Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 05

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y thành tâm thành ý tự kiểm điểm bản thân, ai ngờ, gương mặt yêu nghiệt của Hoắc Phi Đoạt lại càng ngày càng kém.
Kém giống như ăn phải phân chó...... Ha hả.
Ngũ Y Y nghĩ thầm, ông chú này tính tình thât là kém, cho dù có cô dập đầu nhận lỗi như thế nào, anh đều không hả giận, giống như nhất định phải thủ tiêu cô mới được a.
Ngũ Y Y tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Dựa vào cái gì a, bà đây nếu đã nhận lỗi, anh còn muốn như thế nào, muốn Gi*t người à!
Ngũ Y Y không thèm quan tâm nữa, phùng mang trợn má nói lớn, "Ông chú này, cuối cùng là chuyện gì a, chú sao lại giống như mấy ông thầy giám thị ở trường ân cần dạy bảo người khác như vậy, nhưng tại sao tôi đã tự kiểm điểm rồi mà chú còn chưa hài lòng, chú có phải muốn làm cho tôi máu chảy thành sông, chặt xác thành trăm khúc, xương cốt không còn, biến thành tro bụi không? Vậy chú cứ việc làm đi! Làm cho nhanh nhẹn dứt khoát vào! Đến! Chú đến chú đến đi!"
Ngũ Y Y la hét, còn ngoẹo đầu đưa cổ cho Hoắc Phi Đoạt, điệu bộ như "Ngươi tới chém đầu tôi".
Hoắc Phi Đoạt dở khóc dở cười "Hắc" một tiếng.
Không đợi anh lên tiếng, cô gái nhỏ Ngũ Y Y nhanh chóng nhảy lên giẫm vào giày Hoắc Phi Đoạt một cái, sau đó giơ cánh tay lên, miễn cường xem như đấm vào cằm Hoắc Phi Đoạt một cái, sau đó giống như con sóc nhỏ, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Nếu là chạy trốn, khẳng định là quá hoảng hốt nên làm bừa.
Ngũ Y Y hướng về phía A Trung mà chạy trốn.
Cố Tại Viễn trợn mắt không thể tin được.
Mẹ ơi, có phải mắt anh bị mù không, anh nhìn thấy cái gì thế này? Anh hình như thấy chiến thần vĩ đại Hoắc Phi Đoạt bị đánh?
Hoắc Phi Đoạt là ai a?
Đó là người võ thuật cao siêu đến nỗi không ai đánh lại, được mệnh danh là Chiến thần a!
Một Chiến thần đáng sợ, một mình tay không có thể Gi*t ૮ɦếƭ mười người lính đặc công a!
Mới vừa rồi con nhóc còn chưa dứt sữa đó, cô ta đã đánh Hoắc Phi Đoạt sao?
"Uy! Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia! Cô là con nhóc không biết trời cao đất rộng! Cô có biết cô đánh ai không? Tổ tiên tám đời nhà cô đều không muốn sống nữa phải không!"
Cố Tại Viễn hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y kêu gào.
"Tổ tiên tám đời của cô ấy đã ૮ɦếƭ cả rồi." Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) sửa lời Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn sửng sốt, "Cũng đúng nha."
Nói xong mới chợt nghĩ đến, lớn tiếng ra lệnh cho A Trung, "A Trung! Ngăn con nhóc đó lại! Bắt cho bằng được cô ta!"
Nhóc con kia đang chạy đến bên cạnh A Trung.
A trung vừa muốn hành động, lại thấy Hoắc Phi Đoạt giơ tay phải lên, không cho hắn động, A Trung không thể làm gì hơn là giả bộ thành người qua đường Giáp, trơ mắt nhìn Ngũ Y Y hổn hển ở bên cạnh hắn chạy mất.
"Uy! Anh hai! Anh sao vậy! Sao không để A Trung bắt cô ta lại? Tại sao lại để cô ta chạy mất?" Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, Cố Tại Viễn gấp đến giậm chân, vò đầu bứt tai.
Giương mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt cao lớn uy nghiêm, ách, hình như khóe miệng anh hai đang cười nhẹ?
Không thể nào? Anh hai đang cười sao?
Hoắc Phi Đoạt vẫn nheo đôi mắt phượng như cũ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Ngũ Y Y, nhẹ nhàng mở miệng,"Nhìn cứ như học sinh trung học."
"Oh.......... Cái gì? ! Anh hai, anh vừa nói cái gì?"
Cố Tại Viễn ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn trộm Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đạt quay lại nhìn Cố Tại Viễn, ngón trỏ dí vào trán Cố Tại Viễn, nói, "Không dài dòng thì cậu ૮ɦếƭ chắc."
Cố Tại Viễn khuôn mặt méo mó tỏ vẻ uất ức, "Anh hai, người ta nãy giờ cũng không nói gì đúng không? Vẫn là anh với con nhóc kia lải nhải a."
Hoắc Phi Đoạt không thèm nhìn Cố Tại Viễn, chân dài hướng phía A Trung đi tới, nhàn nhạt dặn dò, "Đem xe đi sửa."
Hoắc Phi Đoạt không thèm nhìn Cố Tại Viễn, chân dài bước về phía A Trung, nhàn nhạt dặn dò, "Đem xe đi sửa."
"Dĩ nhiên phải sửa! Bugatti mới toanh, lại bị như vậy, con nhóc đó thật sự rất đáng ૮ɦếƭ! Em mà biết được cô ta là ai, em sẽ đòi cô ta tiền sửa xe không thiếu một đồng!"
Cố Tại Viễn vừa bước nhanh đuổi theo Hoắc Phi Đoạt vừa lải nhải.
Hoắc Phi Đoạt bước chân phóng khoáng, sửa sai cho anh, "Không phải Bugatti. Là đem chiếc xe leo núi kia đi sửa."
"Oh..... A?! Tại sao? Sao lại phải sửa cái xe rách của con nhỏ kia! Đáng sao? Chỉ là một đống sắt vụn! Có đi sửa cũng không thể trở lại như cũ!"
Hoắc Phi Đoạt không thèm quan tâm Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bước nhanh lên trước cản Hoắc Phi Đoạt lại,"Anh hai! Em muốn hỏi anh, vừa nãyanh rõ ràng có thể tránh được quyền cước của con nhỏ đó, tại sao anh lại để cô ta đánh trúng?"
Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nhìn Cố Tại Viễn, dùng giọng nói nghiêm túc trả lời hắn, "Tôi, thích, thế!"
Nói xong, ᴆụng mạnh bả vai Cố Tại Viễn, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
A Trung đã mở cửa xe, cung kính chờ anh hai lên xe.
Cố Tại Viễn vò vò tóc, không hài lòng kêu to, "Nhưng mà tại sao chứ, tại sao vậy anh hai? Tại sao anh lại để cho con nhỏ đó đánh trúng? Chắc chắn phải có lý do gì đó? Lý do gì vậy anh hai? ?"
Roẹt! A Trung đem miếng băng keo trong suốt dán lên miệng Cố Tại Viễn, "Anh hai căn dặn, anh không được lên tiếng trong một giờ."
"Ngô ngô ngô......." Cố Tại Viễn quơ tay múa chân, cực kỳ tức giận.
......................
Ngũ Y Y không ngừng nghỉ chạy thật xa, so với lúc cô tham gia cuộc thi chạy bền thành tích còn tốt hơn.
Chạy qua vài con đường, xác định sau lưng không có người đuổi theo, Ngũ Y Y mới dám dừng lại, vỗ vỗ иgự¢ há miệng thở dốc.
"Thật may, bản thiểu thư thông minh cơ trí, may mắn, bà đây võ nghệ cao cường, nếu không lần này ૮ɦếƭ chắc............ Vù vù, mệt chêt đi được."
Ngũ Y Y tìm ghế đá ngồi xuống thật mạnh, lấy tay quạt quạt, lần này sống ૮ɦếƭ chạy trốn chạy đến nỗi chân đều rút gân.
Bugatti a!
Đó chính là Bugatti đó!
Tiền mua một cái bánh xe đã là con số thiên văn rồi! (ý là rất nhiều rất nhiều tiền)
Nếu như mình có một chiếc Bugatti, ai dám làm hư dù chỉ một chút, đoán chừng cô cũng giận đến muốn Gi*t người a.
Ngũ Y Y lấy tay lau trán đầy mồ hôi, thở dài thườn thượt.
Đầu nhỏ ngoẹo sang một bên suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Di, ông chú xã hội đen đó, hình dáng còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, rõ ràng không có chút thái độ hung hăng, tại sao cô thấy hắn thì lại sợ như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ Y Y mới tính là hiểu. Hoặc là, trên người chú Hoắc có gì đó hung ác tàn nhẫn, chính là thứ trong truyền thuyết........ Khí chất.
...........
Phốc ---------
Tiêu Lạc trực tiếp phun ra ngụm rượu trong miệng.
"Cậu nói cái gì? Chú? Cậu nói cái con nhóc từng cùng cậu thân mật kia gọi cậu là chú? Ha ha ha ha ha........."
Tiêu Lạc không dám tin nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Phi Đoạt, cậu không phải người như vậy nha, cậu không bao giờ để nhận định của người khác vào mắt. Dù cho có người kêu cậu ông nội, ông ngoại, chân mày cậu cũng không động một chút a. Tại sao cô gái nhỏ này kêu cậu là chú, cậu hình như rất để tâm?"
Cho dù có bao nhiêu người chửi Hoắc Phi Đoạt ác độc, chửi hắn ra tay vô tình, hắn cũng chưa bao giờ để ý, bây giờ làm sao đây.
"Phi Đoạt, cậu không phải người như vậy nha, cậu không bao giờ để nhận định của người khác vào mắt. Dù có ai kêu cậu là ông nôi, ông ngoại, chân mày câu cũng không thèm động. Tại sao cô gái nhỏ này chỉ kêu cậu một tiếng chú, cậu ngược lại để ý?"
Ngón tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt lắc lắc ly rượu, rũ mắt, "Tôi mới hai mươi sáu tuổi, chẳng lẽ nhìn già như vậy sao?"
Cô gái nhỏ kia cứ khăng khăng gọi hắn là chú, thật đáng giận.
Nghĩ đến dáng vẻ lúc nói chuyện của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt cầm ly rượu lên, một hớp uống cạn.
Tiêu Lạc tao nhã lịch sự cười nhạt, "Phi Đoạt, cậu để ý không phải chỉ là cách xưng hô đúng không, mà là cảm nhận của cô gái kia về cậu."
Hoắc Phi Đoạt không trả lời, lông mày nhíu chặt, lại uống cạn một ly rượu.
Tính cách Hoắc Phi Đoạt trước giờ vốn lạnh lùng, không giống Tiêu Lạc vừa lễ độ lại dịu dàng, Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ bố thí cho người khác một nụ cười, anh cực kỳ ít cười, sự lạnh lùng hà khắc tỏa ra từ trong xương.
Tiêu Lạc liếc Hoắc Phi Đoạt một cái, chủ động chuyển đề tài, "Hôn lễ chị họ tôi cậu có đi không?"
"Ngày nào?"
"Thứ sáu tuần sau. Tôi không phải đã sớm nói với cậu rồi sao? Cậu dĩ nhiên không nhớ?
"Được, tôi sẽ tranh thủ."
Hoắc Phi Đoạt cầm phi tiêu trên bàn, bất ngờ xoay người ném mạnh.
✓út! Phịch, phi tiêu vững vàng cắm ngay hồng tâm.
Tiêu Lạc nhướng mày, cũng cầm lấy một cái phi tiêu, phóng đi.
✓út!
Phi tiêu cắm sát cạnh chiếc phi tiêu Hoắc Phi Đoạt vừa mới ném, có thể coi như trúng hồng tâm.
Tiêu Lạc giễu cợt, "Nhìn xem, nếu không phải cậu chiếm hồng tâm, tôi cũng không bị dồn ép ra ngoài.
"Chưa chắc."
Hoắc Phi Đoạt đơn giản nói hai chữ, giống như đùa giỡn, vèo vèo vèo phóng liên tuc ba phi tiêu.
A Trung ngồi ở xa, không nhịn được bật ngón cái lên.
Ba chiếc phi tiêu phía sau Hoắc Phi Đoạt , tất cả đều trúng hồng tâm, bốn phi tiêu san sát nằm cạnh nhau.
Tiêu Lạc không thể không vỗ tay thán phục, "Phi Đoạt, cậu luôn mạnh như vậy."
......
Không có xe leo núi, Ngũ Y Y bất đắc dĩ ngồi xe taxi trở về.
Ai, thật xui xẻo. chiếc xe leo núi kia là cô phải mất cả mùa hè làm ở quán cà phê mới mua được, cũng vì cô mua xe leo núi, Hàn Giang Đình cũng bắt chước mua một chiếc.
Mà giờ, chiếc xe của Hàn Giang Đình vẫn còn mới tinh, mà xe của cô..... lại bị cô chủ nhỏ vứt bỏ trên đường.
Kít! Xe taxi đột nhiên dừng lại, làm Ngũ Y Y giật mình.
"Bác tài, sao vậy? Tại sao đột nhiên lại dừng xe?"
Ngũ Y Y xoa trán buồn bực hỏi tài xế.
Cô mơ mơ màng màng, bởi vì thắng gấp, trán cô đập vào ghế trước. Thật TM đau! (TM: mẹ nó)
Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy a?
"Ai nha, cô gái, ta không thể chở cô, bình nước trong xe hình như bị cạn, nổ máy là lại có vấn đề! Cô xuống xe đi, tôi không lấy tiền của cô, tôi phải gọi xe kéo, thật không nổ máy được."
"A? Không phải chứ? Ngũ Y Y trợn tròn mắt khó tin được, "Dừng ở đây, chú nói tôi phải làm sao đây?"
Tài xế lau mồ hôi, đã muốn xuống xe, "Thật ngại quá a cô gái, tôi cũng không có cách nha, nếu không may xe có thể cháy máy."
Bốc cháy? Cắt, xe có thể dễ bốc cháy như vậy sao? Quá dọa người a!
Ngũ Y Y bĩu môi, không tình nguyện xuống xe, đứng trên đường ngoại ô vắng vẻ, thở dài thật mạnh.
"Thật xui xẻo!"
Ngũ Y Y bĩu môi, không tình nguyện xuống xe, đứng trên đường ngoại ô vắng vẻ, thở dài thật mạnh.
"Thật xui xẻo!"
Hôm nay là mùng mấy nhỉ, về nhà nhất định phải tra lại hoàng lịch, thấy việc nghĩa ra sức giúp đỡ lại gặp phải ông chú Hoắc gì đấy cũng cho qua đi, xe leo núi cũng bị mất, thế mà hết lần này tới lần khác đón taxi lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy a!
Trời ạ, phải biết rằng, cô mới trốn được ông chú Hoắc nhưng một mạch chạy cũng phải mấy chục kilomet đó!
"Hôm nay bị Thái Tuế chiếu rồi, Thái Tuế a......."
Ngũ Y Y vừa đinh ninh gật gù vừa chậm rãi cất bước, bóng dáng nho nhỏ cô đơn trải dài trên đường ngoại ô.
Ai nói người có tiền đều xây nhà ở ngoại ô chứ?
Đơn giản chính là thói khoe khoang ghê tởm!
Mặt trời đã xuống núi, rừng cây hai bên đường xanh um tươi tốt có vẻ rất quỷ dị.
Không gian yên tĩnh nhưng lại có vẻ...... U ám.
Ngũ Y Y mặc dù có chút hoảng sợ, lại tỏ ra vui vẻ, hai tay bỏ vào túi, ,huýt sáo.
Tít tít tít!
Phía sau vang lên tiếng còi xe ô tô thật chói tai.
Hai ngọn đèn pha chiếu tới.
Ngũ Y Y xoay người nhìn, lập tức đưa cao tay ngăn cản ánh sáng chói mắt, một chiếc xe màu đỏ chạy chậm chạp sát bên người Ngũ Y Y.
Chỉ cần liếc mắt, Ngũ Y Y liền xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe này cô quá quen rồi, là xe MINI của con gái cả Ngũ gia.
"Ha ha ha, ai u, xem này, cái người quê mùa tro bụi đầy đầu này là ai vậy? Sao lại lôi thôi như vậy, thích đi bộ sao? Xe của ngươi đâu rồi? Ha ha ha......." Ngũ Nhân Tâm ngồi ở ghế sau, điên cuồng cười lớn, chế giễu Ngũ Y Y.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười hả hê của ba chị em Ngũ gia.
Ngồi bên cạnh Ngũ Nhân Tâm ở ghế sau, Ngũ Nhân Lệ giả vờỉa vịt nói, "Ai nha, chị cả chị hai này, từ chỗ này về đến nhà cũng phải đi hơn bốn mươi phút, không biết người này có về tới nhà được hay không a?\'
Nói xong, Ngũ Nhân Lệ che miệng cười khanh khách.
Chị cả Ngũ Nhân Ái lái xe chạy thật chậm, nói: "A, cái này các em yên tâm, em tư không giống như chúng ta, em ấy phi thường giống như người máy, rất thích hợp với kiểu vận động leo núi này."
Ngũ Nhân Tâm bĩu môi,"Chị cả, chị nói sai rồi, ở đây làm gì có em tư? Ngũ gia chúng ta không phải chỉ có ba chị em sao?"
Ngũ Nhân Lệ vẻ mặt kinh khủng như sắp tới ngày tận thế, chỉ cả chị hai, núi này có thể có sói không vậy, người này có thể bị sói ăn hay không."
Chị cả Ngũ Nhân Ái liếc nhìn Ngũ Y Y, "Người rừng sao có thể dễ dàng bị sói ăn như vậy? Người rừng là ai, coi chừng còn đem con sói nuốt vào bụng ấy chứ. Đi!"
Vừa nói, ô tô đột nhiên tăng tốc, nhanh như chớp ✓út đi.
Ngũ Y Y trước đó vẫn kiên trì đi bộ mới dừng lại, cắn chặt môi, khuôn mặt nho nhỏ có một chút tổn thương khẽ lướt qua rồi biến mất, "Hừ! Các người mới là người rừng! Đồ khốn khi*p! Tôi không sợ đâu! tôi có cái gì phải sợ chứ......."
Bướng bỉnh tự nhủ, đi, hốc mắt Ngũ Y Y ửng hồng.
Đã sớm biêt ba chị em Ngũ gia ác độc vô tình, nhưng không ngờ, mấy người đó có thể để cô lại nơi rừng núi vắng vẻ.
Quả nhiên...........
Máu mủ, đúng là đồ chó má!
Trời, thật là đen đủi.
Ngũ Y Y đi rồi lại đi, đi cho đến chân mỏi nhừ sắp đứt, đi bốn mươi phút, mới tới Ngũ gia trang.
Ngũ Y Y cả người đầy mồ hôi lạnh, cực kỳ mệt mỏi đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng đập vào mặt, mắt cô bị ánh sáng chói mắt trong phòng chiếu vào có chút không kịp thích ứng.
Trong phòng ăn vọng đến tiếng nói cười, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy ba chị em Ngũ gia đều giả bộ dễ ngoan hiền dễ thương, cùng Ngũ Phong Tập dùng bữa tối, bốn cha con họ cười cười nói nói, thật ấm áp, thật hòa hợp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc