Hàn Giang Đình tức giận trợn mắt, chỉ vào Ngũ Nhân Ái: "Tôi, tôi nói cô này đồ xấu xa, cô nói cái gì đấy? Cô mới là đồ súc sinh, heo chó không bằng ý! Dám mắng người, nói thêm câu nữa tôi sẽ đánh cô!"
Ngũ Y Y kéo tay áo Hàn Giang Đình, thấp giọng nói, "Giang Đình, cậu đừng để ý."
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Ái, cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, chuyện này cô phải đi hỏi chồng chưa cưới của cô! Bây giờ tôi không thích anh ta, tôi đã sớm coi anh ta như người dưng rồi, chỉ có điều anh ta, chồng chưa cưới của cô không chịu, trong lòng vẫn còn tôi. Tôi nói rồi, cô trông nom cho tốt chồng chưa cưới của mình đi, đừng để anh ta đến quấy rầy tôi nữa, tại sao cô không trông coi cho tốt nhỉ? Không phải là cô muốn biết vì sao anh ta lại bị thương à? Cô không sợ đau lòng mất mặt thì bây giờ tôi có thể nói cho cô. Chồng chưa cưới của cô, Tiêu Lạc tiên sinh đến chỗ tôi thổ lộ, sau khi bị tôi cự tuyệt thì cưỡng hôn tôi, tôi vì muốn ngăn cản nên lấy mảnh kính bể...."
"Không thể nào!!!" Toàn thân Ngũ Nhân Ái phát run, mắt mở thật to: "Tiêu Lạc nhà tao sao có thể tỏ tình với mày? Trong lòng anh ấy chỉ có tao! Anh ấy và tao đã ở chung với nhau, tình đầu ý hợp, anh ấy nói với tao rất nhiều điều ngọt ngào, anh ấy nói anh ấy chỉ yêu một mình tao thôi! Anh ấy còn lâu mới tỏ tình với mày! Còn lâu mới hôn mày! Tất cả đều là mày tự bịa đặt! Vì muốn giữ mặt mũi nên mày mới nói dối! Tao sẽ không tin đâu! Sẽ không tin cái con bị Tiêu Lạc vứt bỏ! Tiêu Lạc ưu tú như vậy, mày không có được đương nhiên sẽ không cam lòng, cho nên mày mới muốn dây dưa với anh ấy, cố gắng quyến rũ anh ấy, không thành công nên mày mới làm anh ấy bị thương, có phải không! Đồ đàn bà không biết xấu hổ!"
Ngũ Y Y nheo mắt lại, thân thể khẽ run rẩy.
"Phải không? Tiêu Lạc rất ưu tú ư? Tôi cho rằng, dù Tiêu Lạc có ưu tú cũng sẽ không suất sắc bằng tôi." Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng, khí phách truyền tới từ sau lưng Ngũ Nhân Ái. Tất cả mọi người đều cả kinh nhìn sang.
Chỉ thấy, Hoắc Phi Đoạt khoác áo gió màu đen đứng đó, anh cực kỳ đẹp trai, như một ngôi sao chiếu sáng khắp mọi nơi. Sau lưng Hoắc Phi Đoạt có rất nhiều người, cao lớn, trang bị νũ кнí đầy đủ.
Bất kỳ kẻ nào đứng trước mặt anh cũng đều cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé, còn như đang đối mặt với cá mập, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn mất.
Ngũ Nhân Ái không nhịn được run rẩy.
"Hoắc, Hoắc lão đại?" Ngũ Nhân Tâm ngồi dưới đất kêu lên. Mẹ ơi, người kia là sát nhân cuồng! Hoắc Phi Đoạt! Lão đại của công ty Hắc Đế! Được người trong giang hồ đồn đãi là chiến thần vô địch!
"Lão Đại!" Tập thể mấy người đã ông đều gọi lớn. Hồi âm vang vọng.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nhíu mày, không vui nói, "Không phải là đã thông báo rồi sao? Ở đây thì đừng có hành lễ, gây tiếng ồn sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Y Y."
Mấy người đều cúi đầu.
Ngũ Nhân Ái giật mình. Hoắc lão Đại và Ngũ Y Y... Chuyện gì xảy ra đây?
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi cất bước, thong thả đến cạnh Ngũ Y Y, cánh tay trái ôm eo cô, ôm cô vào trong иgự¢, tựa như đang yêu chiều một con mèo nhỏ.
“Lời tôi vừa nói cô nghe không hiểu sao?”
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái há miệng thở dốc, có chút thở không ra hơi.
“Xem ra thật ngu ngốc, tiếng người nghe không hiểu, quả nhiên không thuộc loài người. Tôi nói, Tiêu Lạc nhà cô mặc dù xuất sắc, chẳng lẽ Hoắc Phi Đoạt tôi không xuất sắc?”
“A?” Ngũ Nhân Ái hít một ngụm khí lạnh, tăng thêm dũng khí nói: “Tuy rằng ngài không xuất sắc, nhưng trong ở trong chúng ta cũng đã nổi tiếng rồi. Ngũ Y Y vốn luôn thích vị hôn phu của tôi, nhưng mà Tiêu Lạc không coi trọng cô ấy, mà lựa chọn tôi, Tiêu Lạc thích tôi. Ngũ Y Y không chịu nổi bị vứt bỏ, cô ấy mới có thể làm như vậy với Tiêu Lạc.”
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: “Tôi thật buồn, người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tôi tại sao lại thích Tiêu Lạc?”
“A?” Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Lời nói của Hoắc lão đại có ý gì?
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu thâm tình nhìn Ngũ Y Y, lấy tay vuốt mái tóc cô, động tác cực kỳ sủng ái ái muội: “Còn chưa hiểu sao? Y Y, là người phụ nữ mà Hoắc Phi Đoạt tôi thích, là người phụ nữ mà Hoắc Phi Đoạt tôi sẽ yêu thương cả đời, cô ấy căn bản không thích Tiêu Lạc, cô ấy cũng chưa nói bị Tiêu Lạc vứt bỏ. Nếu để một viên kim cương và một tảng đá bên cạnh cô, cô nhất định sẽ chọn kim cương, mà sẽ không liếc mắt nhìn tảng đá một cái chứ? Đạo lý giống nhau. Tôi luôn là bạn trai của Y Y, cô ấy làm sao có thể bỏ tôi mà đi thích Tiêu Lạc chứ? Các người đến hỏi người khác, bọn họ cũng thấy khác thường thôi.”
Ngũ Y Y run bắn người.
Hoắc Phi Đoạt vừa mới công khai nói cái gì?
Anh ta thế nhưng lại nói cô là người phụ nữ anh ta yêu thương cả đời, còn nói anh ta là bạn trai của cô, trời ạ!
Cô có chút không chịu nổi rồi.
Ngũ Nhân Ái cũng khi*p sợ lui về phía sau vài bước, nhanh chóng nhìn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y, hít thở dồn dập: “Không có khả năng…………Điều đó không có khả năng….. Hoắc lão đại sao có thể thích loại phụ nữ này? Nó là con riêng! Mẹ của nó là đào hát, nó là cái đồ bỏ đi.”
Hoắc Phi Đoạt không vui nhíu chặt chân mày, A Trung đứng sau lưng hiểu rõ ý Hoắc Phi Đoạt, anh bước lên một bước, đá Ngũ Nhân Ái ra ngoài.
Ầm!
Ngũ Nhân Ái rơi vào vách tường, giống như con thằn lằn.
Cô ta há miệng thở dốc, muốn thở một ngụm, nôn ra một ngụm máu tươi!
Sau đó cô khom người kịch liệt ho khan đứng dậy.
Cô vừa mới té ngã, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung.
Ngũ Y Y sợ tới mức há to miệng!
Má ơi, một cước của chú A Trung thật ác!
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nói, giống như nói thời tiết hôm nay thật lạnh: “Miệng bẩn, dám chửi người phụ nữ của tôi, đây là một chút giáo huấn.”
Khóe miệng Ngũ Nhân Ái chảy máu tươi, khó khăn lắm mới không ho khan, sợ hãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt đưa tay vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, cười như không cười cúi đầu nhìn cô: “Thế nào? Vật nhỏ? Lại mềm lòng rồi hả? Cô ta vừa mới ác độc chửi em đó.”
Cái loại giọng điệu sủng ái này, có thể hòa tan mọi người ở đây.
Ngũ Y Y chọc vài cái vào иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh: “Các cô ấy không mắng chửi người thì không phải là các cô ấy, tôi đều quen rồi, thật ra các cô ấy cũng đã nói qua vài câu như vậy, cũng không có gì mới. Chấp nhặt với các cô ấy làm gì. Thật không mạnh mẽ.”
“Được, nghe lời em. Dạy dỗ các cô ấy rồi. Vật nhỏ, em con các cô ấy là người nha, nhưng các cô ấy chưa từng coi em là người nhà.”
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xoay người đi vào bên trong.
Ngũ Y Y thở dài: “Tôi chưa từng hy vọng các cô ấy sẽ xem tôi là người nhà.”
“Cậu mới không lải nhải! Cậu luôn hy vọng đều được người khác quan tâm! Tôi còn không biết cậu sao? Nha đầu mạnh miệng!” Hàn Giang Đình không chừa mặt mũi cho Ngũ Y Y, trực tiếp vạch trần cô.
Ngũ Y Y trừng mắt Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt: “đó đó đó, có Hoắc lão đại che chở tôi đó, Nói cho cậu biết, Y Y xấu xa, trước mặt đàn ông không thể nói dối, Hoắc lão đại là người đàn ông của cậu đó.”
“Câm miệng cậu lại đi, phiền ૮ɦếƭ.”
Lúc này Ngũ Y Y mới nhớ tới, xoay người lại, nhìn Ngũ Nhân Ái vẫn đứng ngây ngốc ngoài hành lang, cách cô vài mét, Ngũ Y Y ẩn ẩn nói: “Ngũ đại con nhóc, xem trọng vị hôn phu của cô đi, hiện tại tôi không yêu thích anh ta, tôi có Hoắc Phi Đoạt của tôi rồi. Có lẽ tôi đã thích anh ta một lần, nhưng mà đều đã qua rồi, hiện tại tất cả đều đã qua, đối với tôi mà nói, ngày không có Tiêu Lạc còn tốt đẹp hơn. Vì vậy, cũng xin cô hãy tôn trọng vị hôn phu của cô, xin anh ta đừng đến quấy rối những ngày yên ổn của tôi. Cầu xin cô nha.”
Cô nói một câu, sắc mặt Ngũ Nhân Ái tái nhợt một chút, nhìn vào giống như quỷ.
Ngũ Y Y nói xong, hất mặt, cười nhe răng với Hoắc Phi Đoạt.
Vừa rồi cô có thể ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt nói “Hoắc Phi Đoạt của tôi”, chao ôi, mặt cô càng trở nên dày hơn.
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, không xoay người lại, giọng nói như lơ đãng: “Đã có người đính hôn với người mình thích, không bằng, ngày nào đó chúng ta cũng đính hôn cho xong đi. Đỡ phải cho người đàn ông khác không biết lượng sức mình, muốn quấy rầy em.”
Ách……..Những lời này dọa Ngũ Y Y sợ hãi.
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, sau đó ôm Ngũ Y Y đi vào phòng.
Hàn Giang Đình cũng theo vào, lại bị A Trung túm cổ xách trở về.
A Trung nghiêm mặt: “Tiểu tử, tự giác một chút được không? Đi vào làm bóng đèn như vậy cảm thấy được không?”
Hàn Giang Đình gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều đứng đó.
“Các người còn đứng đây làm gì? Muốn ૮ɦếƭ không? Cút nhanh một chút.”
“Thật là, người phụ nữ của lão đại cũng dám chửi, cũng dám châm chọc, không vặn gảy cổ các người là may mắn lắm rồi. Nếu không phải cô ấy cầu xin lão đại, các cô đã thành thi thể rồi. Mau cút đi.”
Ngũ Nhân Ái vẫn ngơ ngác, lắc lư thân mình, bước từng bước đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm vội vàng hô to: “Chị cả, chị cả, chị chờ em với. Ôi………………….”
Ngũ Nhân Tâm vừa mới động một chút, cảm thấy cổ mình rất đau.
Cô đứng lên, nhanh chóng đuổi theo Ngũ Nhân Ái.
“Chị cả, chị cả, chị đợi em với.”
Ngũ Nhân Tâm kéo tay áo Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái cười to lên, càng không ngừng cười lạnh, cười đến âm trầm khủng bố, khiến Ngũ Nhân Tâm sợ tới mức cả người đều nổi da gà.
“Chị cả………Chị đừng làm em sợ, chị làm sao vậy, chị cả?”
Ngũ Nhân Ái cười điên cuồng, rốt cuộc thành nức nở.
Cô ta ngồi trên mặt đất, ôm lấy hai gối rồi khóc rống lên.
Ngũ Nhân Tâm cũng chùi nước mắt theo, ôm lấy Ngũ Nhân Ái, không biết ne6n khuyên nhủ cô thế nào.
“Hu hu, chị cả đừng khóc, chị khóc làm em cũng khóc theo, hu hu, chị đừng khóc nữa.”
“Vì sao con nhỏ xấu xa kia luôn có vận khí tốt như vậy? Mẹ nó chính là một người hạ lưu xấu xa nhất, thế nhưng bà ta có thể sinh một đứa bé đưa vào nhà họ Ngũ chúng ta! Hiện tại trên người con Ngũ Y Y kia lại chảy xòng máu hạ lưu, sao Hoắc lão đại có thể thích nó? Vì sao lại như vậy? Vì sao? Vì sao con nhỏ xấu xa nhất lại có thể được người đàn ông cao quý yêu mến? Đây là đạo lý gì? còn không có thiên lý mà. Hu hu…………..”
Ngũ Nhân Ái đạp đạp chân gào khóc.
Cô ta thật tuyệt vọng.
Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, trong chớp mắt cô được nhiều người theo nhất lại biến thành người thất bại nhất.
Hơn nữa còn bại hoàn toàn.
Người đàn ông của Ngũ Y Y lại là Hoắc Phi Đoạt.
Đó là người đàn ông giống như thiên thần.
Làm sao có thể? Vì sao Hoắc Phi Đoạt thích Ngũ Y Y?
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm trở lại phòng bệnh, Ngũ Nhân Ái trở thành người trầm mặc ít nói, cũng giống như Tiêu Lạc.
Ngũ Nhân Tâm thở dài thở ngắn, qua một chút lại thở dài.
Ngũ Nhân Lệ chẳng hiểu tại sao, nhìn chị cả và chị hai, hỏi hai người đó nhưng họ không quan tâm đến cô.
Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y trở lại phòng bệnh, đến cửa phòng Hoắc Phi Đoạt liền bế Ngũ Y Y lên.
“A! Anh làm gì vậy? Để tôi xuống.”
Người tới liền ôm ấp, ngay cả chào cũng không chào. Cũng may trái tim của cô có thể chống đỡ được, nếu không bị dọa sợ hãi rồi.
“Có nhớ tôi không?” Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, cười yếu ớt nhìn Ngũ Y Y, đặt cô nằm trên giường bệnh, sau đó anh nằm đè lên người cô.
“Gì? Nhớ anh? Không phải sáng sớm anh vừa đi sao?”
Mới nửa ngày thôi, dùng suy nghĩ đi?
“Buổi sáng tôi làm việc, trong đầu đều là em, em nói vì sao em lại bướng bĩnh như vậy, chui vào đầu tôi làm gì, làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Hoắc Phi Đoạt nói khoác mà không biết ngượng.
Ngũ Y Y kinh ngạc.
“Sao có thể trách tôi?”
“Tất nhiên, sẽ trách em.”
Hoắc Phi Đoạt bá đạo nói xong, xông đến hôn lấy môi cô.
“Ưm…….Ưm…….Ưm………” Ngũ Y Y ngâm khẽ.
Vì sao vừa thấy mặt sẽ thế này?
Áp lực rất lớn!
Cô có chút không thích ứng được.
Hoắc lão đại luôn lãnh khốc, đột nhiên trở nên dính chặt như vậy, thật tình làm người khác không thể tiếp nhận được.
Móng vuốt của Ngu Y Y quơ loạn trên người Hoắc Phi Đoạt, đẩy ra, hy vọng anh có thể thả cô ra.
Nào ngờ cô càng giãy giụa, anh càng hôn xâm nhập, càng mạnh mẽ, ngày càng nóng.
Cuối cùng Ngũ Y Y không thể lay động được anh, còn bị anh hôn đến cả người cô đều là hương vị thuộc về anh, đầu lưỡi cũng ngoan ngoãn đáp trả lại anh.
“Ưm…….ưm ..a…..” Ngũ Y Y không biết anh hôn làm cho cô phát ra tiếng rên khẽ.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, thổi hơi nóng: “Nha đầu, em nhớ tôi có đúng không?”
“Được rồi, tính là nhớ anh, chỉ cần anh đừng đè tôi nặng quá.”
Ngũ Y Y nhục chí rồi.
Tôi nói nhớ cái kia…………Có phải em đã nhớ đến cơ thể tôi rồi không?”
“Gì? Anh nói cái gì? Tôi không có!” Ngũ Y Y vẻ mặt thuần khiết đến cực điểm.
Hoắc Phi Đoạt cười nhe răng: “Vì sao tay em lại sờ nơi đó của tôi?”
Ách…………..
Lúc này Ngũ Y Y mới nhìn tay cô.
Mẹ ơi, có phải cô nên ૮ɦếƭ đi không? Hoặc là tìm cái lỗ chui vào.
Cô cô cô tay cô sao lại ᴆụng đến kéo khóa quần của anh ta chứ?
Không muốn sống mà!