Một Chữ Đợi - Chương 08

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Tôi yêu em được không?… câu nói đó làm cả đêm tôi không thể chợp nổi mắt.Tôi thật tâm trong lòng thích người đó nhưng tại sao trong đầu mình cứ cảm thấy như thiếu thiếu hay quên điều gì đó vậy nhỉ…
Hôm sau tôi đi học thì thấy anh ta chờ sẵn ở trường
Trường: chúng ta đi ăn đi
-tôi chuẩn bị vào học rồi
-vậy tôi chờ em học xong đi cũng được
-tôi hỏi thật anh nhé anh không có việc gì để làm đúng không?
-ừ đúng vậy?
-tôi thấy tính cách anh hoàn toàn khác với khi ở trên núi,anh có thể cho tôi biết nguyên nhân là tại sao không?
-tôi vẫn vậy không thay đổi,chỉ là khi thích ai đó rồi con người ta sẽ nhẹ nhàng hơn chẳng hạn…
Nghe anh ta nói vậy tôi cười thầm trong bụng rồi quay đi…anh ta thích mình thật à…
Trường: anh chờ ở đây nhé
-tùy anh sao cũng được?
Tôi chạy thẳng vào trong trường,ngồi trong lớp tôi sờ lên cổ chiếc dây chuyền rồi nhớ tới bố buồn bã “ bố ơi,con biết lúc này bố đang nguy hiểm và con cũng chưa bao giờ mở lòng với ai,cho đến khi con gặp người đó,bố không trách con chứ”
Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ của trường thấy anh ta vẫn đứng đó tự dung tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn…
Trường đang đứng thì thấy Mộc Xuân hiện lên
-đến giờ cử hành hôn lễ rồi thưa điện hạ
-Vậy à…đi thôi
Vua biến mất nhẹ như cơn gió…
Tại thế giới của tộc sói…quân lính hô hào lớn trong ngày đại lễ kết hôn của Vua tộc sói với công chúa của tộc phượng…tộc sói thống lĩnh ma giới lần này kết hôn với công chúa của tộc phượng là con gái của Thiên đế trên trời để hai bên có giao hảo ngừng chiến tranh…
Phu nhân: cô công chúa tộc phượng đó không hề xứng với điện hạ của chúng ta một chút nào
Thừa Tướng (anh trai): anh mãi mãi k chấp nhận với cái lũ trên trời kiêu ngạo đó,ma giới của chúng ta thừa sức vượt lên trên cả chúng nó
Phu nhân: giữa đất trời có hai khoảng sáng và tối và tất nhiên người ta sẽ nhìn khoảng sáng để thấy điều tốt đẹp hơn,điện hạ có lẽ đã tính toán rất kĩ rồi…
Thừa tướng:ở thế giới loài người thế nào rồi,ngài ấy đã tu dưỡng lành vết thương rồi chứ
-đã hoàn toàn khỏe mạnh,em cũng định ở lại đó nhưng nghĩ lại thì ở đó công lực của em bị hạn chế thấy bí bách với cả em tức anh
-tức gì anh?
-em tức vụ anh không bảo được điện hạ mấy việc làm điện hạ bị thương
-điện hạ bị thương chẳng lẽ anh k xót à,anh còn nghe nói rằng em nghe ai đó kích bác , mà điện hạ bị thương nên em nghĩ xấu về anh hả
-em đâu có chỉ là em tức vì lời nói của anh cũng k có trọng lượng với điện hạ
-quan trọng bây giờ là giặc trong giặc ngoài,em trai của điện hạ hắn có thể quay trở về bất cứ lúc nào,biết thế xưa em để anh gϊếŧ nó tránh hậu họa cho điện hạ có phải hơn không
-nó cũng là cháu em mà,chẳng qua Xuân Vinh nó trong lòng quá tham vọng về ngai vị,người được kế thừa thì chẳng màng đến ngai vị,chỉ thích phiêu lưu tự tại,kẻ chẳng có thì lại ham muốn đến tàn độc
-thế mới là cuộc sống…nghe nói em định mua chuộc con bé loài người nào cơ mà
-cô ta rất giống một người
-ai?
-xuân thu
-thật vậy sao
-thật đấy anh,giống toàn bộ đó là lý do vì sao điện hạ cứu nó chứ bình thường ngài ấy đâu có lòng thương với ai
-vậy em muốn con bé đó làm gì
-em định lừa nó bảo em và anh xích mích muốn nó theo phe em sinh con cho điện hạ nhưng k ngờ nó từ chối
-sao em lại muốn nó sinh con cho điện hạ
-điện hạ của chúng ta k động đến đàn bà nên em muốn thử,ma giới không thể một ngày không có thái tử,chỉ cần có thái tử thì những kẻ khác sẽ k dòm ngó
-em nghĩ cô công chúa đó biết sẽ chấp nhận chắc
-cô ta thích điện hạ chắc chắc sẽ phải chấp nhận…
Tại Thiên đình…cô công chúa trong bộ váy trắng tinh xảo đi đi lại lại bực tức
-sao ngài ấy mãi không đến đón con
-mình là nhà gái sao con cứ phải lo chuyện của nhà trai nhỉ
-nhưng con sốt ruột mẹ không hiểu đâu
Hoàng hậu: con ngoan cuộc hôn nhân này là chính trị,me thật sự không muốn con về đó chút nào
-điện hạ đó là người tốt lại đẹp trai nữa nên con thích
-sao con nhìn được mặt ông ta vậy,ông ta trước nay chưa bao giờ để lộ mặt cho thiên hạ thấy bao giờ,luôn đeo mặt nạ
-hôm đó cha có mời ngài ấy lên tiệc rượu,lúc ngài ấy ngắm sen con thấy ngài ấy cởi bỏ mặt nạ cúi chào bông hoa sen
-hoa sen ở hồ ngọc bích của chúng ta à
-đúng rồi sao mẹ biết ,mà sao mẹ cứ gọi là ông ta vậy nghe như già lắm vậy
-tuổi của mẹ kém ông ấy cả ngàn năm tuổi,ông ý chạc tuổi với thiên đế cha của con đấy
-vậy con lấy người già như cha mình ạ
-giờ hối hận vẫn kịp đấy
-con tuyệt đối không hối hận,mà sao ông ý lại ngắm sen bỏ mặt nạ vậy mẹ
-Hoa sen chính là mẹ của vua ma giới,xưa mẹ của ông ta lấy vua sói bị các vị tiên trên trời phản đối gay gắt nên bà ấy đã tự sát,mẹ của ngài ấy rất đẹp,là vị hoa tiên đẹp nhất mà mẹ từng gặp…
Vua sói ngồi chỗm chệ trên ngai vàng hình con sói đang nhe nanh …
Phu nhân: qua giờ đón dâu rồi điện hạ
Vua: Thừa tướng thay ta đi xin dâu đi
Thừa tướng: cái này không phải phép cho lắm thưa điện hạ
Vua: có gì mà không phải phép…
Phu nhân: Tiên giới sẽ cho là chúng ta coi thường họ đó điện hạ
-Đề xuất gả con là từ Thiên đế,hãy để hắn tự tay dâng con gái cho ta (Vua sói cười ngạo nghễ)
Tôi tan học ra cửa thấy anh ta hoàn toàn biến mất…1 tháng 3 tháng anh ta vẫn chưa xuất hiện …hắn đùa cợt với mình rồi,tên khốn kiếp…
Tại thiên đình
Thiên đế: tên khốn….xuân trường,ngươi dám sỉ nnhuc ta..
Hoàng hậu: điện hạ xin đừng làm hỏng việc,tính của ngài ấy xưa nay vẫn vậy…tiên giới hiện đang có lỗ hổng,nếu ma giới dấy binh thì chúng ta khó lòng thắng,hãy nghĩ đến đại cục…
-đại cục…
Công chúa: cha…con se cởi bỏ bộ đồ này,đưa cho con chiếc áo đen
Thừa tướng: chúng thần xin đưa công chúa về ma giới …
Thái tử (tiên giới): cha để em con đi như vậy sao
Thiên đế: còn cách khác sao…
Thái tử nổi giận lửa cháy phừng phừng
Thừa tướng: thần đến xin dâu,k đến để giao tranh xin thái tử hãy nghĩ cho em gái mình mà bớt nóng giận…
Thừa tướng xoa tay khói đen tỏa ra rồi biến mất…cả tiên giới tức giận …
Vừa bước chân vào cửa cung của vua sói
Phu nhân: ngươi đã đến vấn an ta chưa công chúa
-con nghĩ là sau việc nhập hôn thì con mới chính thức phải chào hỏi phu nhân chứ ạ
-điện hạ nói bỏ qua bước đó vậy thì cô cũng sẽ k chào ta cho đến khi nhập hôn nhỉ
-con nào dám phu nhân
-công chúa cao ngạo như viên đá quý của thiên đế có ở lại đây cũng chỉ như một chiếc lá trên cành thôi,nhớ đấy…nhớ lời ta nói
-con xin ghi nhớ thưa phu nhân ( trâm phượng nắm chặt tay vào váy)
Cô ta ngồi trong phòng tân hôn cả buổi cũng không thấy vua về…khi vua vừa bước vào cũng là lúc trời sáng thấy Trâm Phượng đang ngủ gật..cứ gật gù ông ta đỡ đầu
Vua: sao ngươi không lên giường ngủ
-cô dâu mới về nhà chồng k có chú rể nào dám ngủ chứ ạ
-vậy
ý ngươi là có ta thì ngươi sẽ ngủ,ngươi mong điều gì từ ta
-em là hoàng hậu của ngài nên em mong tất cả từ ngài,em thích ngài từ khi mới lớn,ngài nói khi nào em trưởng thành sẽ lấy em nên dù tiên giới có phản đối em vẫn sẽ lấy ngài…
Vua sói cười nhếch mồm rồi bế Trâm Phượng lên giường chiếc rèm kéo xuống….
3 năm sau…tôi tốt nghiệp và thi thoảng vẫn nhận được lời nhắn từ bố đẻ…ông vẫn đang ở nơi nào đó theo dõi từng bước đi xem tôi có an toàn không…ngày tốt nghiệp tôi nhận được bó hoa từ bố “ chúc mừng con yêu,mãi yêu con”
Mẹ thì gọi điện liên tục…”mẹ chúc mừng con yêu của mẹ,chúc mừng con yêu nhé”
-câu này là câu thứ 31 mẹ chúc 31 lần rồi đó mẹ
-thấy con gái của mẹ tốt nghiệp mà chẳng vui chút nào cả…mẹ thích con cười nhiều hơn nữa
-con vẫn cười mà (ly ngó vào điện thoại)
Ly: nó cứ như bị thất tình ý cô ạ,bị từ 3 năm trước có người ngỏ lời yêu nhưng rồi người ta biến mất không chút dấu vết….
Mẹ: thật á,sao lại có người kì vậy
Tôi: thôi mẹ đừng nghe người ta nói linh tinh…mai con sẽ về
-ok mẹ chuẩn bị đón con yêu rồi cứ yên tâm về nước…
Tôi về phòng gập quần áo rồi nghĩ nhìn bàn chân mình không đi dép…tôi vội lắc đầu để không nghĩ đến anh ta…nhưng chẳng hiểu sao vẫn nghĩ đến…tôi vội vã bắt xe lên núi đến căn nhà gỗ,mở cửa căn nhà ra mạng nhện dăng đầy tường …chiếc bàn tôi và anh ta cùng nhau ăn bụi bám trắng xóa…”anh ở đâu vậy,tôi thật sự còn chưa trả lời anh cơ mà,anh ở đâu vậy” (tôi rơi nước mắt lên bàn)…
Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình…anh ta xuất hiện trong bộ đồ đen sau 3 năm…
Trường: tôi đến trường để chúc mừng em tốt nghiệp nhưng k thấy em ở đó,ở kí túc cũng vậy…chúc mừng em tốt nghiệp (đưa tôi bó hoa)
-anh tán gái kiêu gì vậy tên khốn kiếp (tôi ôm miệng khóc lớn)
-ta mới đi có 3 ngày thôi mà
Bên ngoài mộc xuân nói nhỏ” 3 ngày ở ma giới bằng 3 năm ở đây đó điện hạ”
Vua nhắm mắt như kiểu quên mất…
Vua: ta xin lỗi,xin lỗi em đừng khóc nữa
-3 năm anh mới xuất hiện,anh như bị điên ý
-uk ta điên rồi,ta điên nên mới suýt chút nữa đánh mất em…
Vua với tay ôm lấy Thu…ông ta nhắm mắt hôn lên tóc Thu
Thu: anh đi đâu vậy,tôi cứ sợ đám người hại cha tôi đã hại cả anh
Vua cười nhẹ
Vua: từ nay ta sẽ bảo vệ em ,em yên tâm mãi mãi ta sẽ bảo vệ em…
Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp căn nhà sạch sẽ rất vui vẻ,chú chó rick cũng rất khôn khéo biết tha đồ về gọn gang…
Tôi: xong rồi sạch bong rồi,nơi này chúng ta gặp nhau nên phải sạch sẽ
-chúng ta gặp lần đầu không phải ở đây
-vậy là ở đâu (tôi quên vụ của chị Linh)
-không nhớ sẽ tốt hơn…đi hái rau đi chắc bh rau xanh lắm rồi…
Trường đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi..dù k ai nói ra câu yêu hay không yêu nhưng chỉ cần biết đi bên nhau là lòng bình yên…
Cùng nhau chuẩn bị bữa tối…vừa làm tôi vừa hỏi
-nhà của anh chính xác ở đâu vậy
-rất xa
-anh không muốn nói cũng được ,vậy tuổi thì thế nào
-rất nhiều tuổi rồi
-anh cùng lắm 35 chứ mấy
-cứ cho là như vậy đi
-anh có vẻ k muốn cho tôi biết nhiều về anh
-biết nhiều sẽ k tốt
-vậy sao anh lại chọn tôi vậy,ý là sao anh lại thích tôi không phải là tiếng sét chứ
-thần sét gặp ta còn cúi chào từ xa đấy
Tôi nhăn mặt khó hiểu
Mộc xuân ngồi bên ngoài thở dài xoa đầu rick “ ngài ấy nói chuyện vậy mà tán được cô ấy nhỉ,cô gái ấy cũng là kẻ ngốc”…
Vua: em là nhịp tim kiếp trước chưa từng ngừng đập,em là kí hiệu trước иgự¢ của kiếp sau vì chẳng thể nhìn rõ nên chẳng thể quên được…
-tôi giống người yêu cũ của anh đúng không
Vua ngẩn người “ sao em biết vậy”
-10 người đi tán gái thì 9 người bảo vậy đấy
-à không ta thích em là sự thật…sự thật đấy,chỉ là giống nhưng k có nghĩa cảm xúc trong ta giống,ta thích em là thật lòng
-được rồi…ăn được rồi…
Tôi đặt bát canh lên bàn
-mai tôi phải về nước rồi
-không sao tôi có thể đi bất cứ đâu chỉ cần chỗ đó có em
-xạo quá…
Vua cầm tay tôi
Vua: ta xin thề luôn
-anh yêu tôi thật lòng không
-tất nhiên là thật
-tôi chỉ cần nghe vậy là đủ rồi…
-em có muốn chúng ta kết hôn không
-gì anh điên à
-tôi nghiêm túc đấy,chúng ta sẽ kết hôn
Vua nắm tay tôi ra ngoài thề giữa trời đất
Vua” ta Xuân trường sẽ mãi yêu Hoài Thu đến trọn kiếp này”
Tôi cười rồi thở dài
-tôi hoài thu cũng yêu xuân trường kể từ bây giờ đến trọn kiếp này….dù sướиɠ hay khổ không mong ước sống như thần tiên 1 năm chỉ bằng 1 ngày chỉ mong được bên cạnh người mình yêu …
Tôi và Trường ôm nhau,chúng tôi trao nhau nụ hôn giữa trời đất…trong căn nhà gỗ mưa gió sấm chớp tôi đã tự nguyện trao than cho anh ấy…tôi chấp nhận tất cả dù chỉ là 1 ngày được ở bên người mình yêu…
Tôi đang nằm thì mẹ tôi gọi rất nhiều cuộc,tôi nghe máy
Tôi: alo mẹ ạ
-mày bảo bố mày đến gặp tao nếu không mẹ mày ૮ɦếƭ chắc
-xin lỗi ai vậy…
Vua bên ngoài ngồi kéo violin kiểu như suy nghĩ đăm chiêu
Mộc xuân: ngài..thích cô ấy là sẽ nguy hiểm đó ạ
-ta sẽ bảo vệ được cô ấy
-chỉ sợ lịch sử lặp lại
-thu sẽ là cô gái mà chẳng ai biết đến,chỉ là cô gái trong lòng của riêng ta
Họ tắt máy tôi gọi vội về nhà hình ảnh xem qua camera…một người đàn ông đang kề dao vào cổ mẹ…
Tôi: mẹ…k xin đừng
Đàn ông: mở màn sẽ là mẹ mày và tiếp sẽ là mày cuối cùng thì cũng tìm ra được vợ con của Hoài Anh (hắn cười)
-các người lại là phe nào vậy…
Chúng cầm dao cắt cổ mẹ máu bắn vào màn hình
-không (tôi hét lên )
Vua bên ngoài mở cửa vào thấy Thu ngồi hoảng loạn,ông ta cầm điện thoại rồi thấy mẹ Thu bị cắt cổ…
Vua: đừng sợ có ta ở đây
-mẹ…mẹ của em…làm ơn …mẹ
Tôi vừa hét lên thì đã thấy bản than ngồi ở nhà…mấy tên cắt cổ mẹ tôi còn vẫn đang đứng giữa nhà…
Tên A: bọn nó vào kiểu gì vậy
Mộc xuân lao tới dung kiếm đâm chúng liên tiếp…tôi sợ chỉ biết ôm mẹ rồi bịt cổ mẹ lại k cho máu chảy…
Tôi: mẹ ơi cố lên con sẽ gọi cứu thương
Tôi lết với ra bàn điện thoại thì thấy hai tên kia bị móc mắt cắt tai đang bị treo lên,tôi nhớ lại chị Linh …và mắt tôi đang thấy anh ta ngồi nhìn người đàn ông kia gϊếŧ người,vẻ mặt anh ta k tỏ ra chút thái độ nào
Tôi: khoan đã sao mình về dc đây,anh là ai…
Vua: lại đây em có bị thương không
-không tránh xa tôi ra…các người là ai vậy…anh…anh k phải là người
Vua bước tới gần tôi hét lên
Tôi:tránh xa tôi ra…tránh xa ra (tôi hét lên ôm mẹ)anh là ai vậy…là ai vậy
Vua bước gần tới đưa tay ra tôi gạt tay…
Vua: ta chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho em…
Ông ta xoa tay vào cổ mẹ rồi biến mất cùng người đàn ông kia và những cái xác ngay trước mặt tôi…mẹ tôi mở mắt dậy ôm cổ…vết thương biến mất…
Tôi cười trước sự biến mất của anh ta…vậy là anh ta chính là kẻ gϊếŧ chị Linh…là hắn…hắn là người gì vậy???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc