Phúc Hi cười lạnh, trong nụ cười chỉ có sự vắng lặng: "Anh Phi Đoạt nổ súng chỉ vì một con đàn bà ư?"
"Không chỉ có thế, hình như tối hôm qua Ngũ Y Y đã xảy ra chuyện gì bất trắc, cả công ty Hắc Đế dốc hết toàn lực đi tìm cô ta, sau khi tìm được, Hoắc Phi Đoạt còn tự mình đưa cô ta tới bệnh viện cấp cứu, vẫn luôn ở cùng."
Rầm!
Phúc Hi nện một quyền lên chiếc đàn Piano khiến nó phát ra một âm thanh đáng sợ. "Lại xem con nhỏ đó như bảo bối nữa! Hừ! Muốn đoạt đàn ông với Phúc Hi tôi sao, chẳng lẽ cô ta có chín cái mạng? Thạch Ưng, bố trí người Gi*t ૮ɦếƭ Ngũ Y Y đi!"
"Dạ!"
Phúc Hi cả một bụng uất ức, tức giận không chỗ phát tiết, cô ta đứng lên, dùng sức đá vào cái ghế khiến nó vỡ thành mấy phần.
"Ngũ Y Y! Đối nghịch với Phúc Hi tao thì cũng đồng nghĩa với việc mày tự tìm đường ૮ɦếƭ!"
Hoắc Phi Đoạt chạy tới công ty, xử lý một đống chuyện lớn khó giải quyết.
Thư ký gõ cửa đi vào, nói: "Hoắc tổng, Phúc Hi tiểu thư nói muốn gặp ngài."
Hoắc Phi Đoạt đang vùi đầu vào đống tài liệu, nghe vậy liền dừng tay, ngẩng đầu lên chau mày.
Phúc Hi?
Anh rất muốn quên đi sự tồn tại của cô gái này. Cô ta tới làm gì? Phiền ૮ɦếƭ mất! "Nói tôi rất bận, không rảnh tiếp cô ta, bảo cô ta về nhà trước đi."
Lời còn chưa dứt, Phúc Hi đã tiến vào. "Bảo em về nhà, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm sao?"
Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại.
"Ô kìa, tiểu thư, tại sao cô lại tự tiện đi vào thế?" Thư ký kinh ngạc ngăn Phúc Hi lại.
Phúc Hi mỉm cười nhưng trong mắt lại ngập tràn sự ác độc, "Không cho tôi vào? Cô biết tôi là ai không? Tôi chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng, tương lai sẽ trở thành bà chủ của mấy người, ngay cả tôi cũng dám đắc tội, có phải cô muốn bị đuổi việc rồi không? Tránh ra!"
Vừa nói tránh ra xong, Phúc Hi đã bắt lấy cổ tay của thư ký, nhéo phía sau một cái rồi đá một cước vào ௱ôЛƓ cô gái, đá cô ta ra ngoài cửa.
Cô thư ký nhếch nhác nằm trên sàn nhà, còn lộ ra ҨЦầЛ ŁóŤ trong váy ngắn.
"Hứ, không chịu nổi một đá mà còn dám cản bản tiểu thư? Không biết tự lượng sức mình!" Phúc Hi nhướn mày, vỗ tay một cái.
Chuyển sang Hoắc Phi Đoạt, cô ta lập tức tươi cười rực rỡ: "Anh Phi Đoạt, mấy ngày không gặp, em nhớ anh muốn ૮ɦếƭ. Anh có nhớ em không đó?"
"Không phải là phải làm thục nữ, không tùy tiện dùng võ được hả? Tại sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?"
Hoắc Phi Đoạt dựa vào thành ghế, híp mắt nhìn kĩ Phúc Hi. Cảm thấy hôm nay Phúc Hi có chỗ không đúng lắm.
Phúc Hi nũng nịu dậm chân một cái: "Ưm hừm, không phải đâu anh Phi Đoạt, em chỉ dùng chút thôi mà, không có lực sát thương gì đâu, sao anh lại nói em như vậy? Không phải bây giờ em rất dịu dàng ư?"
Phúc Hi cười nói, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, dang hai tay ôm lấy anh.
Hoắc Phi Đoạt không vui nói: "Đó là cấp dưới của anh, em không thể đối xử тһô Ьạᴏ như vậy với cô ấy được."
"Em biết rồi..., sau này sẽ không như vậy nữa, có được không? A, anh à, em nói xin lỗi với anh nhé."
Hoắc Phi Đoạt nhìn thư ký, nhẹ giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu, khổ mà không nói được, buồn bực nói: "Không sao đâu."
"Em gái tôi xưa nay vẫn bướng bỉnh như thế, tôi sẽ giáo dục nó, chuyện ngày hôm nay, tôi thay nó nhận lỗi với cô. Xin lỗi."
Khi Hoắc Phi Đoạt nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh ba chữ em gái tôi, rõ ràng là muốn phủi sạch quan hệ giữa anh và Phúc Hi.
Vừa nói chuyện, anh vừa kéo cánh tay đang vòng trên cổ mình xuống.
"Anh không thể quan tâm đến em, anh còn phải làm việc, rất bận. Em về đi."
"Em không về! Cả ngày không gặp được anh, em rất khó chịu."
"Vậy thì bảo Thạch Ưng đi dạo phố với em."
"Em muốn anh đi cùng cơ."
"Anh không ở không."
"Vậy anh làm việc của anh đi, em ở đây chơi, em không cần anh chơi cùng, như vậy được chưa?"
Hoắc Phi Đoạt phiền não xoa sống mũi, sầm mặt xuống, âm trầm nhìn Phúc Hi: "Phúc Hi, tại sao em cứ muốn như vậy chứ? Rõ ràng em biết trong lòng anh chỉ xem em là em gái, em đừng có cả ngày không hiểu chuyện như vậy nữa. Em ở đây làm gì? Đây là công ty, không phải nhà của em, nếu các đồng nghiệp thấy em ở đây sẽ nghĩ thế nào? Chỗ này không phải là chỗ của em! Mau về đi!"
Phúc Hi trừng mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện, muốn khóc nói: "Tại sao em nhất định phải làm em gái anh? Em muốn làm vợ của anh! Em muốn làm Hoắc phu nhân! Anh có từng nghiêm túc nhìn nhận em không? Em là con lai Trung Phát, em cực kỳ xinh đẹp! Em muốn иgự¢ có иgự¢, muốn ௱ôЛƓ có ௱ôЛƓ, em như vậy có chỗ nào không xứng với anh?"
Hoắc Phi Đoạt thở dài: "Không phải là em không xứng với anh, mà là anh không xứng với em. Ở trong mắt anh, anh chưa bao giờ coi em là một người phụ nữ, mà chỉ là em gái của anh thôi, anh không thể sinh ra loại tình cảm nam nữ đó với em, anh không làm được!"
Nước mắt, cuối cùng cũng tuột xuống khỏi khoé mắt Phúc Hi, cô ta lấy tay lau mạnh đi: "Vậy bắt đầu từ bây giờ anh coi em là một người phụ nữ đi, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với em! Tình cảm... Giữa năm và nữ!"
"Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh không muốn lặp lại nữa, có nói thêm cũng vô ích. Có phải em không muốn làm em gái của anh không, được thôi, em lập tức rời khỏi đây, trở về nước Mỹ của em đi! Coi như anh không biết em."
"Hả? Hoắc Phi Đoạt! Anh nói với em như vậy mà được à? Không coi em là em gái, chẳng lẽ coi em là người dưng? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Là ba em chứa chấp anh, là ba em truyền võ công cho anh, là ba em cho anh một tương lai! Vậy mà anh lại đối xử với đứa con gái duy nhất của ông ấy thế ư?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, Phúc Hi!" Hoắc Phi Đoạt không nhường: "Ân tình ba em cho anh anh sẽ trả lại, nhưng không liên quan đến em! Em là em, anh luôn coi em là em gái, đây là quan hệ cả đời không thể thay đổi. Anh sẽ không hy sinh tình cảm của mình, vì báo ân mà tùy tiện cưới em về, để em cả đời không được yêu thương, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hại em! Bây giờ em về nhà đi! Anh không muốn nói nhiều đâu!" Hoắc Phi Đoạt tức giận xoay ghế qua chỗ khác, quay lưng lại với Phúc Hi.
Cô ta nhìn chằm chằm sống lưng của Hoắc Phi Đoạt, giận đến rớt nước mắt, dậm chân một cái, tức giận chạy ra ngoài.
Một bác sĩ nam đeo khẩu trang đi vào phòng bệnh của Ngũ Y Y, anh ta đẩy một chiếc xe con, bên trên đều là thuốc và dụng cụ.
Ngũ Y Y đang xem tin nhắn trong điện thoại di động, nhìn thấy bác sĩ liền đáng thương hỏi: "Lại muốn chích sao? Có thể không chích không?"
Bác sĩ nam không trả lời mà cẩn thận nhìn ra bên ngoài, đầu tiên là không trả lời, động tác này khiến Ngũ Y Y nhíu chặt mày hoài nghi.
"Anh là ai?" Ngũ Y Y cả kinh ngồi thẳng dậy.
Có phải là tới Gi*t cô không?
"Đừng sợ! Là anh! Tiêu Lạc."
Bác sĩ nam tháo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú.
"À? Tiêu Lạc? Tại sao anh lại ăn mặc như vậy?" Ngũ Y Y giật mình.
Tiêu Lạc đi tới trước mặt Ngũ Y Y, quan sát cô, trong mắt đều là sự thương yêu: "Anh không còn cách nào nữa, Hoắc Phi Đoạt cách ly cả tầng lầu này, người ngoài đừng mong đi vào, anh vắt hết óc suy nghĩ mới nghĩ ra cách này đấy. Em không khỏe chỗ nào? Tại sao phải tới bệnh viện?" Nói xong, Tiêu Lạc đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngũ Y Y.
Một cảm giác thật ấm áp, quen thuộc, thân thiết! Thì ra cô luôn lưu luyến thời từng giây phút bên cạnh Tiêu Lạc, hắn luôn đối xử với cô như vậy, luôn có thể để cô cảm thấy ấm áp.
Ngũ Y Y thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em không sao, chỉ là ngã xuống đường cái, bị thương nhẹ thôi."
"Cái gì? Ngã xuống đường cái? Tại sao em lại không cẩn thận thế? Chuyện khi nào?"
"Tối hôm qua."
"Vậy Hàn Giang Đình đâu? Chẳng lẽ cậu ta không ở cạnh em?"
Ngũ Y Y lắc đầu: "Không sao, chuyện qua rồi."
"Để anh xem vết thương của em."
Tiêu Lạc không nói lời nào vén tay áo của cô lên, vừa nhìn thấy đống băng gạc ý liền nhíu chặt mày, cực kỳ đau lòng: "Tại sao lại bị thương thành như vậy? Đúng là khiến người ta đau lòng mà!"
Nói xong, anh ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chỗ băng gạc trên tay Ngũ Y Y. Động tác này khiến cô rất hoảng sợ.
Cô lập tức rút tay về, hốt hoảng nói: "Anh đừng như vậy, đừng như vậy. Em không sao, anh cứ yên tâm. Mau về đi."
"Đã thúc giục anh đi rồi sao? Nhóc à, em có biết là em đối xử với anh như vậy sẽ khiến anh tan nát cõi lòng không?" Tiêu Lạc ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy một tay cô nhẹ nhàng hôn lên.
Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức kéo tay mình về, Tiêu Lạc giữ chặt không muốn buông.
"Tiêu Lạc! Anh đừng như vậy! Buông em ra!"
"Không buông! Cả đời này anh sẽ không buông em ra!"
"Em không thích anh như vậy!"
"Em sẽ thích, anh muốn em yêu thích anh cả đời."
Bộp! Một bàn tay khác của Ngũ Y Y lao đi, tát Tiêu Lạc một cái.
Cái tát này hạ xuống khiến Ngũ Y Y sợ hãi, cũng khiến Tiêu Lạc choáng váng.
"Em... Em... Em xin lỗi. Em chỉ muốn anh buông tay em ra."
Tiêu Lạc cười khổ một tiếng: "Bây giờ em ghét anh đến thế sao? Anh cầm tay em em cũng không vui? Chẳng bao lâu trước, anh hôn em, ôm em... Em đều thích. Tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ phụ nữ đúng là quá hay thay đổi?"
"Là anh thay đổi trước! Là anh lừa gạt tình cảm của em, đính hôn với Ngũ Đại trước, là anh thay đổi trước!" Ngũ Y Y rơi nước mắt.
Tiêu Lạc lắc đầu, thâm tình nói: "Anh không có! Anh vẫn luôn không thay đổi! Tình cảm của anh đối với em luôn như lúc đầu! Anh rất yêu em, Y Y, anh rất yêu em! Nếu em không yêu anh thì đây là loại khổ sở nhất với anh! Đừng đối xử với anh như vậy... Đừng không để ý đến anh, hãy yêu anh. . . . . . Có được không?"
Tiêu Lạc thâm tình khẩn thiết nói, đưa mặt đến gần Ngũ Y Y, ánh mắt si mê tập trung vào cô.
Anh ta ngang nhiên xông qua, cách môi cô ngày càng gần. . . . . .
Ngũ Nhân Lệ và Ngũ Nhân Tâm trò chuyện với Ngũ Nhân Ái.