Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 106

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Khi tỉnh lại trong căn phòng lạnh lẽo này, bên cạnh thậm chí ngay cả một người thân cũng không có!
Một người chăm sóc cũng không có!
Ngũ Nhân Ái cụp mắt xuống, nước mắt chảy dài.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tiêu Lạc đẩy cửa đi vào.
“Ai da, tiên sinh, ngài đã trở lại rồi! phu nhân của ngài đã tỉnh, cô ấy vừa mới tìm ngài.”
Y tá quay lại nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức cao hứng nói.
Phu nhân?
Xưng hô này, khiến Ngũ Nhân Ái và Tiêu Lạc đều ngạc nhiên.
Nói mình là phu nhân của anh ấy…………..vậy, có phải Tiêu Lạc đã nói với bác sĩ?
Ngũ Nhân Ái tăng thêm vài phần vui mừng.
“Nhân Ái, em tỉnh rồi! Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.”
Tiêu Lạc nhanh chóng đến bên giường, kéo ghế dựa ra, ngồi ở bên giường, nhìn Ngũ Nhân Ái.
“Anh lo lắng sao?”
Ngũ Nhân Ái quay mặt nhìn Tiêu Lạc.
Nhìn Tiêu Lạc ở góc độ nào, cũng thấy anh ta thật đẹp trai!
Tiêu Lạc gật đầu: “Tất nhiên là lo lắng rồi! Tôi đi vào nhìn thấy em nằm trong vũng máu, tôi bị dọa choáng váng. Nhân Ái, sao em có thể làm như vậy? Em như vậy thật có lỗi với ba mẹ đã sinh ra em, càng có lỗi với bản thân em! Sinh mạng là quý giá nhất, sao em lại có thể xem thường? Sau này không cho em làm như vậy nữa, có biết không?”
Ngũ Nhân Ái cười khổ: “Người em yêu, một chút cũng không yêu em, em sống còn ý nghĩa gì?”
Tiêu Lạc nhất thời im lặng, cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay mình, giọng nói trầm thấp: “Em là vì chính em mà sống, đơn giản chẳng phải là vì cái gì cả. Tình cảm, không phải là tất cả của sinh mạng.”
“Là tất cả của em, là tất cả của em! Không chiếm được người em yêu, sinh mạng này của em thật là uổng phí.”
Ngũ Nhân Ái đột nhiên kích động đứng dậy.
Y tá liền phát hoảng, khuyên nhủ: “Bệnh nhân không thể xúc động, bây giờ còn đang giai đoạn quan sát, người nhà không thể để bệnh nhân quá kích động nha.”
Tiêu Lạc nhìn y tá một chút, gật gật đầu: “Được, tôi đã biết, cảm ơn cô.”
Y Tá liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, hơi lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên các đồng nghiệp điều đoán đúng, cô gái này tự sát, thì ra là vì ông xã cô ấy ở bên ngoài.
Thật là đáng thương.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái.
Nước mắt Ngũ Nhân Ái rơi xuống, nhỏ giọng nỉ non: “Nếu anh luôn lạnh lùng với em như vậy, luôn luôn không thấy sự tồn tại của em, không thể báo đáp tình yêu của em, em thật sự sẽ tìm cái ૮ɦếƭ, Vì sao anh muốn cứu em, không bằng để em ૮ɦếƭ như vậy sẽ tốt hơn.”
Tiêu Lạc thở dài một hơi, sợ Ngũ Nhân Ái kích động sẽ lâm vào nguy hiểm, đành tạm thời an ủi cô, vỗ vỗ sau lưng cô ta, nhẹ giọng nói: “Được, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với em. Em nghỉ ngơi đi, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, đừng khóc nữa, vừa mới phẫu thuật xong, khóc nữa sẽ không tốt đối với cơ thể.”
“Vậy anh lau nước mắt cho em.”
Ngũ Nhân Ái làm nũng.
Tiêu Lạc trong lòng không vui, chỉ do dự vài giây, hay là lấy khăn giấy, lau nước mắt cho Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái mỉm cười: “Muốn để em nghỉ ngơi, anh phải hôn em một cái, sau đó nói anh yêu em, em mới có thể ngủ được.”
Mí mắt Tiêu Lạc run lên, máu trong người đều đông lại.
“Nhanh một chút! Tiêu Lạc, mau lại đây.”
Ngũ Nhân Ái nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc, sốt ruột thúc giục.
Tiêu Lạc nghiêm mặt, tới gần hôn lên mặt Ngũ Nhân Ái, nói: "Nghỉ ngơi đi."
Ngũ Nhân Ái cắn môi, hung dữ nhìn chằm chằm Tiêu Lạc. Hắn không nói hắn yêu cô ta! Nói một câu như vậy có khó không?
"Anh đi toilet một chút." Tiêu Lạc nói xong thì đứng lên đi ra ngoài cửa: "Anh sẽ trở lại ngay, em nghỉ ngơi."
"Trong phòng bệnh này có toilet!" Ngũ Nhân Ái kêu.
Rõ ràng Tiêu Lạc nghe được những lời này nhưng vẫn không đừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Ngũ Nhân Ái đập mạnh tay xuống giường. "A!" Đau không chịu được. Trên cổ tay cô ta vẫn còn kim truyền nước.
Tiêu Lạc vừa ra khỏi cửa, động tác liền trở nên bén nhọn và nhanh chóng, bước nhanh chân, chạy băng băng về phía trước, ở khúc quanh, đi tới phía trước bắt lấy Hàn Giang Đình.
"A! Buông tôi ra! Lão Tiêu thối tha! Buông tôi ra!" Hàn Giang Đình đã mặc một bộ quần áo hoàn toàn khác, lại biến trở về bộ dạng công tử phong lưu phóng khoáng.
Tiêu Lạc dùng sức bắt lấy cổ áo Hàn Giang Đình, khiến hắn rất muốn làm Kim Thiền Thoát Xác.
"Vừa rồi cậu ở đây làm gì? Len lén làm gì!"
Tiêu Lạc đẩy Hàn Giang Đình tới cầu thang, đạp xuống một cước, suýt chút nữa thì kết liễu Hàn Giang Đình khiến hắn sợ hãi thụt lùi về phía sau.
Mẹ ơi, người này có phải Tiêu Lạc không thế? Tại sao một người luôn khiêm tốn như hắn lại đột nhiên biến thành một tên võ công cao cường đáng sợ đáng sợ đến vậy?
"Anh... Anh... Anh có phải Tiêu Lạc thật không?" Hàn Giang Đình cà lăm chỉ vào Tiêu Lạc hỏi.
"Nói nhảm ít thôi! Trả lời câu hỏi của tôi! Vừa rồi cậu nhìn vào phòng bệnh của Nhân Ái, len lén làm cái gì! Cậu muốn làm gì?"
"Tôi... tôi không muốn làm gì cả."
Tiêu Lạc cười gằn một tiếng: "Cậu đừng có đùa với tôi, tôi không có kiên nhẫn như Ngũ Phong Tập đâu. Nếu cậu không trả lời cho đàng hoàng, tôi sẽ cho cậu đi làm thái giám đấy!"
Hàn Giang Đình bị dọa liền hít một hơi.
"Anh... Anh đang uy Hi*p tôi?"
"Đúng! Tôi đang uy Hi*p cậu đấy! Có phải muốn nếm thử sự lợi hại của tôi không?"
"Không...không cần. .. . . ." Hàn Giang Đình lắc đầu, ngoan ngoãn nói, "Tôi sẽ trả lời vấn đề của anh, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì."
"Nói mau!"
"Tôi không biết tại sao Ngũ đại lại đến bệnh viện cho nên mới đến đây dò xét, sau đó sẽ báo lại cho Y Y."
"Ừ. Nói tiếp."
"Tôi hỏi y tá phòng bệnh của Ngũ đại liền chạy tới đây, len lén mở cửa nhìn vào bên trong. Kết quả tôi thấy. . . . . ."
"Thấy cái gì?"
"Tôi thấy Ngũ đại cho anh hôn cô ta. . . . . ."
"Nói tiếp!"
"Tôi... Tôi liền lấy điện thoại ra chụp lại."
"Cái gì!" Tiêu Lạc nhe răng, "Cậu chụp cái này làm gì?"
"Nói không cho phép anh phế tôi!"
"Nói mau!"
"Tôi chờ Y Y tỉnh lại sẽ cho cô ấy xem, để cô ấy hoàn toàn từ bỏ anh."
Tiêu Lạc híp mắt, ánh mắt lộ ra sự ác độc, đột nhiên nhào về phía trước, Hàn Giang Đình bị dọa gào loạn lên.
Hắn cho rằng bây giờ Tiêu Lạc thẹn quá hóa giận biến hắn thành thái giám, cho nên hai tay che ở đáy quần.
Ai ngờ Tiêu Lạc chỉ đến giành lấy điện thoại của hắn.
"Chương trình, thư viện, anh có thể tìm được hình đó." Hàn Giang Đình rất phối hợp, lập tức nói cho Tiêu Lạc chỗ lưu ảnh
Tiêu Lạc theo chỉ dẫn tìm được hình chụp mới nhất, quả nhiên là hình hắn hôn Ngũ Nhân Ái, gò má của hắn cực kỳ rõ nét.
Đáng ૮ɦếƭ, cái tên Hàn Giang Đình này thật đáng ghét, dám chơi hắn một vố như vậy!
Tiêu Lạc xóa hình đi rồi ném trả điện thoại lại cho Hàn Giang Đình.
"Ôi, đừng ném, điện thoại rất quý, vừa mới mua đó!"
Hàn Giang Đình vẫn còn ý định ba hoa, tiếp được điện thoại di động rồi thả lại vào túi áo.
Tiêu Lạc túm áo Hàn Giang Đình, lôi hắn dậy, hạ thấp giọng, nguy hiểm nói: "Tiểu tử thối, về sau cậu còn dám nói xấu tôi trước mặt Ngũ Y Y, tôi thề, tôi sẽ khiến cậu biến mất khỏi trái đất! Cậu có tin không?"
Hàn Giang Đình ra sức gật đầu, "Tôi tin! Tôi rất tin! Y Y? Tại sao cậu lại ra đây?" Hàn Giang Đình chợt nhìn về phía sau Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cả kinh, buông Hàn Giang Đình ra, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Hàn Giang Đình thừa dịp đó đạp một phát vào ௱ôЛƓ Tiêu Lạc, sau đó gào khóc chạy trốn.
"Tiểu tử thối! Dám gạt tôi! Đứng lại!"
Tiêu Lạc tức giận, nhanh chóng đuổi theo Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức chạy vào vòng bảo vệ của công ty Hắc Đế, Tiêu Lạc không thể làm gì khác hơn là tức giận dậm chân.
Hàn Giang Đình tới chỗ an toàn thì bắt đầu đùa bỡn, vung tay làm mặt quỷ với Tiêu Lạc: "Tới đây nè lão Tiêu, mau tới đây đi! Gia đang ở chỗ này chờ anh uống trà Long Tĩnh thương hạng đấy!"
Tiêu Lạc hung dữ trợn mắt nhìn Hàn Giang Đình rồi quay người rời đi.
Cố Tại Viễn đi tới, vỗ bộp một cái lên vai Hàn Giang Đình, khiến hắn suýt tàn phế.
Mẹ ơi, tại sao công ty Hắc đế lại có nhiều người mạnh khỏe như vậy chứ?
Nếu là chú A Trung thì thôi đi, hắn hộ vệ số một bên cạnh Hoắc lão đại, bản lĩnh đương nhiên bất phàm. Nhưng tại sao công tử đào hoa Cố thiếu cũng mạnh thế?
Hàn Giang Đình nhe răng trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh: "Cố thiếu, nhẹ một chút có được không? Chúng ta cũng không phải kẻ thù mà!"
Suy tính một chút, có thể học võ cùng Cố Tại Viễn cũng không tồi. Bị Hoắc lão đại cự tuyệt, hắn đã quay sang A Trung rồi nhưng A Trung cũng không chịu làm sư phụ của hắn.
Nhìn bộ dạng của Cố Tại Viễn xem ra bản lĩnh không tồi, không bằng theo hắn học ít công phu cũng tốt.
"Tiểu tử, tại sao tôi lại nghe nói cậu có chỗ nào đó rất lớn nhỉ?" Cố Tại Viễn liếc nhìn, thần thần bí bí hỏi.
"Gì? Chỗ nào cơ?" Hàn Giang Đình không hiểu gì.
Cố Tại Viễn sờ Hàn Giang Đình.
"Cố thiếu, anh làm gì thế hả?"
"Ừ, quả nhiên không nhỏ." Cố Tại Viễn nhìn hai bên một chút rồi kéo lỗ tai Hàn Giang Đình, nhỏ giọng nói, "Nói cho gia biết, phía dưới của cậu làm thế nào mà luyện được lớn như vậy?"
Hàn Giang Đình ngẩn người. Phía dưới? Hắn có lấy cách gì à? Đó là trời sinh thôi!
Hàn Giang Đình đảo mắt, nhe răng, "Bí truyền tổ tông, không thể truyền ra ngoài."
"Cái gì! Muốn ૮ɦếƭ hả?" Cố Tại Viễn trợn mắt.
Hàn Giang Đình lập tức cợt nhả, "Dĩ nhiên Cố thiếu là ngoại lệ. Cố thiếu phong lưu phóng khoáng, thông minh ngời ngời, rất có duyên phận với tôi! Ta nhất định phải cho anh biết cách đó, chỉ có điều. . . . . ."
"Chỉ có điều cái gì?"
"Chỉ có điều anh phải dạy võ công cho tôi!"
"Cái gì!" Cố Tại Viễn trợn mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hàn Giang Đình lần nữa, thở dài: "Vậy thôi, tôi không cần bí truyền tổ tông của cậu làm gì nữa. Dù sao của tôi cũng không nhỏ."
“Ai! Ai! Cố thiếu”
Hàn Gaing Đình giận đến trợn mắt
Mồ hôi, hắn có chỗ nào không tốt a, tại sao mấy người này vừa nghe hán nói muốn bái làm sư phụ đều tập thể bỏ chạy hết vậy?
Chạy mấy bước đuổi theo Cố Tại Viễn, kéo tay áo hắn lại, không cam lòng hỏi, “Tại sao không được ah…? Tại sao không thể dạy võ công cho tôi? Anh suy nghĩ lại một chút đi, vì tương lai của nhị đệ nha anh đi, nếu như nhị đệ anh lớn như vậy, mấy cô gái kia còn không nhìn mà chảy nước miếng sao….”
Quả nhiên,ảo tưởng trong mộng đã hấp dẫn Cố Tại Viễn, hắn liếm liếm môi, nói thật, “Huynh đệ à, nó cho cậu biết, không phải tôi không muốn dạy võ công cho cậu, mà là, cậu không có thiên phú để học võ a. Xương cốt của cậu đã cứng rồi, một chút dẻo dai cũng không có thì làm sao mà học”
“A?”
Hàn Gaing Đình hoàn toàn sửng sốt
“Vậy cả đời này tôi không thể trở thành cao thủ võ công à?”
Cố Tại Viễn bĩu môi, gật đầu, “Đời này, thật là khó a”
Hàn Giang Đình lập tức dựa vào tường khóc rống lên
Cố Tại Viễn vừa ngáp vừa đi tới phòng của Ngũ Y Y, trong miệng còn thì thào, “Con nhóc này thật biết dày vò người mà, đem mấy người chúng ta lăn qua lăn lại muốn ૮ɦếƭ rồi”
Nhìn vào trong liền thấy Hoắc Phi Đoạt cứ ngồi trên ghế, cả người dựa vào giường Ngũ Y Y đang nằm ma thi*p đi, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi
“Đảo lộn hết rồi! Lão đại thật đáng thương mà!Làm sao lại trở thành bộ dạng này a?” Cố Tại Viễn mặc đồ khử trùng , lặng lẽ đi vào, nhẹ nhàng phủ lên trên người Hoắc Phi Đoạt một cái áo
Hoắc Phi Đoạt lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt đầy đề phòng nhìn người đi vào
Thấy người tới là Cố Tại Viễn, mới thở ra một hơi, “Cậu đi vào làm gì!Ra ngoài đi!Trong này dễ bị nhiễm vi khuẩn lắm!”
“Thôi đi, nhóc kia không dễ bệnh thế đâu? Không phải là giải phẫu, chỉ bị té xỉu thôi, lão đại anh không cần phải cẩn thận như vậy a”
“Còn nói nhảm, liền ném cậu ra ngoài. Muốn có thể thử xem”
Cố Tại Viễn lập tức ngậm miệng
Bất đắc dĩ đi ra ngoài
Tiêu Lạc mấy lần thử đi dò xét tình hình của Ngũ Y Y, lần nào cũng bị bác sĩ , y tá cự tuyệt
Hắn bây giờ không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Aí, nằm trên ghế sô pha, ngủ
Ngũ Y Y khi mở mắt ra, cảm giác như mình đã trải qua một giấc ngủ thật dài vậy
Cả người nhức mỏi, nhất là cánh tay đang ê ẩm kia
Cô muốn cử động cánh tay đau xót kia nhưng lại không thể động đậy được
Sao lại không thể cử động được? Chẳng lẽ đã bị tàn phế?
Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y nhất thời sợ hết hồn, trừng lớn mắt, cứng ngắt xoay mặt nhìn cánh tay của mình
Không trách được tại sao cô không thể cử động tay của mình, thì ra là có một bàn tay to lớn đang nắm chặt tay của cô, lực nắm rất chặt, làm tay của cô không thể nhúc nhích được
Nhìn lần nữa, phát hiện chính là Hoắc Phi Đoạt đang nằm thi*p đi bên mép giường của mình!
Mặc dù ngủ thi*p đi, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tay của cô, xem ra là sợ cô cử động lộn xộn mà, trên cái tay còn đang gắm kim tiêm
Trí nhớ dừng lại ở chiếc xe hàng đang chạy với tốc độ cao kia
Chiếc xe đó, ánh đèn chiếu vô cùng sáng!
Giống như hỏa tiễn phóng thẳng đến chỗ của cô vậy!
Cô bị ngã lăn xuống phía dưới
Đầu óc choáng váng, toàn thân đều đau nhức
Ý thức cuối cùng của cô, trong nháy mắt, cô nghĩ mình sẽ ૮ɦếƭ tại chỗ đó, mưa thật là lớn, cô từ trên đường lăn xuống chỗ đất đó, ai có thể cứu cô đây?
Thật không ngờ, cô có thể được người khác cứu sống
Nhìn Hoắc Phi Đoạt mệt mỏi nằm bên mép giường, Ngũ Y Y một hồi cảm động
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc