Tôi đứng giữa thành phố đầy lãn mạn của paris ,đầy mộng mơ cùng những ánh đèn cùng những bản nhạc du dương càng làm lòng tôi buồn thêm…đám người bắt mình là ai…
Tôi chạy một mạch về phòng kí túc và nói to
Tôi: Bố,con biết bố nghe thấy con nói( đặt máy nghe) bố rốt cuộc cho con biết đám người cứ truy sát con rốt cuộc là ai,là ai vậy…
10s sau điện thoại tôi reo
Bố: Bố nhất định sẽ bảo vệ con,chỉ cần con nghe lời bố thu xếp đồ đạc và rời khỏi Pháp,nơi đây k còn an toàn cho con nữa
-Nếu là truy sát thì con ở đâu cũng sẽ vậy thôi phải không
-Ít nhất là sẽ k nguy hiểm như bây giờ…con yêu hãy nghe bố
-Dù có ૮ɦếƭ con cũng sẽ ૮ɦếƭ một cách đàng hoàng,con k phải con rùa rụt cổ
-Con có biết mình đang nói điên rồ gì vậy k thu…thu ( Thu cúp máy khiến bố nổi giận)
Tôi ngồi thu lu trong xó tường khóc một mình,tôi lo cho người đó…lo sợ anh ta sẽ gặp nạn vì tôi …
Tại khu rừng cấm phía Nam paris…Tách…tách…tiếng máu rớt xuống nền cỏ trong đêm khuya tĩnh lặng…Người đàn ông đeo mặt nạ với mái tóc ướt sũng máu…chú chó chạy ra liếʍ liếʍ hít hít…anh ta bỏ mặt nạ ra rồi xoa đầu chú chó
-Đi lấy nước cho tao …
Chú chó cắp chai nước đến bên cạnh người đàn ông…anh ta tu hết chai nước rồi cởi bồ quần áo,thân hình vạm vỡ đầy vết đâm chém lảo đảo đi ra dòng suối sau nhà…anh tả bước xuống suối ,nước chuyển thành màu đỏ nhuộm cả làn nước!…
Hoàng chuẩn tay trùm mafia rụng rời tay chân khi nghe đệ tử nói
Đệ: Hắn đúng như một thằng điên,hắn tự đâm và tự đứng cho chúng tôi đâm chán thì thôi nhưng k hề ngã gục chút nào,thằng đó rất quái dị nó nhất định ôm chiếc mặt nạ trên mặt mà phản ứng lại những nhát đâm
-Mày nói thế liệu có ai tin hả thằng chó này
-Tôi nói thật,2 người mà chúng ta phái lên núi đó toàn sát thủ cao cấp vậy mà bị gϊếŧ rất đơn giản tôi nghĩ là hắn làm…nhất định thằng điên đó làm
Tên thân cận cạnh Hoàng Chương nói nhỏ vào tai…
Thân cận: Có một thuật của tộc sói từ xa xưa họ là những chiến binh càng đâm họ càng phản ứng mạnh mẽ và phấn khích nhưng…
-Nhưng sao cứ nói
-Tộc sói là tộc của bề trên ,theo tương truyền bề trên thường đeo mặt nạ hình thằng hề để k ai biết được họ đang nghĩ gì,gương mặt ra sao
-Bề…bề trên…k phải đâu,mày đừng nói làm tao sởn gai ốc,bề trên chắc phải là ông lão 8-90 tuổi ý chứ
-Đây là tôi đặt ra giả thuyết thôi ạ
Thấy mấy tên đệ run bắn lên
Đệ: Hắn chịu đâm và còn biến mất rất nhanh ,hắn leo lên cây và hắn đeo mặt nạ thằng hề
Cả bang của hoàng chương lặng im trước câu nói của tên đệ tử…ai nấy lộ ra vẻ mặt sợ hãi
Hoàng Chương: Bắt được hắn ở đâu
-Khi tiếp cận con gái Hoài Anh ạ
-K thể nào…tạm thời điều tra hắn xem rốt cuộc hắn là ai
Thân cận: Nếu thật sự là bề trên thì chúng ta chỉ còn bước diệt vong
Hoàng chương: chắc chắn k phải tao tin là như vậy,giờ giả mạo rất nhiều…(hắn nói nhưng rất lo sợ)
Hôm sau khi tan học tôi được một anh khoá trên tỏ tình ngay giữa sân trường
-Anh là Tú anh thấy thích em ,Thu có thể làm bạn gái anh k
Ly huých vai tôi…
Ly: Bao em thích chàng còn chẳng được đấy
Tôi: Em xin lỗi nhưng lúc này em chưa muốn yêu ai…em cám ơn…
Tôi quay đi chạy một mạch ra bắt xe tới ngọn núi kia…tôi lúc này chỉ muốn dc gặp người đó chỉ cần nhìn người đó an toàn là tôi sẽ không phải quặn lòng đến như vậy…tôi đi lên núi mang theo bản đồ và đánh dấu để tí còn ra về…
Người đeo mặt nạ gương mặt tái nhợt,tự băng bó đầy người ngồi ở góc giường nghe thấy tiếng động báo có người lạ đến…thấy chú chó vẫy đuôi hít lên…anh ta thở dài vẻ mệt mỏi…
Tôi đến căn nhà gỗ vội gõ cửa
Tôi: Anh có đó không,hôm qua họ có làm gì anh không…anh có đó không (tôi lặng yên một lúc thì thấy bóng chân người qua khe cửa) anh ở đó phải không
Người đeo mặt nạ cố đứng bám vịn vào cửa tựa đầu vào cửa
-Cô đến đây làm gì
Tôi nghe thấy tiếng anh ta liền oà khóc
-Anh k sao,may mắn quá rồi,thật sự cám ơn anh đã k sao…
-từ nay đừng đến tìm tôi nữa
-Tôi đem đến phiền phức cho anh phải không
-Phải cô rất phiền phức…
Tôi cúi xuống cửa thấy có máu,vết máu chảy ra qua khe cửa
Tôi: Anh có thể mở cửa cho tôi xem anh dc k
-Cô muốn xem gì
-Chỉ cần nhìn anh an toàn là tôi đi
-Tôi vẫn bình thường,về đi sắp tối rồi sẽ k xuống núi dc
Bên trong cửa ở chân của anh ta vết đâm chảy xuống …anh ta rụt chân lại…
-Tôi đã hại anh rồi
Tôi khóc lớn bên ngoài cửa…người đàn ông nhắm mắt cắn chặt răng…
-Tôi sẽ k gặp lại anh nữa,tôi hứa đấy,tôi chỉ ước được một lần thấy anh khoẻ mạnh xuất hiện là tôi k còn gì ân hận…tạm biệt,nếu đau quá thì đi viện đừng nhịn đau,tôi sẽ rất đau lòng đấy ( tôi đấm vào иgự¢ mình tựa đầu vào cửa)
Nước mắt của Thu rơi xuống qua khe cửa người đàn ông thấy giọt nước mắt…anh ta nắm chặt tay…bóng Thu quay đi …anh ta ngồi buồn bã xuống giường…chú chó rick hít ầm lên “ cô ta sẽ tạm thời an toàn chúng sẽ tập trung vào tao,dù sao thì giúp cô ta phải giúp cho trót đúng không”…( anh ta xoa đầu chú chó rồi cười gượng)…
3 tháng trôi qua,chẳng có kẻ nào tiếp cận tôi,tôi cũng luôn đề phòng bình xịt hơi cay trong túi…
Ly: Này chàng lại hát kìa…
Tôi ngó ra ngoài cửa sổ thấy Tú đang chơi đàn rồi hát vui vẻ dưới cửa sổ “ Cô ấy chẳng cần quan tâm gì đến người đang yêu thương cô ấy lúc này”
Ly: Anh ấy nhẹ nhàng tình cảm con nhà điều kiện sao mày k thích
-Tao k thích yêu chỉ vậy thôi
-Thử yêu xem sao
-Yêu là yêu k thử
-Con hâm này cố gắng lên nào thử đáp trả tình cảm đó xem sao…
-Trong lòng tao có người khác rồi
-Ai vậy?
-Tao cũng không biết là ai?
-Ơ con hâm này
Tôi chui vào chăn nhớ đến dáng vẻ của người đó khi đang ngồi thiền…
Tại Thái Lan
Hoài Anh gặp Hoàng Chương
HC: Ái chà hôm nay rồng ghé nhà tôm
-Tao đến để đàm phán với mày về chuyện của con tao,tao đến đây để chịu ૮ɦếƭ,tao ૮ɦếƭ con tao sẽ k bị sao cả
-૮ɦếƭ…giờ thì ai dám gϊếŧ mày,mày k thấy tao ngừng tìm kiếm 3 tháng nay rồi
-Mày có âm mưu gì?
-Tao chẳng có âm mưu gì chỉ là điều mày sắp phải cảm nhận mày sẽ chẳng bh dám nghĩ tới đâu
-Là điều gì
-Hỏi con gái mày người cứu cô ta là ai?
-là ai mà có thể khiến mày thay đổi
-Là người tao chẳng dám nhắc tên…
Hoài Anh rời đi vội vã
Thân cận: Hoàng chương nhỡ k phải thì sao
-Cẩn thận vẫn hơn tao có cảm giác người mà chúng mày chạm mặt có liên quan đến bề trên và nếu là ông ta thì mày có dám nghĩ đến k
Người thân cận và hoàng chương tỏ ra sợ hãi
Hoài Anh vội vã tìm con gái
-Con có khoẻ không
-Bố còn nhớ là có con à
-Bố rất nhớ con,Con có trách bố k con
-Có chứ con hận bố,tại sao bố lại là kẻ gϊếŧ người…bố tránh xa con ra
-Bố thật sự xin lỗi vì đã làm con thất vọng thế nhưng con có thể nói cho bố biết tại sao con lại thoát ૮ɦếƭ không?
-Tại sao bố lại hỏi như vậy…
-Con yêu nói cho bố biết người cứu con có bộ dạng thế nào được không
-Anh ta đeo mặt nạ hình chú hề,dáng người cao chỉ mặc đồ đen và đi chân đất…
Bố Thuý lảo đảo ngã quỵ ra sau
Bố…bố sao vậy..
Đệ: Anh Hoài Anh có lẽ k phải đâu
-Mày có từng nghe nói về người đàn ông đi chân đất đeo mặt nạ hề chưa
-Tôi…tôi có nghe thấy nhưng ông ta sẽ k chú ý tới con bé đâu…
Bên ngoài cửa kí túc xá trường…một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm tay đeo găng màu trắng như phù rể bước vào cười tươi…
“ Chào cô Thu”
-Vâng chú là
-Tôi thay mặt bề trên đến đón cô nhập phủ…
-Phủ…???tôi k hiểu
Hoài Anh: K được,con k dc theo họ
Đàn ông: Phạm Hoài Anh bố của Phạm Hoài Thu bị khước từ khỏi hội,bị truy lùng khắp nơi ,hãy cám ơn con gái của anh đã cứu anh ,cái mạng nhỏ bé thấp kém còn k tự lượng sức
Hoài Anh: Bề trên là người cao quý,sẽ k để ý đến đứa con gái ngu muội này của tôi đâu phải không …
-Anh rất tốt vs con gái anh nhưng tôi rất tiếc con gái ông được chọn là 1 trong 4 tú nữ được bề trên trực tiếp thị thẩm
-K nơi đó sẽ là chỗ ૮ɦếƭ
Tôi: Thật sự tôi k hiểu anh nói gì?
-Một là cô theo tôi hai là hiệu lực gϊếŧ bố cô từ bề trên báo xuống thì bố cô đến cái móng tay cũng k còn nguyên vẹn đâu
-Rốt cuộc các người là ai ( tôi dang tay ra che cho bố) k dc động đến bố tôi
Bố: Con ơi là con ( bố khóc) kẻ cứu con chính là người bề trên có trong tay mọi thứ quyền sinh sát trên khắp nơi…
-Không…con k tin …
Người đàn ông mở cửa xe…
Tôi: Con k sợ anh ta
-K con yêu à,hắn là kẻ rất máu lạnh,hắn sẽ gϊếŧ con
-Nhưng nếu con k đi bố sẽ ૮ɦếƭ …cả cuộc đời bố bảo vệ con hãy để con 1 lần bảo vệ cho bố nhé
Tôi gạt nước mắt bước lên xe
Đàn ông: Thiệp mời tin vui sẽ dc gửi đến ngài Hoài Anh đây…
Tôi đến một ngọn núi,thế nhưng cánh cửa vào ngọn núi đó lại được mở ra từ lòng đất…tôi sắp gặp lại người đấy…người trong lòng tôi!