_ sao chứ _ Vi ngồi xuống ghế
_ chuyện gì đã xảy ra ? _ Khoa thắc mắc
_ k liên quan đến cậu _ Long nhìn Khoa bằng ánh mắt sắc đá
Tại bệnh viện, Shin đã được đưa ra phòng hồi sức, còn Ly ở bên anh k rời xa nữa bước. Hiện giờ cô chẳng biết nói gì cả, cô ngồi đó nhìn anh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệt, trên người gắn đủ thứ thiết bị, nhìn anh mà đau cả lòng
Now let the day just slip away so the dark night may watch over you
Velvet blue, silent true, it embraces your heart and your soul
Nocturne
Never cry, never sigh, you don\'t have to wonder why
Always be, always see, come and dream the night with me
Nocturne
Have no fear when the night draws near
and fills you with dreams and desires
Like a child asleep so warm so deep
You will find me there waiting for you
Nocturne
Never cry, never sigh, you don\'t have to wonder why
Always be, always see, come and dream the night with me
Nocturne
Now the darkness lay, it will give way
When the dark night delivers the day, Nocturne
Ly cất tiếng hát bên Shin, một bài hát mang giai điệu du dương, trầm buồn , sâu lắng. Những ca từ càng làm cô cảm thấy giá lạnh hơn, “ dạ khúc đêm”_bài hát rất nhiều người phải khóc khi nghe, Ly cũng dz, cô khóc nức nở bên giường bệnh của Shin. Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn làm Shin dù hôn mê nhưng phải tỉnh lại nhìn cô
_ Ly _ Shin khẽ gọi lấy tay sờ vào mái tóc rối của Ly
_ anh tỉnh rồi ak? Anh có thấy đau ở đâu k? Có muốn ăn gì k? _ Ly nhìn Sin hỏi dồn
_ anh k sao _ Shin cố gắng đáp lại
_ để em gọi bác sĩ
_ Không _ Shin ngồi dậy kéo Ly lại khi cô định đi tìm bs
_ uhm, dz em sẽ k đi nữa _ Ly ngồi xuống bên cạnh anh_ em muốn giải thích
_ uhm _ Shin ngã người tựa vào gối lắng nghe Ly
_ em đã biết tất cả rồi …
“Cạch” _ một cô y tá vào phá đám
_ xin lỗi bệnh nhân chưa đóng tiền viện phí, xin cô đóng ngay được k ak _ y tá vô đòi tiền
_ vâng ! Tôi sẽ ra liền _ Ly nhìn cô y tá cười
_ xin cám ơn _ y tá đáp rồi đi mất dạng
_ anh đợi em tí nha _ Ly nhìn Shin
_ uhm
Ly đi ra ngoài, sau khi đóng tiền xong cô đến buồng điện thoại công cộng gọi về nhà
_ alo _ người bên kia bắt máy
_ anh Long, em đây
_ Ly. Em ở đâu dz? _ Long mừng khi nghe giọng Ly vì anh chắc chắn cô k gặp nguy hiểm
_ em ở bệnh viện, Shin bị tai nạn
_ em về ngay cho anh
_ nhưng Shin _ Ly ngập ngừng
_ nó còn sống nhưng người nhà em có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào em biết k? _ Long tức giận
_ hả? Chuyện gì đã xảy ra? _ Ly hốt hoảng
_ ông ấy đã bắt tất cả mọi người rồi … … … alo alo alo _ Long chưa kịp nói xong thì Ly đã bỏ cái điện thoại chạy ngay ra ngoài đón taxi về nhà ( cái xe môtô quăng mất luôn rùi)
Tại biệt thự, Ly phóng nhanh vào nhà. Khung cảnh trong nhà hiện giờ thật căng thẳng, Mimi nhìn Khoa như muốn ăn tươi nuốt sống anh nhưng Thiên đã giữ chặt cô bé. Long đạp nát cái bàn thủy tinh và bây giờ tay anh đầy máu, từng giọt từng giọt rơi trên nền nhà. Còn Vi thừ người ra nhìn vào những mảnh vở thủy tinh như muốn lao vào nó dùng nó để làm việc gì đó
_ chuyện gì đã xảy ra? _ Ly nhìn quanh cả nhà rồi hỏi
_ tỷ tỷ _ Mimi ôm lấy Ly khóc nức nở _ Tường Sinh … hix … hix
_ tỷ biết rồi , Mimi ngoan nào _ Ly vỗ cho Mimi nín rồi chuyển cô bé sang cho Thiên
_ tỷ khuyên anh Long giúp em đi _ Thiên xót xa
_ uhm _ Ly đến lấy hộp thuốc y tế băng vết thương lại cho Long
_ Shin ở bệnh viện nào? _ Khoa bổng lên tiếng
_ ở bệnh viện An Nam _ Ly nói qua loa với Khoa rồi bỏ mặt cho anh bước ra khỏi nhà.
_ em thật sự vô tình bỏ rơi hắn ak? _ Long lạnh lùng nói
_ đối với em k ai có thể thay thế được gia đình _ Ly bây giờ thật sự đã là Ly của ngày xưa, một Angel lạnh lùng với tất cả những ai k phải người thân của cô.
_ trực thăng sắp đến rồi, em lên phòng thay đồ đi , chúng ta về Hông Kông _ Long nhìn xa xăm ra trời, sau một cơn mưa lớn bầu trời đã sáng trở lại và rất trong xanh k một gợn mây – ‘ hy vọng cuộc sống của chúng ta sẽ như hôm nay, sau bao nhiêu sóng gió cuộc sống mới, một cuộc sống bình yêu thật sự sẽ đến’. (t/g k biết sau cuộc chiến này sẽ còn lại bao nhiêu người nữa, hixhix)
Một cuộc chiến mới sắp bắt đầu và ai cũng đã về đúng bản chất thật sự của mình. Năm người ( 2trai, 3 gái), bước ra khỏi ngôi biệt thự, trên người là những bộ trang phục màu đen lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sự thù hận, trái tim vẫn đang đập nhưng k hề có sự yêu thương nào tồn tại trong họ. Họ bỏ lại Việt Nam và đi về nơi đang cần mình, đó là Hông Kông.