Nhân tiện Diệp Phi lại nói đến tình hình của mấy cậu con trai trong lớp, điển hình là Từ Quang Tông. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta được nhận vào làm trong nhà nước. Do tướng mạo không đến nỗi tồi, miệng lưỡi dẻo, lại tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng nên đã được con gái của một ông chủ thầu ở đó để ý đến. Từ Quang Tông nhận lời yêu đương với cô gái đó, vốn dĩ là một chuyện tốt. Nào ngờ về sau lúc đi tham gia lớp huấn luyện cán bộ ở thành phố, cậu ta quen với con gái của sở trưởng thành phố, lại lập tức theo đuổi cô gái ấy. Vì sau vị hôn phu của cậu ta vác cái bụng to đùng đến làm ầm lên, mọi chuyện thế là đổ bể hết.
Một bữa ăn tối mất gần hai tiếng đồng hồ, những người có quen biết đều được Diệp Phi nhắc đến. Chỉ có một cái tên mà dường như mọi người ai cũng cố tình tránh né.
Khả Nhi giật mình thấy đã không còn sớm nữa, nhớ ra Diệp Phi còn phải chăm sóc em bé nên vội vàng đứng dậy cáo từ. Chu Chính Hạo cũng quyết định sẽ ra về cùng cô.
Vợ chồng Giang Ba tiễn cả hai ra tận cửa. Trước khi ra về, Diệp Phi còn kéo tay Khả Nhi lại, khẽ nói: -Mấy năm nay tớ biết cậu chẳng sung sướng gì. Cậu nhất định phải sống hạnh phúc để xứng đáng với những khổ cực mà cậu đã phải chịu!
-Tớ sẽ như vậy!- Khả Nhi nắm chặt tay Diệp Phi: -Tớ nhất định sẽ giành lấy hạnh phúc cho mình!
Chu Chính Hạo đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người.
-Chu Chính Hạo,…- Giang Ba gọi to: -Cậu có xe về khách sạn chưa? Có cần tớ đưa cậu về không?
-Muộn thế này rồi, ở nhà với vợ con đi!- Chu Chính Hạo đẩy Giang Ba vào nhà rồi nhìn sang Khả Nhi: -Anh ở khách sạn Khải Lai, nếu tiện đường em cho anh đi nhờ một đoạn nhé!
-Không thành vấn đề!
Bởi vì bãi đậu xe của khu Bích Viên không còn chỗ trống nên xe của Khả Nhi đành phải đỗ tạm ở dưới tòa nhà bảy tầng nơi Diệp Phi ở. Bên cạnh còn có một chiếc xe Aucur màu bạc. Khả Nhi chỉ vào chiếc xe Aucur đó rồi nói đùa với Chu Chính Hạo: -Người này chắc cũng đến đây chơi giống em, không có chỗ để xe nên đành đỗ tạm ở đây!
Chu Chính Hạo mỉm cười không đáp. Anh bước lên trước mở cửa xe cho Khả Nhi vào rồi đi vòng sang bên kia, ngồi xuống bên cạnh ghế lái.
Khả Nhi nhớ lại anh chàng Chu Chính Hạo ngày nào vẫn nhí nhố cười đùa nay đã trở nên điềm đạm và trầm lắng hơn nhiều. Sáu năm đủ để khiến cho một con người thay đổi rất nhiều. Dương Phàm sẽ thay đổi như thế nào nhỉ?
-Anh đến Thâm Quyến công tác, không có xe, bắt xe lại không tiện nên đành phải làm phiền em cho đi nhờ một đoạn rồi!
-Đã là bạn mà còn phải khách sáo thế sao?- Khả Nhi chợt định thần lại, khởi động xe: -Kể từ sau khi rời khỏi trường, em chưa gặp lại bạn bè cũ. Hôm nay đến thăm Diệp Phi, tình cờ lại gặp anh ở đó!
-Anh cũng thế!- Chu Chính Hạo nói: -Anh vốn định nhân cơ hội đi công tác để đến thăm Giang Ba với Diệp Phi, nhân tiện thăm con trai của họ, nào ngờ lại gặp lại em. Vui nhỉ!
Khả Nhi ngoảnh đầu sang cười với Chu Chính Hạo: -Gặp lại anh em rất vui! Chuyện năm ấy em vẫn chưa có cơ hội nói cám ơn với anh!
Chu Chính Hạo khẽ “ừ” một tiếng rồi rút bao thuốc ra. Ngoảnh sang nhìn Khả Nhi anh lại cất báo thuốc đi. Cả hai người đều im lặng không nói chuyện. Khả Nhi liền bật đĩa nhạc lên nghe nhạc, là bài “Lưới tình” của Trương Học Hữu, một bài hát đã lâu lắm rồi.
Thâm Quyến là một thành phố đêm. Đêm càng khuya thì thành phố này càng rực rỡ ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập ở trên đường.
Bài hát đang đi đến đoạn kết: Tình cảm sẽ không đi vào quên lãng suốt cuộc đời này. Anh mở cánh cửa sổ tình yêu này ra, chỉ nhìn thấy màn đêm tăm tối và thê lương, hỏi em có nỡ để anh đau lòng….Tiếng nhạc buồn bã vang vọng trong khoang xe, làm cho tâm trạng của con người cũng bị phủ lên một nỗi buồn bã, đau thương.
Chu Chính Hạo đột nhiên hỏi: -Nếu đã về rồi, sao em không đi tìm Dương Phàm?
Khả Nhi nhấn phanh xe, đáp không đúng câu hỏi:-Đến rồi!
Chu Chính Hạo nhìn ra bên ngoài cửa xe, biển hiệu của khách sạn Khải Lai đập vào mắt anh. Chu Chính Hạo khẽ nói: -Mấy năm nay Dương Phàm không hề yêu ai, cũng không có cô gái nào bên cạnh cậu ấy cả. Mấy đứa bọn anh đều biết cậu ấy vẫn đang đợi em. Em bảo cậu ấy phải chờ sáu năm thì chắc chắn cậu ấy sẽ chờ em sáu năm…- Chu Chính Hạo đẩy cửa, xuống khỏi xe nhưng không có ý định đi vào khách sạn. Chu Chính Hạo chống tay vào hông, cúi xuống nói với Khả Nhi: -Khả Nhi à, đi tìm Dương Phàm đi! Đời người liệu có được mấy cái “sáu năm” ấy?
-Em sẽ đi tìm anh ấy!- Khả Nhi xuống xe, đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi bay: -Mấy năm nay, mỗi ngày em đều trông đợi…- Khả Nhi bỗng nhiên im bặt, cô lại cười, dường như lẩm bẩm nói với chính mình: -Em nhất định sẽ đi tìm anh ấy! Hết tháng này em sẽ đi tìm anh ấy!
Chu Chính Hạo nhíu mày:- Còn lâu mới hết tháng này!
-Cuối tháng này, Bác Nhuệ và Thừa Nghiệp sẽ có một buổi đàm phán. Em không muốn ở thế đối đầu với Dương Phàm trên bàn đàm phán!- ánh sáng đèn màu hắt lên khuôn mặt Khả Nhi, đôi hàng mi quyến rũ khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo ẩn chứa hi vọng: -Lần này quay lại, cho dù thế nào em cũng sẽ không từ bỏ anh ấy đâu!
Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi mỉm cười, Khả Nhi cũng cười bảo: -Chu Chính Hạo, đời này có anh là bạn chính là may mắn cho em!
Chu Chính Hạo đưa mắt nhìn theo bóng chiếc xe của Khả Nhi đang xa dần, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn chìm vào màn đêm dày đặc của Thâm Quyến, Chu Chính Hạo mới châm một điếu thuốc lên. Làn khói đặc bao trùm lấy Chu Chính Hạo. Anh hít vài hơi thật sâu, hương thuốc lá xộc vào trong mũi, đi vào trong cổ họng và thấm sâu vào phổi anh. Hút gần hết điếu thuốc, Chu Chính Hạo móc điện thoại trong túi ra rồi ấn số điện thoại lái xe của mình: -Anh Tào à, xe của tôi đãng đỗ ở dưới tòa nhà bảy tầng Bích Viên, phiền anh qua đó giúp tôi lái xe về nhé!
Địa điểm đàm phán giữa công ty Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ được quyết định tổ chức ở Bắc Kinh. Đúng giờ đã trở thành thói quen của Khả Nhi. Ngày hôm diễn ra cuộc đàm phán, cô có dẫn theo trợ lí và thư kí riêng của mình đến nơi đàm phán. Ở cửa hội trường, cô gặp đoàn người do Hoa Chỉ Huyên dẫn đầu đến đàm phán.
Hai người mỉm cười với nhau, chậm rãi tiến lại gần nhau, cả hai đều đang âm thầm dò xét đối phương. Sáu năm trôi qua không để lại nhiều vết tích trên khuôn mặt của Hoa Chỉ Huyên, vẫn là phong thái ung dung, điềm đạm và khuôn mặt đẹp như không có tuổi ấy. Sáu năm khiến cho Khả Nhi trở nên thông minh và giỏi giang hơn. Nhưng dù sao thì cô vẫn còn ít tuổi, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bối rối trước mặt một người có nhiều kinh nghiệm như Hoa Chỉ Huyên. Khả Nhi của sáu năm sau đã trở thành một cô gái xinh đẹp và cao quý, một vẻ đẹp sang trọng và đầy quyền uy.
Hoa Chỉ Huyên thân thiện chào hỏi: -Chào tổng giám đốc Tần!
-Chào tổng giám đốc Hoa!- Khả Nhi đưa tay lên ra ý mời đối phương vào hội trường trước.
Một chiếc bàn hội nghị được đặt giữa phòng họp rất rộng, đôi bên tự ngồi vào vị trí của mình. Hoa Chỉ Huyên và Khả Nhi ngồi đối diện với nhau, những người khác ngồi ở hai bên.
Hoa Chỉ Huyên không vội vàng nói chuyện đàm phán mà quay sang nói chuyện phiếm với Khả Nhi: -Tôi sớm biết là cô sẽ không cam chịu một cuộc sống tầm thường, nhưng thật không ngờ cô lại giành được thành công nhanh đến như vậy. Năm đó tôi đã đánh giá cô quá thấp!
Khả Nhi không lên tiếng, chỉ đáp lại bằng nụ cười rất lễ độ.
Hoa Chỉ Huyên nói tiếp: -Con gái một người bạn của tôi là Lương Dung Hinh đang làm việc ở quý công ty.Con bé này rất ngang bướng, nhất khoát không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi, hi vọng sau này tổng giám đốc Tần sẽ chiếu cố đôi chút!
Khả Nhi cười: -Tổng giám đốc Hoa chiếu cố đến cô Lương là tình người, còn tôi mà chiếu cố thì đó lại là sự sỉ nhục với cô ấy!
-Xem ra thỉnh cầu của tôi đã khiến cho tổng giám đốc Tần khó xử rồi!- Hoa Chỉ Huyên thản nhiên như đã sớm đoán được Khả Nhi sẽ từ chối: -Tôi rất xin lỗi!
-Tôi sẽ không chiếu cố đặc biệt đến cô Lương, càng không hà khắc với cô ấy. Nếu như cô Lương đã được công ty Thừa Nghiệp tuyển dụng thì ắt hẳn là cô ấy có điểm mạnh riêng, sau này cho dù cô ấy có giành được thành tích xuất sắc như thế nào đều phụ thuộc vào khả năng và sự phấn đấu của cô ấy hết!
Hoa Chỉ Huyên gật đầu tán đồng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra cửa như chờ đợi một cái gì đó.
Khả Nhi đi thẳng vào vấn đề: -Tổng giám đốc Hoa, chúng ta bắt đầu đàm phán chứ?
-Xin đợi một chút nữa!- Hoa Chỉ Huyên đáp: -Chúng tôi còn có một người phụ trách nhiệm vụ này nữa, vì bị tắc đường nên sẽ đến muộn một chút!
Nụ cười trên môi Khả Nhi chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Chỉ Huyên: -Có thể người phụ trách này không thể đến như tổng giám đốc Hoa mong đợi!- đôi bàn tay đặt dưới bàn của Khả Nhi nắm chặt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Không cần nghĩ ngợi nhiều cô cũng có thể đoán ra người mà Hoa Chỉ Huyên nhắc đến là ai. Từ ánh mắt của Hoa Chỉ Huyên có thể nhận ra rằng có lẽ bà ấy rất mong người đó đến, nhưng có thể chưa có được câu trả lời chính xác, vì vậy nên ban nãy Hoa Chỉ Huyên mới cố tình nói chuyện phiếm để kéo dài thời gian.
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Khả Nhi, Hoa Chỉ Huyên có chút không vui, lãnh đạm đáp: -Người đó nhất định sẽ đến, bởi vì công việc này do người đó phụ trách, nội dung cụ thể thế nào cậu ta hiểu rõ…- vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoa Chỉ Huyên khẽ thở phào rồi lên tiếng: -Mời vào!
Cánh cửa phòng họp mở ra, Khả Nhi nhìn chăm chăm vào bóng người đang tiến lại gần. Khuôn mặt khôi ngô, phong thái hiên ngang, bộ comple đen sang trọng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc đồ tây. Còn nhớ trước đây anh thường mặc những bộ quần áo thể thao khá bụi bặm. Sáu năm đã khiến cho anh trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Anh cũng đang nhìn cô, một bộ véc màu tím như hoa tử la lan, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt anh đây trông vừa lạ vừa quen.
Dương Phàm đến bên cạnh Hoa Chỉ Huyên, đứng đối diện với Khả Nhi, gật đầu lịch sự chào cô: -Tổng giám đốc Tần, rất vinh hạnh được gặp cô!- anh đưa tay ra trước mặt Khả Nhi.
Khả Nhi đứng dậy, khẽ bắt tay anh. Bàn tay của Dương Phàm hơi lạnh, lạnh thấu vào tận tim cô. Ánh đèn chói lòa phát ra từ chiếc đèn chùm trên trần nhà khiến cho Khả Nhi cảm thấy chói mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy rất chóng mặt, vội vàng bám chặt vào bàn, khẽ nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy phản ứng của Khả Nhi, Hoa Chỉ Huyên liền cười đắc chí.
Chu Thành Bích giữ chặt lấy cánh tay Khả Nhi, lo lắng gọi: -Tổng giám đốc!
Khả Nhi mở mắt ra, ánh mắt lại trở nên tĩnh lặng như ban đầu, cô nhìn thẳng vào Hoa Chỉ Huyên: -Chúng ta bắt đầu được chưa?
Hoa Chỉ Huyên nhìn Dương Phàm, anh gật đầu với người trợ lí. Người trợ lí ấy bắt đầu nói từ vấn đề nguy hại của cuộc chiến giá cả, tầm quan trọng của việc xác lập giá cả cho đến nguyện vọng và lời hứa của bên mình.
Sau khi bên công ty Bác Nhuệ đưa ra ý kiến của mình xong, bên công ty Thừa Nghiệp trầm ngâm chưa đưa ra câu trả lời ngay.
Dương Phàm lên tiếng hỏi: -Tổng giám đốc Tần thấy thế nào?
Cao Hàm lên tiếng thay cho Khả Nhi: -Thưa tổng giám đốc Hoa, phó giám đốc Dương, việc liên minh giá cả là vi phạm pháp luật trong nước, làm như vậy không được hay cho lắm!
-Nếu như đã không tán thành sao tổng giám đốc Tần lại ngồi ở đây hôm nay?
-Bởi vì…- Khả Nhi không nhìn Dương Phàm mà nhìn thẳng vào Hoa Chỉ Huyên: -Tôi không muốn đánh một trận chiến để cả hai cùng bị thương vong, nhưng tôi cũng không thể vi phạm pháp luật. Vì vậy tôi đến đây hôm nay là để cùng với tổng giám đốc Hoa bàn bạc một kế sách vẹn cả đôi đường.
Hoa Chỉ Huyên cau mày: -Kế sách gì?
-Để Thừa Nghiệp trở thành cổ đông của Bác Nhuệ. Còn tôi sẽ trở thành người đại diện theo pháp luật của công ty Thừa Nghiệp, được phép tham gia vào hội đồng quản trị của Bác Nhuệ. Như vậy chúng ta đã là người một nhà, Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ có thống nhất giá cả cũng là lẽ đương nhiên.
Mặt Hoa Chỉ Huyên hơi biến sắc, bà nở nụ cười: -Nếu như sớm muộn gì chúng ta sẽ trở thành người một nhà, vậy thì để Bác Nhuệ trở thành cổ đông của Thừa Nghiệp cũng vậy phải không?
-Không, hoàn toàn không như nhau!-Khả Nhi giả vờ không hiểu hàm ý của Hoa Chỉ Huyên: -Trước đây khi mới học làm kinh tế, Đỗ tiểu thư đã dạy tôi rằng: trên đời này chuyện gì cần phải dùng luật pháp để giải quyết thì cứ dùng luật pháp mà giải quyết, những chuyện gì không thể dùng luật pháp thì cứ để cho quy luật tự nhiên giải quyết!
Hoa Chỉ Huyên không hiểu hàm ý của Khả Nhi: -Quy luật tự nhiên gì cơ?
Dương Phàm giải thích: -Quy luật sinh tồn trong giới tự nhiên, kẻ nào thích nghi được với hoàn cảnh thì sống sót, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Sắc mặt của Hoa Chỉ Huyên trở nên cực kì khó coi. Bà lạnh lùng nhìn Khả Nhi: -Cô dựa vào đâu mà nói là Bác Nhuệ là kẻ yếu?
-Còn một câu cuối nữa: kẻ thắng làm vua!- Tần Khả Nhi ung dung: -Tôi rất có hứng với việc gia nhập hội đồng quản trị của Bác Nhuệ.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền kéo cuốn sổ ghi chép của trợ lí đến trước mặt, vào web tìm kiếm cái gì đó. Mắt anh dán chặt vào màn hình, mãi mà không thấy lên tiếng.
-Tiểu Phàm?- Hoa Chỉ Huyên lo lắng.
Dương Phàm thở dài: -Làm đẹp lắm!- anh đưa cuốn sổ ghi chép ra trước mặt Hoa Chỉ Huyên. Các số liệu cho thấy, cho đến ngày hôm nay, Thừa Nghiệp ít nhất đã thu mua được 13,5% cổ phần của Bác Nhuệ. Đối với một công ty mới thành lập, có được số cổ phần như vậy không phải là con số nhỏ. Hơn nữa tất cả việc này được thực hiện mà họ không hề phát hiện ra và không để lại dấu tích nào cả.
Một lúc lâu sau Hoa Chỉ Huyên mới ngẩng đầu lên nhìn Khả Nhi. Lại một lần nữa bà đã đánh giá thấp đứa con gái đang ngồi trước mặt mình. Đối phương đồng ý ngồi vào bàn đàm phán chỉ là để làm họ tê liệt. Đưa ra đề xuất thay đổi người đàm phán cũng là để che mắt, khiến cho họ chuyển hướng chú ý, không chú ý đề phòng Thừa Nghiệp. Hãy còn ít tuổi mà Khả Nhi đã hành sự vô cùng kín kẽ. Bà tưởng rằng Khả Nhi đề nghị thay đổi người đại diện ra đàm phán là bởi vì cô vẫn còn tức tối chuyện ngày xưa, là để có thể diễu võ giương oai trước mặt bà cho hả cơn tức. Hoa Chỉ Huyên lấy tay ấn vào huyệt thái dương của mình, một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng, xem ra không thể không chấp nhận tuổi già rồi!
-Tổng giám đốc Tần muốn thu mua Bác Nhuệ sao?- Dương Phàm lạnh lùng hỏi.
Đôi hàng mi khẽ rủ xuống, Khả Nhi vẫn không nhìn Dương Phàm: -Đấy chỉ là hạ sách. Tôi tạm thời không muốn châm ngòi cuộc chiến thu mua ấy. Tổng giám đốc Hoa và phó giám đốc Trương hãy về bàn bạc với hội đồng quản trị Bác Nhuệ để tôi trở thành thành viên của hội đồng quản trị. Tôi sẽ khiến cho cả Thừa Nghiệp và Bác Nhuệ được hưởng lợi!
Dương Phàm khẽ nhếch môi: -Nếu không thì sao?
Khả Nhi nhìn Hoa Chỉ Huyên:- Nếu không tôi đành phải dùng hạ sách, giành quyền trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của Bác Nhuệ.
-Đáng tiếc là tổng giám đốc Tần chưa chắc đã đạt được ý muốn!- Hoa Chỉ Huyên đã lấy lại được bình tĩnh. Bà đã có tính toán sẵn, mặc dù nguồn vốn của Thừa Nghiệp rất hùng hậu, tạm thời chiếm ưu thế so với Bác Nhuệ nhưng việc quay vòng vốn không thể nhanh chóng đến mức có thể thu mua Bác Nhuệ ngay được. Nếu như đẩy nhanh tốc độ quay vòng vốn, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Khả Nhi hiểu rõ cách nghĩ của Hoa Chỉ Huyên, cô khẽ nhếch môi cười: -Quả thực là nguồn vốn của Thừa Nghiệp có hạn, tuy nhiên lại có tập đoàn Đỗ thị đứng đằng sau lưng Thừa Nghiệp, nếu chưa đủ thì còn có cả tập đoàn tiền tệ Cảnh thị ở Hồng Kông.
Phòng họp im phăng phắc không một tiếng động. Hồi lâu sau, Dương Phàm mới lên tiếng: -Sáu năm trước tôi mới vào Bác Nhuệ, bắt đầu làm từ một nhân viên quèn rồi dần dần leo lên vị trí như ngày hôm nay, ít nhiều cũng trải qua không ít trận chiến, chưa bao giờ chịu thua. Chủ tịch hội đồng quản trị Hoa từng nói với tôi rằng thanh niên được đắc chí chưa chắc đã là một chuyện