Một Đêm Ân Sủng - Chương 10

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc

“Cầu” Hôn
“Ca ca, sao người lại tới đây?” Nhìn thấy Vương Cảnh Thương, Lam phi kích động cao hứng. Cũng khó trách nàng, ở chốn hoàng cung khắp nơi đều là ‘địch nhân’, chỉ có hoàng thượng để chân tâm đối đãi. Nhưng hoàng thượng chính vụ bù đầu, cuộc sống bận bịu, cơ hội cho nàng cũng không phải nhiều.
“Lam phi nương nương vạn an!”
“Ở đây không có người ngoài, ca ca không cần đa lễ.” Lam phi đưa tay đỡ hắn lên, “Ca ca, dạo này cha mẹ khỏe không?”
“Muội muội yên tâm, cha mẹ đều khỏe.”
Mặt Lam phi lộ vẻ hân hoan, “Vậy là tốt rồi! Ca ca, người có còn quan hệ với Hàn Lăng không?”
Vương cảnh thương gật đầu.
“Ca ca, chúng ta cũng coi như là danh gia vọng tộc ở kinh thành, người lại theo kẻ hạ tiện kia, chẳng phải là làm cho người ta nhạo báng chúng ta sao!”
“Muội muội, Hàn Lăng chỉ là xuất thân bần hàn, cũng không phải là kẻ hạ tiện.” nghe muội muội vũ nhục Hàn Lăng, Vương Cảnh Thương không khỏi nhíu mày.
“Người hạ tiện nhất định là người hạ tiện! Người có biết các phi tần khác gần đây luôn mang chuyện này ra châm chọc, giễu cợt ta?”
“Kẻ khác nhiều chuyện muội quan tâm làm gì.”
“Ta mặc kệ, dù sao cũng không đồng ý người cùng nàng có bất cứ quan hệ gì. Nếu như ca vẫn khư khư cố chấp, ta sẽ báo cho cha mẹ biết.” Lam phi tức giận nói.
“Không cần, cha mẹ đã biết, hơn nữa, bọn họ cũng đồng ý !”
“Cha mẹ đồng ý ? Bọn họ…”
“Ta đã nói lại hoàn cảnh của Hàn Lăng cho cha mẹ biết, còn nói muốn lấy nàng làm vợ, họ đã đồng ý rồi.” Để thuyết phục cha mẹ, Vương Cảnh Thương quả thực là đã bỏ ra không ít công phu.
“Cái gì? Người muốn lấy tiện nữ đó làm vợ?” Lam phi khó tin hét lên chói tai, “Ca ca, người nói đùa đúng không? Hay là ta nghe lầm?”
“Ngươi không có nghe lầm, ta nói nghiêm túc, ta hôm nay đến đây là muốn nhờ ngươi hỗ trợ năn nỉ hoàng thượng ban Hàn Lăng cho ta.” Sau nhiều ngày suy nghĩ, Vương Cảnh Thương cho rằng chỉ có mang Hàn Lăng rời khỏi hoàng cung mới có thể giúp nàng tránh xa móng vuốt của những phi tần độc địa này.
“Không! Ta không đồng ý! Ngươi đừng trông cậy ta sẽ giúp ngươi!” Lam phi nộ khí đằng đằng địa trở lại trên ghế quý phi.”
“Hoàng thượng giá lâm!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thông báo lanh lảnh. Vi Phong nghênh ngang đi vào trong điện, mặt mày hớn hở, tâm tình hình như không tệ.
“Hoàng thượng!” Lam phi nhìn thấy Vi phong, tức giận tức thì biến mất.
Không nghĩ tới gặp Vi Phong, Vương Cảnh Thương kinh ngạc một hồi rồi vội vàng hành lễ: “Thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc!”
“Bình thân!” Vi Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đi qua hắn tới trước mặt Lam phi, “Ai phi sắc mặt không được tốt, ai chọc giận ngươi vậy?”
“Thần thi*p…” Lam phi do dự, không biết nói thế nào.
“Hoàng thượng, vi thần có việc xin chỉ thị!” Vương cảnh thương quyết định tự mình thỉnh cầu.
Vi phong đảo mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt ý vị sâu xa, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Vương Cảnh Thương quỳ xuống, nghiêm trang nói: “Hoàng thượng, thỉnh người ban cho thần cung nữ Ti Thải phường Hàn Lăng. Vi thần và nàng yêu nhau thật sự, thần muốn thành thân với nàng.”
Vi Phong nghe xong ánh mắt chợt lóe lên, nhìn chăm chú vào Vương Cảnh Thương, khuôn mặt tuấn tú dần dần trầm xuống.
“Hoàng thượng, ca ca hắn nói bậy thôi, người đừng cho là thật.” Không ngờ Vương Cảnh Thương trực tiếp thỉnh Vi Phong, Lam phi tức giận, vội vàng nói.
“Vi thần không nói quàng, tất cả những lời vừa rồi đều là lời tâm huyết, cầu hoàng thượng thành toàn!” Vương Cảnh Thương ngẩng đầu nhìn Vi Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Vi phong trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nhìn về phía Lam phi, “Ái phi, trẫm đói bụng, chuẩn bị dùng bữa ở đây, ngươi mau truyền lệnh.”
“Thần thi*p tuân mệnh!”
“Hoàng thượng…” Vương cảnh thương tiếp tục thỉnh cầu.
“Ái phi, không cần truyền nữa, trẫm thấy ở chỗ Vân phi tốt hơn, trẫm đến chỗ nàng ăn.”
“Hoàng thượng, đừng!” Lam phi vội vàng kéo hắn, sau đó tới trước mặt Vương Cảnh Thương, “Ca ca, ngươi về trước đi, những chuyện khác để ta nói.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi đi nhanh đi!” Lam phi xấu hổ trợn mắt nhìn hắn.
Vương Cảnh Thương chậm rãi quay ra Vi Phong chắp tay, “Vi thần không quấy rầy hoàng thượng cùng nương nương dùng bữa, vi thần xin cáo lui trước!”
Mãi đến khi bóng dáng Vương Cảnh Thương hoàn toàn biến mất, Lam phi mới định tâm, khuôn mặt tươi cười nhìn về Vi Phong, “Hoàng thượng, ca ca hắn…”
“Vương học sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, học thức uyên bác, đối nhân xử thế thập phần ổn trọng, là nhân tài hiếm có của hoàng triều. Trẫm cố tình bồi dưỡng hắn, còn dự định tìm cho hắn một thiên kim tiểu thư tài mạo song toàn, không ngờ hắn lại nhìn trúng một cung nô đê tiện…”
Vốn là khi nãy thấy sắc mặt Vi Phong đại biến, Lam phi cho rằng hắn vì để ý Hàn Lăng mà tức giận, không khỏi đố kỵ. Hiện tại nghe hắn nói như vậy, nàng xác định trong lòng Vi Phong không có Hàn Lăng, tâm tình trở nên tốt, cười nói: “Hoàng thượng xin bớt giận, đó cũng không phải ý của ca ca, nhất định là tiện nhân Hàn Lăng mê hoặc ca ca làm như vậy.”
“Phải vậy không?” Vi Phong khóe miệng nhếch lên, trên mặt có điểm quỷ dị, khó có thể đoán được suy nghĩ của hắn, “Nếu Vương học sĩ thật sự muốn, trẫm có thể giúp hắn thành toàn, dù sao cung nữ trong hoàng cung rất nhiều, thiếu một người cũng không ảnh hưởng gì.”
“Hoàng thượng ngàn vạn lần đừng! Người đê tiện như vậy làm sao xứng đôi với ca ca, Hoàng thượng hay là vì thần thi*p, tìm cho ca ca một đại gia khuê tú môn đăng hộ đối.”
“Đại gia khuê tú? Chỉ sợ Vương học sĩ lại thích cung nô.”
“Sẽ không, thần thi*p tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, thần thi*p sẽ viết thư về nhà, báo cha mẹ đề tỉnh ca ca.”
“Ái phi cũng sốt ruột thay ca ca nha!” Vi Phong nhìn nàng, tà mị cười, không ai biết ẩn dưới nụ cười kia là suy tính gì.
Bị Tù
Trải qua hơn nửa tháng điều trị, thân thể Hàn Lăng và Cốc Thu hầu như khỏi hẳn. Trong thời gian này, Vương Cảnh Thương và Tiễn Cẩm Hoành cũng tới thăm các nàng. Vương Cảnh Thương là quan nhất phẩm, lại là ca ca của Lam phi nên số lần tới nhiều hơn một chút so với Tiễn Cẩm Hoành.
Nhị Cẩu cũng lén tới hai lần, nhìn thấy tình trạng bi thảm của Hàn Lăng và Cốc Thu, hắn bất nhẫn vô cùng, nếu không có Hàn Lăng khuyên bảo, tiểu tử ngốc này chắc đã chạy tới chỗ Vân phi đòi công đạo.
Ở chốn cung đình luôn tràn ngập bất hòa, đầy rẫy âm mưu quỷ kế, mạnh được yếu thua, việc cung nữ bị đả thương, thậm chí bị đánh tới ૮ɦếƭ là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên, việc Hàn Lăng bị Vân phi “giáo huấn” lại kinh động cả hậu cung; đơn giản là vì tất cả mọi người đều biết hoàng thượng đối xử với Hàn Lăng rất đặc biệt. Các nàng hận Hàn Lăng tận xương tủy. Lần này cơ hồ có tới chín mươi phần trăm tần phi cảm thấy vô cùng thống khoái, đều nói Vân phi “dạy bảo” thật tốt!
Qua lần dưỡng thương này, Hàn Lăng hiểu rõ được con người thật của Ti Thải, nàng nhìn thì lạnh lùng nhưng kỳ thật là người trong nóng ngoài lạnh. Nhiều lần các phi tần mượn cơ hội tới gây phiền toái, Hàn Lăng đều vượt qua nhờ sự giúp đỡ của nàng, cho nên Hàn Lăng dùng hành động để báo đáp lại nàng, thân thể tốt lên lập tức đâm đầu vào làm việc.
“Hàn Lăng, Lam phi nương nương triệu kiến ngươi!” Diệu Vân đi đến nói.
Lam phi triệu kiến ư? Chẳng lẽ lại muốn làm y phục? Buồn bực, Hàn Lăng mang theo dụng cụ, chào Ti Thải rồi đi tới Lam Chiếu cung.
“Nô tỳ tham kiến Lam phi nương nương!” Tiến vào đại điện, Hàn lăng cúi đầu, hành lễ.
“Ba ba!” Lam phi không nói, trước tiên cho Hàn Lăng hai bạt tai.
Đột nhiên bị đánh làm Hàn Lăng nhất thời đứng không vững, lảo đảo một chút, nàng tức giận ngẩng mặt nhìn Lam phi. NND, bọn cổ đại này sao lại thích đánh người như vậy? Gần đây đã bị đánh không biết bao nhiêu bàn tay rồi, còn như vậy nữa nàng sẽ không bị đánh đến ngu thì não cũng sẽ bị chấn động mất.
“Tiện nhân, ngươi thật to gan, dám giựt dây ca ca bổn cung, làm ca ca đòi thú ngươi làm vợ! Bổn cung hôm nay mà không giáo huấn ngươi, ta thề không làm người!” Lam phi vừa nói vừa đánh Hàn Lăng.
Vương Cảnh thương muốn kết hôn nàng? Hắn sao lại không bàn bạc gì với mình? Hàn Lăng lòng đầy nghi hoặc đưa tay bưng hai gò má đau đớn.
“Người đâu, đem con tiện nô không biết tự lượng sức mình này vào ám phòng. Không được bổn cung cho phép, không ai được thả nàng ra.”
“Khoan đã!” Hàn lăng lập tức phục hồi tinh thần, “Lam phi nương nương, nô tỳ không phạm lỗi gì, tại sao lại bị giam?”
“Ba!” Lam phi lại tát Hàn Lăng, “Con tiện nhân kia, lại dám cãi hả? Muốn làm Vương phu nhân? Quả thực si tâm vọng tưởng!”
Hai má in hằn dấu năm ngón tay, Hàn Lăng giận tím mắt, vọt tới trước mặt Lam phi, hai tay hung hăng đè xuống Lam phi.
Không ngờ Hàn Lăng dám lớn mật thế, Lam phi thẹn quá hóa giận, trơ mắt nhìn Hàn Lăng, cao giọng hô to, “Người đâu, các ngươi đi đâu hết rồi? Còn không giữ nàng lại?”
Vài tên thái giám và cung nữ nhanh như chớp vọt tới trước Hàn Lăng, ba chân bốn cẳng đè nàng lại. Hàn Lăng giãy dụa nhưng bọn họ người đông thế mạnh, nàng rất nhanh đã không thể động đậy, chỉ có thể bi phẫn, không cam lòng nhìn mình bị bọn họ kéo đi.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
“Ti thải, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ?” Cốc thu lòng như lửa đốt, sầu mi khổ kiểm.
“Ngươi đừng đi đi lại lại như vậy, làm ta hoa mắt chóng mặt rồi!”
“Xin lỗi, Ti Thải, nhưng Lăng, nàng…”
“Ta biết!” Dung nhan mỹ lệ của Ti Thải cũng hiển hiện vẻ sầu lo. Trưa hôm qua Hàn Lăng bị Lam phi gọi đi, đến bữa tối vẫn chưa thấy trở về, vì vậy nàng tự mình tới Lam Chiếu cung, Lam phi thản nhiên nói Hàn Lăng phạm sai lầm lớn nên đã bị tống giam. Vô luận nàng cầu khẩn ra sao, Lam phi cũng không hề động lòng.
“Ti Thải, Lam phi chắc chắn là đánh Lăng, Lăng vừa mới bị thương, giờ bị đánh chắc chắn không nhịn được.” Cốc Thu che mặt, bắt đầu khóc nức nở.
Cây to đón gió. Hoàng thượng đối xử đặc biệt với Hàn Lăng làm Hàn Lăng trở thành đối tượng công kích, đối phó của phi tần hậu cung. Lần này là Lam phi, lần sau sẽ là ai? Vân phi? Thục phi? Lý quý nhân? Cũng có khả năng! Đã ở trong cung lâu như vậy, cảnh ngươi lừa ta gạt, minh tranh ám đấu nàng đã thấy quá nhiều. Hàn Lăng muốn tiếp tục an tĩnh sống ở đây, chỉ sợ là không có khả năng.
“Ti Thải, Ti Thải…” Thấy Ti Thải trầm mặc không lên tiếng, Cốc Thu nóng ruột thúc giục.
“Vương đại nhân đâu?” Ti Thải từ trong trầm tư tỉnh lại.
“Tiễn Cẩm Hoành nói Vương đại nhân hôm trước đột nhiên bị phải ra ngoài thành làm việc, phỏng đoán phải nửa tháng mới về được. Vương đại nhân lần này đi rất khẩn cấp, Cẩm Hoành cũng là đi hỏi Vương gia mới biết được.”
Vương Cảnh Thương bị ly khai? Sao lại trùng hợp vậy? mưu kế! Tất cả chắc chắn là mưu kế! Lòng Ti Thải run lên.
“Ti thải…”
“Lam phi là sủng phi của hoàng thượng, nếu nàng bắt giam, hay thậm chí là xử tử một cung nữ, căn bản là không ai có thể can thiệp. Vương đại nhân không có ở đây, hiện tại người duy nhất có thể cứu Hàn Lăng là hoàng thượng.”
“Hoàng thượng? Ta sẽ đi cầu hoàng thượng!” Cốc Thu chân tay luống cuống, vừa nghe thấy có biện pháp, không nghĩ ngợi liền chuẩn bị chạy đi.
“Không được!” Ti Thải gọi nàng lại, “Ngươi đi cầu hoàng thượng? Dựa vaò cái gì? Một cung nữ nho nhỏ làm gì có tư cách bước vào Dụ Kiền cung!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải thử xem, nói không chừng ông trời có mắt, cho ta gặp hoàng thượng.”
“Nhìn thấy hắn thì thế nào? Ngươi cũng đừng quên, lần trước các ngươi bị Vân phi đánh đến trọng thương, hắn đã mặc kệ!”
Cốc Thu vừa dấy lên một tia hy vọng liền tan biến ngay. Đúng vậy, hoàng thượng nếu là minh quân, lần trước sẽ không để Vân phi tùy ý hành sự. Tất cả đều tại mình, nếu mình không đòi vào cung làm cung nữ, Hàn Lăng cũng sẽ không tiến cung, sẽ không chịu nhiều khổ nạn như vậy! Lăng, ta có lỗi với ngươi, là ta đáng ૮ɦếƭ, người bị Lam phi nhốt phải là ta chứ không phải ngươi. Cốc Thu thương tâm cùng cực, ngã ngồi trên mặt đất, khóc lớn.
Ti Thải cũng hao tổn tinh thần, từ trên ghế đứng dậy, vô lực cúi đầu, đi về phía tẩm phòng.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi từ ௱ôЛƓ truyền lại cảm giác mát lạnh, Cốc Thu mới ngừng khóc, đứng lên. Nhìn cảnh tối đen bên ngoài, trong lòng đã có chủ ý, chậm rãi đi ra đại sảnh.
Đêm vô cùng yên tĩnh, ánh đèn hắt xuống càng trở nên tịch liêu, những tán cây không ngừng lắc lư rung động dưới ngọn gió đêm. Một nhân ảnh cao lớn không ngừng đi lại trên con đường rộng rãi mà sạch sẽ, một tên thái giám tay cầm chiếc đèn cung đình gắt gao đi theo phía sau.
Trở lại cửa Dụ Nhân cung, nhân ảnh đình chỉ cước bộ, con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chú người đang quỳ trên mặt đất, trên mặt thần sắc phức tạp.
“Ngươi ở đâu mà dám ở chỗ này quấy nhiễu thánh giá?” Thái giám nhanh chóng chạy tới trước, lớn tiếng chỉ trích.
Hai chân quỳ đã mỏi nhừ, Cốc Thu mệt cơ hồ muốn ngủ thi*p đi, vừa nghe thấy hai chữ “thánh giá” đầu óc lập tức thanh tĩnh, nhìn thấy nhân ảnh cao lớn quen thuộc kia, nội tâm một hồi hoan hỉ, vội vàng dập đầu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ thỉnh người cứu Hàn Lăng, nô tỳ dập đầu cầu xin người!”
“Hoàng thượng, người có muốn nô tài gọi người đuổi nàng đi?” Thái giám trở lại trước mặt Vi Phong.
“Hoàng thượng, người là minh quân, van cầu ngài nhất định phải cứu Hàn Lăng, nàng vô tội, Lam phi nếu muốn giam thì có thể giam nô tỳ, không phải là Hàn Lăng.” Cốc Thu dập đầu ngày càng nhanh, bang bang rung động.
Không nghĩ tới Lam phi còn làm như vậy, Vi Phong khóe miệng lộ ý cười, tiếp tục chăm chú nhìn Cốc Thu, không nói.
“Hoàng thượng, chỉ cần người cứu Hàn Lăng, người muốn nô tỳ làm trâu làm ngựa, nô tỳ cũng làm.”
Làm cái gì cũng được? Vi Phong nhất thời giật mình, khóe miệng vui vẻ tức thì trở nên tà mị, lại có điểm quỷ dị. Hắn nhìn Cốc Thu, gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi cái – gì – cũng – làm…?”
“Đúng vậy, chỉ cần Lam phi nương nương buông tha Hàn Lăng, nô tỳ cái gì cũng nguyện ý làm!”
“Lục công công, mang nàng đi vào!” Vi Phong nói rồi trực tiếp đi vòng trong điện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc