất mặt, có phải không? Đứa con của bà đều là hạ lưu, có phải không? Ngũ Học Phong, sao ông có thể làm tổn thương tôi như thế? Ông không yêu thương tôi, không coi tôi là con gái thì thôi, vì sao ông còn muốn làm tổn thương tôi như thế, vì sao? Vì sao tôi có một người ba như vậy?”
Ngũ Học Phong và Tiêu Mai đều ngạc nhiên, trừng to hai mắt.
“Tôi nói cho ông biết, cho dù có ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ không ℓàм тìин nhân của bất kì kẻ nào. Tôi mới không ℓàм тìин nhân, sẽ không.”
Ngũ Y Y gào to, nước mắt chảy ròng.
Ngũ Học Phong thở hổn hển, tức giận đứng dậy chỉ vào mặt Ngũ Y Y: “Mày là cái thứ không biết tốt xấu! Tao nuôi mày đến lớn, mày lấy của tao bao nhiêu tiền, mày cũng không biết làm một cái gì vì tao! ℓàм тìин nhân thì thế nào? Chỉ cần có thể kiếm một số tiền lớn, ℓàм тìин nhân thì thế nào? Tao đều không ghét bỏ, mày ghét bỏ rồi hả? Tao nói cho mày biết, nếu mày đắc tội với Hoắc lão đại, trước tiên tao Ϧóþ ૮ɦếƭ cái tính bất hiếu của mày, mày cho là mày có thể làm gì? Mày cho là mày có thể gả cho Tổng Thống hả? Tao nói cho mày biết, mẹ mày là thân phận này, mày được xem là tình nhân của Hoắc lão đại là đã tốt lắm rồi, mày biết chưa?”
“Ông cút, tất cả đều cút cho tôi, tôi không có người ba này! Tôi và ông đoạn tuyệt quan hệ.
Ngũ Y Y khóc đến thương tâm.
Tiêu Mai giọng nói sắc bén vang lên: “Mày là con sói cái! Tất cả đồ ăn uống đều là ba mày lo, nuôi mày lớn như vậy, mày nói đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt sao? Mày cho mày là ai? Mày đã làm lỗ mãng, còn không để cho chúng ta nói à? Loại người như mày chỉ xứng đáng ℓàм тìин nhân! Mày đã coi mày là quan trọng à? Có thể ở bên cạnh Hoắc lão đại giống như mèo mù ᴆụng phải chuột ૮ɦếƭ vậy!”