Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 116

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Tiêu Mai nằm trong chăn bực bội lầm bầm: “Trời ơi, ông bị bệnh gì à, nửa đêm không ngủ được kêu la cái gì? Nhanh chóng ngậm miệng lại, ngủ!”
“Đừng lên tiếng!”
Ngũ Học Phong nhảy qua, dùng chăn che mặt Tiêu Mai lại, suýt chút làm Tiêu Mai bị ngộp ૮ɦếƭ.
“Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, mời ngài nói, tôi sẽ rửa tai lắng nghe.”
Giọng nói Ngũ Học Phong run run.
Hoắc Phi Đoạt công ty Hoắc đế, chỉ cần anh ta rống lên, dường như cả nước lung lay và ૮ɦếƭ.
Ai dám chọc giận!
“Y Y nằm viện, là con gái của ông đi?”
“Ai? Ai?”
Ngũ Học Phong cảm thấy đầu như bị chập mạch.
Từ miệng Hoắc Phi Đoạt nói ba chữ tên Ngũ Y Y kia, thế nhưng trong lúc nhất thời ông ta không phản ứng kịp Ngũ Y Y là ai.
“Ngũ Y Y có phải là con gái của ông không?”
“ A, Y Y à, phải phải phải, tất nhiên nó là con gái của tôi.”
“Con gái của ông nằm viện, ông thân là cha của cô ấy, có phải ông nên đến bệnh viện nhìn cô ấy một cái chứ?”
“A, phải, nên! Phải nên đi thăm nó! thật nên!”
Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt lạnh như băng: “Tốt lắm, vậy ngày mai ông đi thăm cô ấy, tiện thể nhớ mang theo vẻ mặt chân thành quan tâm.”
“Được được, tôi nhất định sẽ đi, tôi nhất định phải đi, xin ngài yên tâm, tổng giám đốc Hoắc.”
Rốt cuộc Tiêu Mai từ trong chăn ló đầu ra, bà ta thở hồng hộc, cầm lấy tay Ngũ Học Phong cắn mấy cái.
Tôi cạp cho ông ૮ɦếƭ!
Hoắc Phi Đoạt chau mày cốt, nhìn bóng đêm bên ngoài, giọng nói lạnh như băng: “Tôi nghĩ ông hẳn đã nhớ kỹ, tôi chưa từng gọi điện thoại cho ông, hiểu chưa?”
Lúc đó Ngũ Học Phong thật không hiểu rõ, choáng váng hai giây mới hoảng sợ không kịp nói: “Hiểu rõ, hiểu rõ! Tổng giám đốc Hoắc ra lệnh, tôi kiên quyết phải hiểu, ngài chưa bao giờ gọi điện thoại cho tôi!”
“Được, cứ như vậy.”
Hoắc Phi Đoạt thẳng thắn cúp điện thoại, hơi nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của Ngũ Y Y, liền nhịn không được thở dài.
một nha đầu tốt như vậy, sao lại gặp một người cha như thế này?
“Lão đầu tử, ông làm tôi ngộp ૮ɦếƭ, tôi bị ngộp ૮ɦếƭ ông lại cưới cô gái trẻ khác đi? Làm gì lấy chăn bịt mũi tôi? Tôi ૮ɦếƭ ông vui lắm.”
Tiêu Mai tức giận hô to.
Ngũ Học Phong chán nản nói: “Bà được chưa? Câm miệng cho tôi! Lúc nãy là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại tới!”
“Điện thoại của ai?”
Tiêu Mai ngạc nhiên mở to mắt.
“Có bao nhiêu Hoắc Phi Đoạt? Có thể dậm chân một cái người trên trái đất này đều run rẩy, không phải anh ta sao?”
“Hoắc Phi Đoạt? Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông? Có phải anh ta muốn cho công ty ông một hạng mục làm ăn không?”
“Cho cái đầu! Anh ta bảo tôi ngày mai đi thăm Y Y, còn muốn tôi phải mang theo nụ cười ôn nhu. Bà nói một chút, sao Hoắc Phi Đoạt lại có tâm tư quản một chuyện nhỏ như hạt đậu chứ? Anh ta đã lên tiếng, ngày mai tôi nhất định phải đi. Người này giống như ma quỷ, không dám đắc tội. Haizz……….”
Ngũ Học Phong mệt mỏi nằm dài, nắm chặt tóc.
Sau khi Tiêu Mai suy nghĩ, ngạc nhiên nói: “Ơ, nhưng mà kỳ lạ, Y Y nằm viện sao Hoắc Phi Đoạt lại biết rõ chứ? Chuyện này là việc nhà của chúng ta, vì sao Hoắc Phi Đoạt lại nhúng tay vào?”
“Đúng nha, tôi còn không nghĩ đến điều này đó.”
Ngũ Học Phong vừa nhắm mắt lại, lập tức mở ra: “Vợ, em cảm thấy không? Cảm thấy vì sao không?”
“Hừ, còn có vì sao, nhất định con nha đầu kia làm gái ăn chơi cao cấp, lúc này đã thành công của Hoắc Phi Đoạt.”
“Cắt, từ lúc bắt đầu tôi đã không vừa mắt con nha đầu này, mẹ của nó sao có thể dạy nó thành một đứa bé ngoan được? Cho dù đứa nhỏ đi theo người mẹ xuất thân từ loại người này cũng trở thành đứa trẻ hư.”
Tiêu Mai lắc đầu thở dài, đi vào nhà vệ sinh.
Ngũ Học Phong trợn tròn hai mắt, lầm bầm lầu bầu: “Y Y thành công cụ của Hoắc lão đại? Công cụ của Hoắc Phi Đoạt? Y Y thật sự có năng lực này sao? Nó có thể trở thành người bên cạnh Hoắc lão đại? Ai da, Mai Mai cà, nếu Y Y chúng ta có thể trở thành tình nhân của Hoắc lão đại, chúng ta có thể phát tài rồi.”
“Phát tài? Phát tài cái gì?”
“Em nghĩ xem, Hoắc lão đại là loại người nào? Anh ta là nhà giàu số một Châu Á, còn quản lý một bang xã hội đen lớn như vậy, hai phía hắc bạch anh ta đều nắm hết, một nhân vật lợi hại như vậy, nếu Y Y chúng ta trở thành tình nhân của anh ta, như vậy sau này anh sẽ không lo lắng cho công ty chúng ta nữa, trực tiếp theo hạng mục Hoắc Phi Đoạt muốn, mấy đời đều ăn không hết.”
“Ơ, ông phân tích như vậy, tôi thấy cũng có lý.”
Tiêu Mai sắc mặt vui mừng giống như phát hiện châu lục mới: “Nhưng mà tôi sợ chuyện Y Y trở thành tình nhân nhỏ của người ta truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta thì sao? Hơn nữa chuyện này vừa mới xảy ra, sau này lỡ Hoắc Phi Đoạt bỏ Y Y, thanh danh cũng truyền ra ngoài, nó cũng đừng nghĩ lập được gia đình, cho dù có gả, cũng đừng nghĩ có thể gả cho người trong sạch.”
Ngũ Học Phong cau mày suy nghĩ, thở dài: “Bỏ xa bảo vệ đẹp trai, cũng chỉ có thể như vậy thôi, công ty kiếm nhiều tiền, có thể hy sinh nó một chút. nói thế nào thì anh cũng nuôi nó lớn, nó cần phải vì gia đình này mà kiếm sống sao? Nó phải như vậy.”
Tiêu Mai gật gật đầu.
Lúc này đã là ban đêm, đối với Tiêu Lạc là một đêm không ngủ.
“Lạc! đã trễ thế này mà anh còn đi sao?”
Tiêu Lạc đứng ở cửa phòng bệnh, không xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, chỉ lạnh lùng nói: “đi ra ngoài một chút.”
“đã trễ thế này, anh còn có việc gì sao? Đừng đi, ở lại phòng bệnh với em.”
Ngũ Nhân Ái nói giọng mềm mại cầu xin.
Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đều về nhà, chỉ còn Tiêu Lạc và cô ta trong bệnh viện.
“Mặc kệ tôi!”
Tiêu Lạc không vui nói giọng trầm thấp.
“Nhưng cổ tay anh còn bị thương mà! Anh cũng phải nghỉ ngơi.” Ngũ Nhân Ái nhìn cổ tay Tiêu Lạc băng bó vết thương, thở dài một tiếng.
Tiêu Lạc không chú ý đến vết thương trên người anh ta, mỗi ngày trôi qua anh ta giống như một linh hồn, không nói gì, rất dọa người.
“đã nói không cho cô quả tôi!”
Tiêu Lạc ném lại một câu rồi bỏ đi ra ngoài.
Ầm! Cửa đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn.
Ngũ Nhân Ái bị chấn động, cả người run rẩy.
Sửng sốt vài giây, cô ta mới phản ứng kịp, nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, nhanh chóng đuổi theo.
“Lạc! Tiêu Lạc! Lạc!”
Ngũ Nhân Ái hô to, ở góc cầu thang nắm được góc áo Tiêu Lạc.
“Tiêu Lạc! Anh đừng đi, một mình em ở trong này rất sợ, em van xin anh, ở cùng em không được sao? Đừng đi, cầu xin anh.”
Tiêu Lạc cắn răng, hung hăng hất tay áo, hất Ngũ Nhân Ái văng vào góc tường.
“Buông tôi ra, thật ghê tởm!”
“A!”
Ngũ Nhân Ái hét một tiếng chói tai.
Lúc này Tiêu Lạc tiếp tục bước chân, xoay người nhìn Ngũ Nhân Ái, hừ lạnh một tiếng: “cô còn muốn thế nào? Đây không phải như cô muốn sao? Rốt cuộc đã đính hôn với tôi, thật hạnh phúc không? Sau này, cô sẽ càng thêm hạnh phúc.”
Tiêu Lạc nghiến răng nghiến lợi, tức giận bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Ngũ Nhân Ái ngây ngốc ngồi một góc, trong đầu đau đớn không thể chấp nhận nổi.
Cả người lạnh như băng, rét lạnh thấu xương.
Lúc nãy...... Những lời Tiêu Lạc đã nói.... Có ý gì?
Vì sao cô cảm thấy cả người run rẩy?
Hạnh phúc?
Tiêu Lạc nói hạnh phúc là có ý gì?
"Hu hu hu...... Tôi sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ là tôi đã sai lầm rồi sao? Tôi theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ phải ૮ɦếƭ sao? Anh nói với em đi, em thích anh là sai lầm rồi sao? A a a a a......"
Ngũ Nhân Ái lấy tay đấm mạnh lên mặt đất lạnh như băng, khóc rất thương tâm.
Trong quán bar xa hoa trụy lạc, ồn ào hỗn loạn.
Tiêu Lạc nghiêm mặt bước vào, ᴆụng thẳng vào cô gái trẻ đi bên cạnh.
"A! Anh làm gì đó? Anh không có mắt à?"
cô gái trang điểm đậm, tóc rối bời, trên tai đeo bông tai thật lớn. Vừa nhìn là biết đây là phong cách của con gái mới lớn.
cô gái từ trên mặt đất đứng lên, ngón tay chỉ vào mũi Tiêu Lạc, kiêu ngạo nói: "TMD! Dám ᴆụng lão nương! Anh có mắt như mù à? Nhanh chóng xin lỗi với lão nương! Cúi đầu xin tha lỗi! không nghe lời lão nương đây sẽ chém anh!"
Tiêu Lạc không liếc mắt nhìn cô gái, chỉ lạnh lùng nặn ra mấy chữ: "Đừng chọc giận tôi!"
"A a! Nhìn anh tuấn tú một chút, lão nương đây sẽ không tức giận, tiểu tử thối, anh muốn ૮ɦếƭ à? Các anh em, tên này ᴆụng vào tôi, tất cả đến đây đập cho tên chán sống này một trận!"
cô gái kiêu ngạo hô to, lập tức có sáu bảy thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, một đám bộ dáng hung thần sát khí.
Các anh em, lên!"
một tiếng huýt sáo, sáu bảy tên tiểu tử cùng nhau tấn công Tiêu Lạc.
Ầm!
Tiêu Lạc đánh mấy tên tiểu tử nằm dài trên mặt đất, những tên này nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, làm sao cũng không bò dậy nổi.
một lực mạnh mẽ ném qua vai, dọa những người có mặt ở đây sợ hãi, họ nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.
Tiêu Lạc lướt ánh mắt sắc bén, nhìn cũng không nhìn những người này, kéo cánh tay của một tên quăng ra bên ngoài, thì nhìn thấy xung quanh Tiêu Lạc, mấy tên tiểu tử kia lăn qua lộn lại như cá chép.
Nửa phút sau, quán bar náo nhiệt cũng yên tĩnh lại.
Bảy tám tên tiểu tử quỳ rạp trên mặt đất.
Tiêu Lạc vẫn đứng tại chỗ, một thân nhẹ nhàng thoải mái, ánh mắt trầm thấp.
cô gái vừa mới la lối om sòm kia đứng hóa đá tại chỗ, đầu óc choáng váng.
Má ơi, tên đàn ông này có phải là quỷ không? Vì sao anh ta có thể nhẹ nhàng đánh bay bảy tám người thanh niên được huấn luyện như vậy?
"đã nói không cần chọc tôi, hôm nay lão tử rất bực bội, tự tìm cái ૮ɦếƭ!"
Tiêu Lạc nhổ một ngụm nước bọt.
"A a a......."
Lúc này cô gái mới phản ứng kịp, la hét chói tai bỏ chạy ra ngoài.
Tiêu Lạc cầm lấy chai rượu, ném qua một cái, chỉ nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng thủy tinh vỡ vang lên, cô gái nằm sấp ở cửa, sau gáy máu chảy lênh láng, bất tỉnh nhân sự.
A.............
Tất cả những người xem náo nhiệt đều sợ hãi hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn qua người đàn ông rất lịch sự này, lại xuống tay độc ác như vậy!
Bốp bốp bốp!
Từ xa có người vỗ tay.
"Anh Tiêu Lạc, anh được đó, không nhìn ra, thân thủ của anh lại mạnh mẽ như thế! Để anh em mở mang tầm mắt rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc