Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 112

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y ở lầu năm!
Ý nghĩ này, đồng thời xoẹt qua đầu Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm.
Ngũ Nhân Tâm nhanh chóng liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc ngồi bên kia đang hồn bay phách lạc, giọng nói run run: “Tiêu Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tay anh, vì sao lại bị thương?”
Tiêu Lạc không trả lời, anh ta ngồi trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như đều không có hơi thở.
Ngũ Nhân Tâm tính tình gấp gáp, nhịn không được thúc giục hỏi: “Anh rể! Anh nói chuyện đi a! Chị cả em đang hỏi anh đó, vì sao anh từ lầu năm lên đây?”
Tiêu Lạc vẫn hững hờ như trước.
Ngũ Nhân Lệ nhìn chị cả và chị hai, lại vụng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Lạc, nhỏ giọng khuyên nhủ Ngũ Nhân Ái: “Bây giờ tâm tình anh rể nhất định không tốt, trước hết các người đừng hỏi nữa.”
“Vì sao không hỏi?” Ngũ Nhân Ái trở nên kích động, trừng lớn hai mắt: “rốt cuộc là vì sao bị thương? Vì sao nhỏ giọt máu từ lầu năm đến đây? Anh ở lầu năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Lạc cười khổ, thần trí vẫn lẫn quẩn với tình cảnh lúc nãy, thở dài một hơi, lầm bầm: “Thế nhưng lại bài xích anh như vậy sao?”
Những lời này, giống như một cây dao nhọn hung hăng cắm thật mạnh vào иgự¢ Ngũ Nhân Ái.
Cả người cô ta run lên, nước mắt trong hốc mắt tuôn trào, nhưng cô cố gắng đè nén lại.
Cô đã hiểu rõ rồi!
Quả nhiên, Tiêu Lạc từ chỗ Ngũ Y Y đến đây, anh là vì Ngũ Y Y kia mới thành bộ dạng như vậy!
Một bộ dạng thê lương bi thương như vậy.
Cổ tay chảy máu một đường nhưng anh vẫn không biết.
Chỉ có Ngũ Y Y kia mới hại người như vậy.
Tiêu Lạc từ từ nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế sô pha, gương mặt tuấn tú đều đau xót.
Ngũ Nhân Tâm cau mày nhìn Ngũ Nhân Ái: “Chị cả, sao em cảm thấy lúc này anh rễ không thích hợp chỗ nào đó? Anh ta thế nào cũng không nghe được những lời chúng ta nói.”
“Anh ấy nghe không nghe chúng ta nói chỗ nào? Anh ấy chỉ nghe được lời cô ta nói thôi!”
Ngũ Nhân Ái cười lạnh một tiếng.
Ngũ Nhân Tâm kinh ngạc trừng to hai mắt: “Chị cả, có phải anh rể từ chỗ con tiện nhân kia đến đây không?”
Ngũ Nhân Ái nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể làm cho Tiêu Lạc bị thương thành như vậy, ngoại trừ cô ta ra thì còn ai, chị đi tìm cô ta!”
“Cái gì? Chị muốn đi đâu? Chị cả…………..”
Ngũ Nhân Tâm giật mình, chờ đến khi cô hiểu được thì Ngũ Nhân Ái đã ra khỏi phòng bệnh.
Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức le lưỡi: “Chị hai! Chị nhanh chóng đi cản chị cả lại, chị cả đi tìm Ngũ Y Y cãi nhau đó.”
Ngũ Nhân Tâm cười ác độc: “Cãi nhau cái gì? lần này chỉ cả đi, nhất định là muốn đánh nhau.”
Ngũ Nhân Tâm cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, phát hiện anh ta quả nhiên không nghe các cô nói chuyện, thế nhưng lại thất thần đến mức này!
Nếu lúc anh ta tỉnh táo, vừa nghe các cô nói muốn đi tìm Ngũ Y Y gây phiền toái, Tiêu Lạc đã sớm chạy ra ngoài ngăn cản các cô lại, hoặc tự mình che chở cho Ngũ Y Y rồi.
Ngũ Nhân Lệ sợ hãi: “Cái gì? Đánh nhau? Không phải Y Y cũng đang bệnh sao? Sao chị cả có thể đánh nhau với Ngũ Y Y? Chị cả cũng là bệnh nhân mà!”
Ngũ Nhân Tấm nhíu chặt chân mày, vừa chạy ra ngoài, vừa nói: “Đúng, em nhắc quá đúng, chị muốn đi giúp đỡ chị cả, không thể để Ngũ Y Y chiếm thượng phong, hai người đánh một người, luôn giành thắng lợi, hừ!”
Ngũ Nhân Tâm bắt đầu xoăn tay áo lên.
Ngũ Nhân Lệ há to mồm: “Em, em nghĩ là chị đi ngăn cản, không nghĩ rằng chị đi đánh nhau. Ai da! Chị hai!”
Ngũ Nhân Lệ cũng muốn theo ra, nhưng Tiêu Lạc vẫn mất hồn lạc phách ngồi đây, ngộ nhỡ cô ta đi rồi, Tiêu Lạc lại xảy ra chuyện thì sao?
Ngũ Nhân Ái hung hăng đi đến lầu năm, vừa muốn xông qua liền bị hai người đàn ông cao lớn chặn lại.
“Làm gì thế? Chỗ này không cho vào!” Giọng nói lạnh buốt khiến Ngũ Nhân Ái sợ hết hồn. Cô ta cho rằng hai người này là tới xem bệnh nên mới ngăn cửa không cho vào.
“Tôi muốn vào tìm người. Cô ta là…”
“Chỗ này không cho vào!” Một người đã nhíu mày, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn.
“Tại sao không thể vào? Đây là bệnh viện, tôi muốn vào tầng năm để tìm người thân…”
“Tôi đã nói rồi! Tầng năm không cho bất cứ ai vào hết! Chỗ này đã bị chặn lại rồi, không có ai là thân thích của cô đâu!”
“Tại sao lại thế? Không phải tầng năm có rất nhiều bệnh nhân sao? Thân thích của họ đến thăm bằng cách nào?”
Một người khinh thường nhìn Ngũ Nhân Ái từ trên xuống dưới: “Tôi nói thím này, thím bị làm sao thế? Nghe không hiểu tiếng Hoa à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tầng năm không cho phép ai vào hết! Thím hỏi nhiều quá!”
Người còn lại há to miệng, nước miếng văng khắp nơi: “Nói cho thím biết nhé, ở tầng này chỉ có duy nhất một bệnh nhân thôi, là một nhân vật rất quan trọng. Đã hiểu chưa? Hiểu rồi thì đi chỗ khác đi!”
“Cái gì? Chỉ có duy nhất một bệnh nhân?” Ngũ Nhân Ái kinh ngạc. Làm sao có thể? Rõ ràng Nhân Tâm nói Ngũ Y Y ở tầng năm mà.
Tại sao hai người kia lại nói tầng năm chỉ có một nhân vật quan trọng chứ? Nếu là một nhân vật quan trọng thì nhất định không phải là Ngũ Y Y!
Ngũ Y Y không phải là nhân vật lớn gì, hơn nữa con nhỏ đó sao có thể điều người đi canh giữ được chứ? Xem ra là Nhân Tâm nhầm rồi.
Vừa nghĩ tới ở tầng năm không có Ngũ Y Y, Ngũ Nhân Ái liền thở phào nhẹ nhõm. Ngũ Y Y không có ở tầng năm, nói cách khác, Tiêu Lạc biến thành dáng vẻ đó cũng không phải là bởi vì Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Ái vừa chậm rãi xoay người, vừa âm thầm cười.
“Chị cả! Thế nào? Có tìm được con tiện nhân Ngũ Y Y kia không?” Ngũ Nhân Tâm vừa nhìn thấy Ngũ Nhân Ái lập tức kêu ầm lên.
Ba chữ Ngũ Y Y khiến hai người đàn ông ở cửa trợn mắt, liếc mắt nhìn nhau.
Ngũ Nhân Ái nhẹ nhàng lắc đầu: “Nó không ở đây. Có thể em nghĩ nhầm rồi. Tầng năm chỉ có một nhân vật lớn thôi, không phải là Ngũ Y Y đâu.”
“Làm sao có thể? Em rõ ràng nhìn thấy Hàn Giang Đình đi vào trong này mà. Nhất định là đúng!” Ngũ Nhân Tâm nhìn ngó hai bên rồi cao giọng mắng to: “Con tiện nhân Ngũ Y Y kia, mày có ngon thì cút ra đây cho tao! Đồ không biết xấu hổ! Mày tưởng mày là ai…”
Câu kế tiếp còn chưa mắng xong nhưng không thể phát ra được nữa. Cô ta kinh ngạc phát hiện mình bị nắm cổ áo nhấc lên từ phía sau, hai chân rời khỏi mặt đất!
“Cô mắng ai đó? Muốn ૮ɦếƭ à? Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, cô đứng ở đây mắng ai?” Một người giữ cửa nắm lấy cổ áo của Ngũ Nhân Tâm, lắc qua lắc lại khiến cô ta suýt ngất.
Ngũ Nhân Ái hít một hơi, bụm miệng lại.
Hai giây sau, cô ta mới hốt hoảng xin: “Đại ca! Đại ca! Cầu xin anh hãy buông nó xuống! Em gái tôi không phải nó nhân vật lớn đó, em gái tôi đang nói một người khác, một con tiện nhân!”
Ngũ Nhân Tâm cũng bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Đúng vậy, tôi đang mắng Ngũ Y Y! Ngũ Y Y”
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, một người vừa gật đầu, người kia lập tức móc một con dao găm từ sau hông ra, con dao tỏa ra ánh sáng sắc bén.
“Dám mắng người phụ nữ của lão đại chúng tôi! Cắt lưỡi cô ta trước!”
“Cắt lưỡi xong thì báo cho anh Trung, xem xem có nên Gi*t cả nhà cô ta không!”
“Không cần nói nhiều, người phụ nữ của lão đại mà cũng dám mắng, có khi còn Gi*t cả họ ấy chứ”
A?
Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Ái đều hoảng sợ đến choáng váng. Ngũ Nhân Tâm nhìn dao, sợ hãi dãy dụa, kêu la, “Cứu mạng! Tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có mắng người phụ nữ của lão đại các anh! Người tôi mắng không phải cô ấy! Tôi đang mắng người trong nhà chúng tôi, gọi là Ngũ Y Y!”
Ngũ Nhân Ái run rẩy, quỳ xuống van xin: “Cầu xin các anh, hãy thả em gái của tôi ra đi, nó thật sự không mắng người đó, nó đang mắng một người tên là Ngũ Y Y.”
Hai người đàn ông trợn tròn mắt, quát lên: “Còn dám nhắc đến tên người phụ nữ của lão đại? Câm mồm!”
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều bối rối. Có phải hai người này không nghe rõ không? Bọn họ đã nhấn mạnh là không phải bọn họ đang mắng nhân vật lớn trong kia, bọn họ sao có thể quen người phụ nữ trong kia mà mắng cô ta được. Bọn họ chỉ đang chửi Ngũ Y Y thôi. Nhưng tại sao hai người này lại không nghe lọt thế?
Một người Ϧóþ miệng của Ngũ Nhân Tâm, đưa dao găm đến gần.
“Hu hu hu, cứu với... Hu hu hu, tha mạng...” Ngũ Nhân Tâm bị dọa, sắc mặt tái nhợt, cả người run lên.
“Bên kia xảy ra chuyện gì? Sao ồn ào thế? Đang ăn hồ lô đường cũng bị mấy người làm cho ăn không vô nữa. Tôi phải mất rất nhiều công sức mới lấy được kẹo hồ lô này đấy. Có hiểu không?” Hàn Giang Đình thò đầu ra, quát lên.
Ha ha, thật hạnh phúc, kể từ khi trở thành thân tín của Hoắc Phi Đoạt, cậu ta có thể nói này nói nọ, cũng có thể hét mắng cái này cái kia. Quả nhiên, tư vị khi làm lão đại quả thật là cực kỳ thoải mái. Ha ha ha.
“Anh! Bên này có người mắng Ngũ tiểu thư!” Một đàn em tự tin trả lời.
“Người nào lớn gan thế?” Hàn Giang Đình nheo mắt, làm bộ lão đại, khi cậu ta nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Ái liền kinh ngạc trợn mắt, há mồm.
“A? Tại sao lại là hai người? Xảy ra chuyện gì?” Hàn Giang Đình chỉ Ngũ Nhân Tâm, chớp chớp mắt.
Ngũ Nhân Tâm rớt nước mắt, nhìn Hàn Giang Đình: “Giang Đình … Cứu em…”
Hàn Giang Đình thấy đại lực sĩ đang siết cô ta, vội vàng khoát tay: “Buông cô ta xuống trước đi! Buông cô ta xuống! Tôi biết cô ta?”
“Hả? Biết sao?” Người kia thả Ngũ Nhân Tâm xuống, cô ta liền co quắp ngã xuống đất, che cổ, hít thở khó khăn.
Hàn Giang Đình đi tới nhìn Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm, kinh ngạc hỏi: “Hai người các cô chạy tới đây làm gì?”
“Anh, hai con nhóc này chỉ mặt gọi tên mắng chửi Ngũ tiểu thư!”
"A? Hai người các cô thích tìm Y Y gây phiền toái nhỉ? Quá kém!"
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều chẳng quan tâm, nhìn chằm chằm Hàn Giang Đình, hỏi: "Có phải Ngũ Y Y ở tầng năm không?"
"Cô muốn làm gì?" Hàn Giang Đình liếc nhìn Ngũ Nhân Ái.
૮ɦếƭ tiệt, vừa rồi Y Y không nên ép cậu ta ăn mứt quả mới phải, không ngờ lại mỏi răng đến thế, bây giờ trong miệng cậu ta đều là vị chua của sơn tra, răng thì mỏi nhừ.
"Anh mau nói cho tôi biết, phải hay không!"
Hàn Giang Đình đùa dai lắc đầu: "Cô hỏi thì tôi phải trả lời à? Cô cho rằng cô là ai?"
"Có!" Đột nhiên, một giọng nói thanh lệ truyền tới từ lối đi nhỏ, khiến tất cả những người ở đây đều giật mình.
Trong lối đi nhỏ có mấy người, ngoài cửa có hai người, vừa thấy Ngũ Y Y đi ra liền biết ngay cô nhóc này là người phụ nữ của lão đại, lập tức cung kính cúi đầu hành lễ.
Hàn Giang Đình vừa thấy khuôn cách này thì thèm đến chảy nước miếng.
Không được, cậu ta muốn trở thành phụ nữ, làm phụ nữ có khi còn tốt hơn làm đại anh hùng ý chứ.
Ngũ Nhân Ái thấy Ngũ Y Y đi từ trong ra, ánh mắt liền trở nên hung ác: "Ngũ Y Y! Quả nhiên mày ở đây! Bọn họ đều đang nói dối!"
Ngũ Y Y lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái: "Tôi ở tầng năm thì sao? Mắc mớ gì đến cô?"
Ngũ Nhân Ái đứng lên khỏi mặt đất, hung ác trợn mắt mắt Ngũ Y Y, hai người đàn ông đứng ở cửa lập tức đề phòng, sợ Ngũ Nhân Ái sẽ giống một bà điên nhào tới.
Nếu người phụ nữ của lão đại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn tất cả những người ở đây đều sẽ rơi đầu.
"Ngũ Y Y! Tiêu Lạc vừa ở chỗ mày phải không?"
"Này này này, cô làm gì dữ dội thế? Làm gì có ai nói chuyện giống cô? Y Y là bệnh nhân, không quan tâm đến cô đâu. Y Y, cậu đi vào đi."
Hàn Giang Đình đứng cản trước người Ngũ Y Y, bộ dạng như gà mẹ bảo vệ gà con.
Ngũ Y Y đẩy Hàn Giang Đình ra, nhìn thẳng vào Ngũ Nhân Ái: "Ngũ Đại, cô đột nhiên chạy tới đây, hô to gọi nhỏ, rốt cuộc là cô muốn gì? Cô có tư cách gì để tôi trả lời câu hỏi của cô?"
"Tao dùng tư cách gì? Mày nói tao dùng tư cách gì? Tao là vợ chưa cưới của Tiêu Lạc! Là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy! Tao thấy chồng mình đến đây một chuyến nhưng khi về lại đầy máu tươi! Mày nói xem, rốt cuộc mày đã làm gì anh ấy, khiến anh ấy bị thương như vậy! Mày nói đi!"
"Vậy thì cô phải đi hỏi chồng chưa cưới của cô chứ không nên chạy tới hỏi tôi." Ngũ Y Y cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đau nhói. Thật sao? Tiêu Lạc bị chảy máu ư? Ngũ Y Y! Mày đúng là không có tiền đồ! Tại sao mày lại phải đau lòng vì Tiêu Lạc? Ngũ Y Y dùng sức hít sâu một cái, nỗ lực điều chỉnh tâm tình.
Ánh mắt Ngũ Nhân Ái sắc như dao găm, khí thế dường như có thể Gi*t người: "Ngũ Y Y! Mày là một con đàn bà ác độc! Tiêu Lạc đến chỗ mày một chuyến, mày lại khiến anh ấy bị thương thành bộ dạng đó! Thế nào? Bởi vì anh ấy từ bỏ mày, vì anh ấy không nhớ mày, vì anh ấy chọn tao, mày liền thẹn quá hoá giận? Vì yêu sinh hận sao? Làm người tại sao có thể hạ lưu như vậy? Mày không chiếm được anh ấy, chẳng lẽ mày phải hủy diệt anh ấy sao? Mày không phải là người, mày còn không cả bằng súc sinh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc