Trong phòng ăn vọng đến tiếng nói cười, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy ba chị em Ngũ gia đều giả bộ ngoan hiền dễ thương, cùng Ngũ Phong Tập dùng bữa tối, bốn cha con họ cười cười nói nói, thật ấm áp, thật hòa hợp!
Đó là hình ảnh một gia đình hạnh phúc đầm ấm!
Có liên quan gì với cô đâu?
Cô xem là ai?
Ngũ Y Y im lặng cười khổ.
Ngũ Phong Tập nghe được âm thanh, nhìn về phía Ngũ Y Y, không vui hỏi, "Y Y, sao lại về trễ như vậy? Có chút khái niệm về thời gian không! Con gái nhà này không nên chạy loạn ngoài đường, sau khi tan học thì phải về nhà ngay!"
Ngũ Nhân Lệ lập tức nũng nịu, "Ba ba, con rất ngoan nha, con trở về rất sớm."
Ngũ Y Y khẽ nhếch khóe miệng. Hừ, ba cô con gái ngoan? Các chị cô sao không tự kiểm điểm bản thân! Các chị ấy không phải đều thích đi đêm sao!
Chẳng qua là biết trước hôm nay Ngũ Phong Tập sẽ về nhà ăn cơm, ba người mới ngoan ngoãn về sớm, trước mặt Ngũ Phong Tập giả bộ một chút.
Người ta cha con tình cảm sâu nặng, cô có là cái gì?
Ngũ Y Y không lên tiếng, đổi giày, mang túi xách, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi một chút.
"Ta đang nói chuyện với con đấy! Con còn giả vờ câm điếc?" Ngũ Phong Tập tức giận, vỗ bàn gào thét, "Con bây giờ không phải như trước kia, con bây giờ là tiểu thư Ngũ gia, không thể như trước kia láo xược bừa bãi, nghe chưa?"
Ngũ Nhân Ái nhíu mày nói, "Đúng vậy, em tư, chúng ta mỗi hành vi lời nói đều liên quan đến danh dự Ngũ gia. Ngũ gia chúng ta không phải đám dân thường nghèo khổ, không phải giống như hoàn cảnh trước kia của em."
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, không nói lời nào, đi lên lầu.
Ngũ Nhân Lệ thừa cơ thêm dầu vào lửa, "Ba ba, em ấy không đem lời của người để vào tai a, ba xem em ấy, không đem người đểvào mắt, tại sao lại vậy nha!"
Ngũ Phong Tập mặt đen lại vỗ mạnh xuống bàn, "Y Y! Con đứng lại! Ba nói với con, con sao lại không biết lý lẽ? Mẹ con đã dạy con như thế sao, không biết lúc người lớn nói chuyện phải kính cẩn lắng nghe sao? Thái độ của con như vậy là sao hả?"
Ngũ Nhân Tâm chậc chậc quệt miệng.
Ngũ Y Y thực sự tức giận, thở hồng hộc thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Ngũ Phong Tập, lạnh lùng nói, "Đúng vậy, mẹ tôi không có dạy tôi, bản thân bà gặp một người xa lạ, lại đem tấm lòng chân thành trao hết cho người vô tình vô nghĩa, bà sao còn tâm trí đi dạy tôi?"
Đôi mắt Ngũ Y Y sáng ngời, không nháy mắt hung dữ nhìn chằm chằm Ngũ Phong Tập.
Ngũ Phong Tập cũng là một người coi trọng thể diện, lại bị con gái nói đến đứng ngồi không yên, cả người tức giận.
Ông mơ hồ khoát tay áo, "Tốt lắm tốt lắm, con sau này đi theo mấy chị học thêm nhiều quy củ lễ nghĩa đi."
"Không có gì hay để học!" Ngũ Y Y lạnh lùng nói xong, liền đùng đùng lên lầu.
Vào phòng cô, vừa đóng cửa, nước nhanh chóng chảy xuống.
Ngũ Y Y dựa vào cánh cửa, cả người không còn chút lực, từ từ trượt xuống sàn nhà, ôm đầu gối, không tiếng động khóc thút thít.
Mẹ mẹ, sao người lại sinh ra con chứ?
Tại sao lại bỏ lại con, một mình ra đi trước?
Mẹ có biết không, sau khi người đi, con rất khổ sở, thật khổ sở, thật khổ sở..........
Lầu dưới, mấy người chị em tiếp tục dùng cơm, muỗng, nĩa phát ra những âm thanh thanh thúy.
"Ai, đứa nhỏ Y Y này tính tình giống ai, mẹ của nó cũng không ngang ngược như vậy a!"
Ngũ Phong tập thở dài, đặt chén xuống, ăn không vào, suy nghĩ một chút nên đối xử với Y Y như thế nào mới tốt, dường như có phần hơi quá.
Đàn ông đẹp trai thật nguy hiểm 11
Ngũ Phong Tập thở dài, buông chén xuống, ăn không vào nữa, suy nghĩ một chút về thái độ vừa rồi với Ngũ Y Y, dường như có chút quá, đứa nhỏ này tính tình cứng rắn, không nên dùng thái độ như vậy đối xử với cô, phải mềm mại uyển chuyển mới đúng, Ngũ Phong Tập lo lắng nói, "Đứa nhỏ Y Y này còn chưa ăn cơm liền lên phòng rồi, Nhân Lệ con lên kêu Y Y xuống dùng bữa tối."
Ngũ Nhân Lệ chu miệng, vô cùng không vui.
Tại sao lại phải quan tâm cái đồ tạp chủng đó?
Ngũ Phong Tập trừng mắt nhìn cô ta, "Còn chưa đi? Sững sờ cái gì? Đó là em con đó!"
Ngũ Nhân Ái cười nói, "Ba ba, người đừng lo lắng, Y Y cũng không phải đứa bé ba tuổi, em ấy nếu muốn ăn tối chẳng lẽ không biết xuống ăn sao? Em ấy về trễ như vậy, chắc là đã ăn ở ngoài, ba không cần lo lắng."
Chị hai Ngũ Nhân Tâm lập tức tiếp lời, "Đúng vậy, ba ba, thật ra thì chúng con không muốn nói cho người biết, nhưng Y Y ngày nào cũng ăn tối ở ngoài. Đây cũng không phải mới lần một lần hai."
Ngũ Phong Tập sắc mặt tối tăm, nặng nề thở dài, không nói thêm gì nữa.
Ba chị em Ngũ gia khẽ hạ mắt, len lén cười.
Ba ba là của các cô, sẽ không để cho cái loại con riêng đó ςướק mất!
Ngũ Y Y tắm xong nằm trên giường, lúc này không còn chút sức lực.
Hôm nay đã vận động quá nhiều, mệt mỏi gần ૮ɦếƭ, bụng đói đến da bụng dính vào da lưng, về nhà cũng chưa ăn tối, hiện tại đói đến đau cả mật.
"Giang Đình......." Ngũ Y Y hữu khí vô lực gọi điện cho Hàn Giang Đình.
"A? Em gái, chuyện gì?"
Miệng Hàn Giang Đình thật không biết ngượng, không nên gọi Ngũ Y Y là "Em gái". Đây là xưng hô Y Y vô cùng ghét, quá kinh tởm.
Nhưng bây giờ, Ngũ Y Y không còn chút sức lực lắm lời với Hàn Giang Đình, nhíu mày nói, "Giang Đình, bên ngươi sao lại ồn ào như vậy."
Cũng không biết cái tên phá gia chi tử Hàn Giang Đình đang ở chỗ tiêu khiển nào, âm thanh cực kỳ huyên náo, kêu la ầm ĩ.
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói trọng điểm có được không? Mình bên này thật sự rất bận."
Bận cái rắm! Hàn Giang Đình cậu bận còn không phải là chuyện tán gái sao?
"Xe leo núi của mình bị mất....... Ngày mai mình không biết làm sao đi học, cậu tới đón mình đi, có được không?"
"Cái gì? Mất xe leo núi? Chiếc xe kia cậu ngồi dưới ௱ôЛƓ mà cũng có thể làm mất? Cậu nửa người mất cảm giác nửa còn lại bị liệt hả? Đần độn!"
Bên cạnh Hàn Giang Đình dường như có tiếng phụ nữ cười. Cái đồ dâm - côn!
Kiên nhẫn của Ngũ Y Y cũng đã dùng hết, phát cáu nóng nảy nói, "Không đến đón mình thì thôi! Tự mình đi! Không dám làm phiền đại thiếu gia Hàn! Đại thái tử Hàn!"
Nghe ra Ngũ Y Y đang tức giận, Hàn Giang Đình lập tức cười cợt dụ dỗ. "Đón mà, đón mà! Lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ! Không đón cậu chính là cháu trai của cậu, được không? Cậu nhờ vả người khác như vậy sao? Phùng mang trợn mắt! Ngày mai gặp!"
Ngũ Y Y ngắt điện thoại, một tay ôm bụng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại.
**
Ngũ Y Y sửa soạn xong xuống lầu, ba chị em Ngũ gia vẫn còn đang ăn điểm tâm, mỗi người đều bôi bôi trét trét dày một thước, giống như mấy nữ quỷ.
Thấy Ngũ Y Y xuống lầu, cả ba chị em Ngũ gia nhất trí xem nhẹ, không để ý đến Ngũ Y Y.
Leng keng! Một tiếng, cái muỗng trong tay Ngũ Nhân Tâm lập tức rơi xuống, cô ta trợn to hai mắt, mồm há hốc nửa ngày, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Các chị xem, đó là Hàn Giang Đình a!"
Chị cả, chị ba cũng nhìn theo ngón tay của Ngũ Nhân Tâm ra ngoài, quả nhiên, một chiếc Ferrari màu bạc dừng ở trong sân, một người con trai cực kỳ anh tuấn sang trọng bước xuống.
"Các chị nhìn kìa, đó là Hàn Giang Đình a!"
Chị cả, chị ba nhìn theo hướng ngón tay Ngũ Nhân Tâm ra ngoài, quả nhiên, một chiếc Ferarri màu bạc dừng trước sân, bước xuống là một chàng trai anh tuấn sang trọng.
Ngũ Nhân Tâm nhận thức được Hàn Giang Đính là tới đón Ngũ Y Y, lập tức cắn chặt môi, dùng sức kéo căng khăn ăn trong tay.
Tại sao Hàn Giang Đình lại đối tốt với đồ đê tiện Ngũ Y Y như vậy! ! !
"Này ~~~ em gái dễ thương xinh đẹp ~~~ tối qua ngủ có ngon không? Có nằm mơ thấy anh hay không?" Hàn Giang Đình dựa người vào xe, một tay đút vào túi quần, một tay hướng Ngũ Y Y vẫy.
Ngũ Y Y run rẩy nhếch môi, một đầy đầy vạch đen.
Cái đồ Hàn Giang Đình thúi, lúc nào cũng thích khoe khoang, học theo phim truyền hình Hồng Kông diễn xuất.
"Mơ cái đầu cậu đó! Nằm mơ thấy đầu heo còn tốt hơn nằm mơ thấy cậu."
Ngũ Y Y không chừa chút mặt mũi đem cặp ném cho Hàn Giang Đình, cực kỳ tức giận đi về phía xe hơi.
"Nói dễ nghe chút sẽ ૮ɦếƭ người sao, tiểu tử thúi! Có biết đàn ông là cần phải được dụ dỗ hay không?" Hàn Giang Đình đem cặp ném vào trong xe, bước nhanh mở cửa xe cho Ngũ Y Y, nhân tiện xoa xoa tóc Ngũ Y Y, đồng thời xoay người, hướng ba chị em trong cửa sổ sát đất nhe răng cười, phất tay.
Cái vẻ mặt này, động tác này, trực tiếp đem Ngũ Nhân tâm Gi*t ૮ɦếƭ trong chớp mắt, gương mặt cô ta đỏ bừng, hô hấp rối loạn.
Hàn Giang Đình lên xe, nhìn Ngũ Y Y một cái, thở dài, "Người anh em, hôm qua mình không phải đã nói cậu tốt nhất nên mặc váy sao? Mình đã nói với mấy người bạn của mình, giới thiệu cho bọn họ hoa khôi của trường."
"Cắt, mình là đồ cổ sao, cần cậu mang đi khắp nơi triển lãm? Đừng có mơ lợi dụng mình tạo động lực để kéo người khác vào nhóm của cậu!"
Hàn Giang Đình với ngón tay chỉ chỉ lên trán Ngũ Y Y, nổi khùng, "Nhỏ mọn!"
Hàn Giang Đình lái xe đi, Ngũ Nhân Tâm cảm thấy hình như trái tim của cô ta cũng bị mang đi mất, không biết tại sao cô ta cảm thấy rất đau buồn, cô thậm chí nghĩ, tại sao cái đồ để tiện Ngũ Y Y kia không nhanh ૮ɦếƭ đi?
Cô ta ૮ɦếƭ, Hàn Giang Đình chính là của Ngũ Nhân Tâm cô.
Thình thịch! Ngũ Nhân Tâm hung hăng đập bàn, "Thật muốn tìm sát thủ Gi*t ૮ɦếƭ Ngũ Y Y!"
Ngũ Nhân Lệ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Ngũ Nhân Ái cười lạnh nói, "Không cần lo lắng, lập tức sẽ có người dọn dẹp cô ta. Hừ, một đứa con gái riêng, muốn cùng chúng ta phân chia tài sản, không cần chúng ta ra tay, cũng sẽ có người trừ bỏ cô ta."
Ngũ Nhân Lệ tò mò nhìn chị cả, "Chị cả, người chị cói là ai?"
Ngũ Nhân Ái nở nụ cười, "Chuyện về Tiêu Mai..... Chị thấy ba ba cơ bản không dám nói với Ngũ Y Y...... Thứ bày có trò hay để xem rồi."
***
Hàn Giang ĐÌnh dừng xe trước một nhà hàng cao cấp, lôi kéo Ngũ Y Y chuẩn bị đi vào. Nhưng không ngờ, bị hai người đàn ông mặc vest đen trước cửa ngăn lại, "Hôm nay không mở cửa, hai người đi chỗ khác đi."
"Cái gì? không mở cửa? Cửa không có treo biển nghỉ buôn bán a!"
Hàn Giang Đình ngửa đầu nhìn cửa sổ kính bên ngoài nhà hàng.
Ngũ Y Y kéo kéo áo Hàn Giang Đình, không để ý nói,"Đã nói đừng đến những chỗ như thế này ăn mà, không phải chỉ là bữa sáng sao, ăn chỗ nào không được? Mấy quán nhỏ trước trường đại học chúng ta cũng rất ngon mà, đi thôi."
Lúc này, tai nghe của người mặc áo đen vang lên, một người áo đen lắng tai nghe, thấp giọng trả lời, "Rõ."
Quay lại nhìn Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y tươi cười, "Hai vị, có thể đi vào dùng cơm. Xin mời."
"Ừ?" Mặt Hàn Giang Đình buồn bực.
Quay lại nhìn Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y tươi cười, "Hai vị, có thể vào dùng cơm. Xin mời."
"Ừ?" Hàn Giang Đình buồn bực.
Đây là chuyện gì? Mới vừa nói hôm nay đóng cửa, đảo mắt một cái là có thể vào?
Ngũ Y Y không đi vào, "Này, họ Hàn, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, đến quán nhỏ ăn nhanh là được."
Hàn Giang Đình hơi do dự, hai người đàn ông áo đen đã đẩy cửa ra, hướng họ làm dấu tay cung kính mời, Hàn Giang Đình này có lúc cũng rất lười, đến rồi cũng lười đi nơi khác, hướng về phía Ngũ Y Y vẫy tay, đi vào trước.
Ngũ Y Y không còn cách nào khác, đành đi theo phía sau.
"Thật sự giống như nghỉ bán để bố trí sửa sang lại a, không có một bóng người." Hàn Giang Đình nhìn bàn ăn đều trống, nói với Ngũ Y Y.
"Mắt cậu mọc trên ௱ôЛƓ sao? Sao lại không có người, kia không phải là người à, còn là người sống sờ sờ đó!"
Ngũ Y Y liếc mắt nhìn vào bên trong, bị dọa đến thân thể cứng ngắc.
Ở khuất trong góc, hai người áo đen đứng sau lưng một người, một người đàn ông đẹp trai như tranh vẽ đang tao nhã dùng bữa.
Người đàn ông kia trưởng thành có khuôn mặt đẹp tuyệt trần như thần tiên, muốn người khác coi thường cũng rất khó!
Dĩ nhiên là.......Chú Hoắc nguy hiểm đó!
Bugatti mắc tiền của ông chú đó bị cô đập hỏng! !
Ôi! Ngũ Y Y bị dọa cho sợ hãi hít mạnh một hơi.
Hàn Giang Đình đáng ૮ɦếƭ! Đi theo cậu, tôi trước sau gì cũng ૮ɦếƭ sớm! Cậu tới chỗ khác ăn không được sao, tại sao hết lần này đến lần khác lại tới chỗ này! Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao!
Mắt Ngũ Y Y giật giật, đồng tử lặng lẽ trợn lên, giống như ăn trộm, rón ra rón rén chuẩn bị chạy mất.
"Này! Nhỏ, cậu muốn ăn cái gì?" Hàn Giang Đình kéo nhẹ cổ áo Ngũ Y Y, đem Ngũ Y Y đang chuẩn bị chạy trốn kéo đến bên cạnh hắn.
Ăn tổ tiên tám đời nhà cậu đó! Trong bụng Ngũ Y Y mắng chửi Hàn Giang Đình đáng ghét.
Thời cơ chạy trốn tốt nhất lại bị Hàn Giang Đình làm hỏng, thật đáng ૮ɦếƭ.
Ngũ Y Y dùng cổ áo che đi nửa gương mặt, giống như ăn trộm liếc trộm Hoắc Phi Đoạt.
"Này này này, con nhỏ thối, không phải nói đói muốn xỉu sao? Sao lại không tới chọn món? Rốt cuộc cậu muốn ăn cái gì?"
Hàn Giang Đình lớn giọng la hét, Ngũ Y Y thật muốn tìm cái khăn lau nhét kín miệng Hàn Giang Đình.
"Tôi ăn cái này, cái này, cái này, còn cái này nữa." Ngũ Y Y tùy tiện chỉ một đống thức ăn, thôi, có thấy cũng đã thấy cô rồi, muốn chém muốn Gi*t tùy ông chú Hoắc đi, có ૮ɦếƭ cũng phải làm con quỷ no, cô rất đói không chịu được nữa rồi.
Nghĩ vậy, Ngũ Y Y liền bình thường trở lại, thoải mái ngồi xuống, bắt chéo hai chân chờ người khác đem món ăn lên.
Ba!
Chân cô đang bắt chéo bị Hàn Giang Đình hất xuống, "Đã nói bao nhiêu lần, cậu là con gái, không phải đàn ông, cậu sao có thể thô lỗ như vậy! Tư thế này là quyền lợi đặc biệt của đàn ông, hiểu không?
Ngũ Y Y làm dấu tay "móc mắt Hàn Giang ĐÌnh" nhe răng, "Bắn ૮ɦếƭ mẹ cậu đó! Ai cần cậu lo!"
Tính phản nghịch của Ngũ Y Y rất mạnh, lập tức bắt chéo một chân khác lên, còn cố ý đong đưa đong đưa.
Hàn Giang Đình giận đến trợn mắt há mồm, nói thầm, "Đời này cậu cũng đừng mong gả được ra ngoài, một chút dáng vẻ của con gái cũng không có."
Ngũ Y Y vừa nhìn đến một bàn thức ăn thơm ngon, không có tâm tình cãi nhau với Hàn Giang Đình, cô sớm đã đói muốn ૮ɦếƭ rồi.
Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến, ăn hết sức say sưa ngon lành.
Ngược lại với Hàn Giang Đình, ăn thật nho nhã chậm rãi.
Giống như một con mèo Ba Tư dịu dàng ngồi cùng với một con heo tham lam ăn bữa sáng.