Hơn mười chiếc xe chạy về hướng bệnh viện.
Vài phút sau, bác sĩ đi qua kiểm tra một lần, sốt ruột nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt báo cáo: “Hoắc tổng, vẫn không có nhịp tim, làm sao bây giờ?”
Trên trán Hoắc Phi Đoạt nổi gân xanh, quát: “Ông là bác sĩ mà ông hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi chỉ nói với ông một câu, nếu cô ấy ૮ɦếƭ, tất cả các người phải chôn cùng!”
Ôi!
Tất cả bác sĩ và y tá đều lo sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Không dám chậm trễ, họ nhanh chóng tiếp tục cấp cứu cho Ngũ Y Y.
Xe hơi rất nhanh liền đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ, cùng đợi bọn người Hoắc Phi Đoạt đến.
Cửa xe vừa mở ra, lập tức có người đem cáng cứu thương đến, đưa Ngũ Y Y lên, mọi người đều đi theo sau Ngũ Y Y.
Viện trưởng đi theo Hoắc Phi Đoạt, nịnh bợ nói: “Hoắc tổng, sau khi nhận được chỉ thị của ngài, tôi lập tức phái toàn bộ chủ nhiệm khoa đến đây, đều là bác sĩ tốt nhất, nhiều người cùng nhau hội chuẩn, khẳng định kết quả rất tốt.”
“Đã biết!” Hoắc Phi Đoạt phiền chán đẩy viện trưởng ra, đi theo cán cứu thương Ngũ Y Y.
Bệnh viện lại có thể chật kín người.
Tất cả phòng cấp cứu tầng lầu đều ngừng hoạt động.
Một đám vệ sĩ của công ty Hắc Đế đứng canh giữ bên ngoài hành lang.
Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài hành lang, Hàn Giang Đình sụp đỗ ngồi trên ghế dựa, cậu bụm mặt khóc rống, miệng còn lẩm bẩm, không có gì khác, cậu đi rồi mình sẽ không sống, cậu dám ૮ɦếƭ mình sẽ đi tìm cậu, mình không thể để cậu đi một mình.
A Trung nghe thấy đầu như muốn nổ tung.
“Tôi nói này tên tiểu tử nhà cậu, có thể yên tĩnh một chút không? Cậu không mệt sao? Cậu khóc liên tục lâu rồi!”
A Trung xoa xoa huyệt thái dương, tức giân đến xoay vòng vòng.
Vốn đã sốt ruột, bên tai còn luẩn quẩn không ngừng tiếng khóc của tên tiểu tử này, thật sự là sắp điên mất rồi.
Hàn Giang Đình dùng tay chùi nước mũi, nức nở: “Anh biết cái gì? anh không biết tình cảm của tôi và Y Y sâu sắc bao nhiêu đâu! Nếu cô ấy ૮ɦếƭ thật, tôi cũng không muốn sống nữa.!”
A Trung tức giận quát to: “Không sống thì không sống! bây giờ cậu đi ૮ɦếƭ đi, bên kia có cửa sổ, cậu nhảy xuống có thể nhìn thấy thượng đế rồi. Đi đi!”
“Bây giờ tôi không thể ૮ɦếƭ được, lỡ như Ngũ Y Y còn sống thì sao? Tôi ૮ɦếƭ, ai sẽ cùng cô ấy?”
“A a a a!” A Trung gãi đầu dựa lưng vào tường.
Nhưng lần này Cố Tại Viễn lại bình tĩnh, hai tay ôm gối, ngồi trên ghế bên cạnh, hai chân dài vươn về phía trước: “Yên tâm đi, con nhóc sẽ không ૮ɦếƭ đâu. Không nghe nói đến một câu nói sao?”
“Nói cái gì?” Hàn Giang Đình khàn khàn nói.
“Tai họa đánh rơi ngàn năm!”
Hàn Giang Đình chợt ngẩn ra, sau đó hai mắt mở to, gật gật đầu: “Đúng nha, Y Y có thể ép buộc bản thân, co như là một tai họa, cô ấy còn phải sống thật lâu. Nhất định sẽ không ૮ɦếƭ!”
Rốt cuộc Hàn Giang Đình ngừng khóc.
A Trung run bắn người.
Hai người này điên rồi!
Lý do như vậy có thể khích lệ tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia.
Hai người này thật không bình thường!
“Bệnh nhân không có nhịp tim, không có huyết áp!”
“Lập tức chuẩn bị kích điện cho tim!”
“Điện áp hai trăm!”
“bắt đầu!”
Oành! Một tiếng nặng nề qua đi. Cơ thể nhỏ bé của Ngũ Y Y chấn động một chút!
Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh nhìn thấy mà run cả người.
“Bác sĩ, vẫn không có nhịp tim!”
“Tăng áp lực 300!”
“Bắt đầu!”
Oành!
Lại một tiếng qua đi, cơ thể Ngũ Y Y lại lay động như một tơ giấy mỏng manh.
Sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh mét, không khác gì người ૮ɦếƭ.
Chẳng lẽ. . . . . . Y Y của hắn, thật sự phải ૮ɦếƭ đi như vậy sao? Hoắc Phi Đoạt khổ sở nhắm mắt lại, đập mạnh đầu vào tường.
“Bác sĩ, vẫn không có nhịp tim!”
“Làm lại!”
Oành. . . . . .
Tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đều đổ đầy mồ hôi, trên giường bệnh, Ngũ Y Y vẫn không chút biến chuyển.
Hoắc Phi Đoạt không chịu nổi, tách bác sĩ ra, ngang nhiên xông vào, bá đạo nói: “Mấy người tránh ra trước đi! Tôi dùng nội lực thử xem.”
“Ách. . . . . .” Tất cả bác sĩ đều ngơ ngẩn.
Mọi người đều biết, những bác sĩ này đều theo Tây y, khi bọn họ nhận được giáo dục, Trung y chỉ là chuyện gạt người. Càng đừng nói cái gì nội lực hay không nội lực, chỉ là bịa chuyện mà thôi.
Chỉ có điều Hoắc Phi Đoạt là thủ lĩnh xã hội đen, hắn lên tiếng, ai dám không tuân theo.
Các bác sĩ đều đứng sang một bên, nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt hít sâu, một tay cầm cổ tay Ngũ Y Y, một tay vận lực, truyền nguồn lực dồi dào trong cơ thể vào người cô. Từng dòng lực vô hình di chuyển trong người Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt không ngừng vận nội lực như vậy. Trán của hắn dần dần giăng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Một y tá đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Có! Có! Người bệnh xuất hiện tần số nhịp tim rồi!”
A! Toàn bộ mọi người đều hoan hô. Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải chôn theo rồi, hu hu, thật cảm động, sinh mạng thật là tốt đẹp và vĩ đại biết bao!
Hoắc Phi Đoạt thu thế, liếc nhìn máy theo dõi nhịp tim, bây giờ nhịp tim của Ngũ Y Y đã gần như thong thả, hắn mới thoáng yên tâm.
“Chuyện còn lại giao cho mấy người! Không cứu sống cô ấy, mấy người tự biết hậu quả.” Hoắc Phi Đoạt âm trầm nói xong, đi về một bên. Đi bảy tám bước, thân thể rắn chắc đột nhiên khựng lại, lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất.
“Hoắc tổng!”
Mấy bác sĩ vội vàng chạy tới muốn đỡ Hoắc Phi Đoạt dậy. Hoắc Phi Đoạt khoát tay, không cho bất cứ kẻ nào giúp hắn, giọng nói trầm thấp mà vẫn mạnh mẽ như cũ: “Đừng để ý đến tôi, mấy người mau chuyên tâm cứu cô ấy đi.”
Các bác sĩ sợ run lên, lập tức gật đầu, trở lại bên cạnh Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt hít sâu vài lần rồi mới đứng lên khỏi mặt dấu, người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn đã truyền tất cả nội lực hắn có cho cô. Muốn khôi phục, có khi cũng phải mấy tuần.
Hoắc Phi Đoạt chống tường, ngồi xuống ghế dựa, cố chấp nhìn về phía Ngũ Y Y. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô thoát khỏi nguy hiểm mới có thể yên tâm.
“Bác sĩ khoa não điều trị chấn thương não cho bệnh nhân!”
“Nối lại cánh tay bị gãy cho bệnh nhân.”
Các bác sĩ người nào chức nấy, vội vàng vây quanh Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, vừa đỡ lấy gương mặt tuấn tú, vừa nhìn Ngũ Y Y.
Nhóc à, em nhất định phải cố gắng! Anh không cho em ૮ɦếƭ! Không cho phép!
“Hoắc tổng! Bệnh nhân đã chuyển nguy thành an, có thể đưa đến phòng ICU [1] rồi!”
[1] Phòng ICU: Phòng chăm sóc đặc biệt.
“Ừ, tốt.”
Hoắc Phi Đoạt thở dài nhẹ nhõm, gật đầu một cái: “Đi kêu A Trung vào đây.”
“Dạ, Hoắc tổng.”
Ngũ Y Y hộ tống đến phòng ICU.
A Trung đi tới, kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Lão đại. . . . . .”
“Đỡ tôi. . . . . .”
“A?! Lão đại, anh sao rồi?”
A Trung khi*p sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt, lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của Hoắc lão đại vô cùng tái nhợt, không chút huyết sắc, trong mắt cũng đầy vẻ mệt mỏi.
Hoắc Phi Đoạt khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là truyền nội lực cho Y Y nên hơi mệt thôi.”
A Trung thầm sợ hãi. Người luyện võ tối kỵ nhất chính là đánh mất nội lực của mình. Nội lực là hộ thể của bọn họ, tại sao có thể dễ dàng lãng phí?
Lão đại đã truyền bao nhiêu nội lực mà mệt mỏi đến thế?
Mũi A Trung cay xè, thiếu chút nữa thì khóc lên. Cậu ta đỡ lấy Hoắc Phi Đoạt, phát hiện hắn không còn chút sức lực thì càng thêm lo lắng.
Cố Tại Viễn nghe thấy tiếng đi vào “Sao đây? Còn phải nhờ người khác giúp đỡ sao? Tại sao thế? Một con nhóc đi cấp cứu đã khiến anh sợ đến vậy rồi sao? Em nói rồi, con nhỏ đó không sao đâu, cô ấy chịu khổ rất tốt mà, sao có thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy nữa?”
A Trung quát lớn: “Cậu đừng nói nhảm! Mau tới đây đỡ lão đại! Lão đại hao tổn rất nhiều nội lực!”
“À? Chuyện ngu như vậy anh cũng làm? Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ai sẽ cứu anh?” Cố Tại Viễn cũng rất đau lòng cho Hoắc Phi Đoạt, tiến tới đỡ hắn.
Hai người A Trung và Cố Tại Viễn cùng đỡ Hoắc Phi Đoạt ra ngoài.
Tiêu Lạc nhìn cơ thể Ngũ Nhân Ái một cái, ngừng hai giây rồi rút tay cô ta ra: “Nhân Ái, cô đừng hèn mọn như vậy.”
Rầm!
Cả người Ngũ Nhân Ái cứng đờ, cả thân thể không nhịn được run rẩy.
Hèn mọn? Tiêu Lạc lại dùng từ này để hình dung cô ta? Cô ta chủ động đến gần hắn như vậy, lại bị nói là hèn mọn?
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn cô ta, tâm tình không hề biến hóa, nói tiếp: “Mau về phòng đi, đừng để bị cảm lạnh.” Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, tùy tiện đọc tin tức.
Ngũ Nhân Ái cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, hít sâu mấy hơi, cô ta đột nhiên đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Lạc, dọa hắn giật mình.
“Nhân Ái, cô làm cái gì thế? Trả điện thoại cho tôi!”
“Không trả! Anh thà nhìn cái điện thoại này cũng không muốn em ư? Em xấu đến nỗi anh nhìn liền không vui sao? Lạc, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ em không phải vị hôn thê của anh ư?” Ngũ Nhân Ái bi phẫn nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.
Tiêu Lạc thở dài một tiếng, vuốt vuốt sống mũi: “Nhân Ái, đừng quậy, cô không phải là đứa trẻ.”
“Em không quậy! Tiêu Lạc, anh đồng ý đính hôn với em cũng chính là đồng ý kết hôn với em! Nếu chúng ta đã đính hôn thì nên có tiếp xúc thân thể, em làm như vậy không phải hèn mọn mà là nghĩa vụ! Đây không chỉ là nghĩa vụ của em mà còn là nghĩa vụ của anh! Bây giờ em yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu với em! Đến đây đi!” Ngũ Nhân Ái trợn to đôi mắt đẫm lệ, đau lòng nhìn chằm chằm Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Ngũ Nhân Ái, ứng phó nói, “Hôm nay tôi rất mệt. . . . . .”
“Vậy còn ngày mai? Ngày mai anh có mệt không?”
“Ngày mai có khi cũng rất mệt.”
“Có phải lúc nào anh cũng muốn kêu mệt không?”
Tiêu Lạc tức giận, nheo mắt lại, không vui nói: “Nhân Ái, cô đừng cố tình gây sự! Phụ nữ tại sao có thể chạy theo đàn ông nói muốn như vậy? Truyền đi không sợ bị người ta chê cười à? Hôm nay tôi quả thật rất mệt, không muốn ℓàм тìин! Cô thông cảm một chút có được không? Đợi hôm nào tôi hăng hái một chút, tôi sẽ đến tìm cô. Dù sao cô đuổi theo tôi muốn chuyện đó cũng không được hay cho lắm! Được rồi, tôi không muốn nói nữa, cô ra ngoài đi!”
Nói xong, Tiêu Lạc không nhìn Ngũ Nhân Ái, đem chăn nhấc lên, trùm kín đầu, xoay lưng về phía Ngũ Nhân Ái
Ngũ Nhân Ái cả người ngơ ngẩn, nước mắt im lặng chảy xuống
Đã nói đến nước này, tất cả tôn nghiêm của cô đều bị hắn chà đạp không thương tiếc
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt áo ngủ khoát lên người, khổ sở nói, “Nếu đã ghét em như vậy, ngay cả thân thể em cũng chán ghét, anh tại sao phải đồng ý đính hôn với em?”
Tiêu Lạc mở mắt, trong đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường, cũng không nói lời nào, giả vờ như không nghe thấy
Ngũ Nhân Aí cuối cùng sâu kín rời đi
Tiêu Lạc đẩy chăn ngồi dậy, phiền não vò loạn tóc của mình
Phiền phức ૮ɦếƭ tiệt!
“Người trong lòng lại ở bên cạnh kẻ khác, kẻ bên cạnh lại không phải người mình thích, thật khiến người ta tức ૮ɦếƭ mà!”
Tiêu Lạc cầm điện thoại di động lên, cuối cùng nhịn không được, bấm số gọi cho Ngũ Y Y
Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được….
“Tắt máy? Lúc này là mấy giờ mà đã tắt máy? Đi theo tên Hàn Giang Đình kia, chắc sẽ không xảy ra việc gì đi. Ai, phiền”
Tiêu Lạc bị Ngũ Nhân Aí làm hỗn loạn không ngủ được, ra khỏi phòng ngủ liền đi tới thư phòng
Trong thư phòng, Tiêu Lạc mở ra hệ thống định vị, gọi cho Tia Chớp, “Tia chớp!”
“Lạc ca, anh gọi em!”
“Số νũ кнí mới bên Châu Âu đã an bài xong chưa? Khi nào có thể chở qua đây?”
“Sáng nay đã an bài xong, mười ngày nữa có thể tới chỗ anh”
“Ừ, tốt. Đến lúc đó thời điểm nhận hàng phải cẩn thận một chút, gần đây chỗ chúng ta bị người theo dõi không ít”
“Yên tâm, Lạc ca, em biết phải làm gì”
Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Lạc ngồi dựa vào ghế, rút một điếu thuốc ra hút
Đang lúc chuẩn bị đi đến phòng ngủ ngủ, lúc đi qua phòng ngủ chính, hắn đột nhiên nhíu mày
Mũi giật giật, nghiêm túc hít một hơi
Trải qua nhiều năm huấn luyện, khứu giác của hắn hết sức nhạy bén
Hắn vừa ngửi được một mùi máu tanh trong phòng bay ra
Suy nghĩ một chút, Tiêu Lạc lập tứ kinh hãi, lập tức đẩy cửa phòng ngủ chính ra,
“Nhân Ái! Nhân Ái!”
Trong phòng,Ngũ Nhân Ái đang nằm trên sàn nhà
Máu đỏ tươi giống như dòng suối nhỏ đang chảy không ngừng từ cổ tay của cô
“Nhân Ái! Em không sao chứ!Em làm sao vậy!”
Ngũ Nhân Ái cắt cổ tay tự sát
Cô ta nhắm chặt hai mắt, trên mặt con vươn mấy giọt lệ, sắc mặt tái nhợt, đầu rũ xuống
Tiêu Lạc không dám chậm trễ, lập tức tìm băng gạc, băng thật chặt cổ tay đang chảy máu , lấy điện thoại trong túi quấn, ấn số gọi cấp cứu
Trong chốc lát, nhân viên cứu hộ chạy tới
Mấy người nhanh chóng đem Ngũ Nhân Ái đặt lên băng ca chở đi
Tiêu Lạc tiện tay lấy một cái áo khoác mặc vào, phía dưới mặc quần ngủ, cứ như vậy vội vã đuổi theo xuống lầu
“Tiên sinh, ngài thật may mắn, ngài gọi trễ năm phút nữa, trung tâm cấp cứu chúng tôi đang chuẩn bị đóng cửa đó”
“Thật sao?”
Tiêu Lạc vẫn đang nhìn Ngũ Nhân Ái, không có chú ý nghe lời y tá nói
Xe cấp cứu chạy tới bệnh viện trung tâm, Tiêu Lạc một đường báo tên tuổi của Ngũ Nhân Ái, các bác sĩ lập tức đưa vào phòng cấp cứu
Đèn phòng cấp cứu đang bật, Tiêu Lạc bên ngoài đi qua đi lại, hết sức nóng nảy
Ngộ nhỡ lâu quá, không cứu được, phải làm sao đây?
Tiêu Lại bước chân chậm lại, không nhịn được vỗ trán một cái
Một người mặc quần áo lộn xộn đi tới, cúi khom người, trong miệng còn lẩm bẩm, “Ah? Rớt chỗ nào vậy? Chắc phải ở chỗ này chứ. Rớt chỗ nào a? A!Thấy rồi!Tìm được rồi!”