-Lúc chị ra ngoài tìm em, bệnh viện nói vẫn chưa rõ nguyên nhân…- Dương Dĩnh kéo Dương Phàm vào xe: -Chúng ta phải vào bệnh viện ngay lập tức!
Dương Phàm ngoảnh lại nhìn Khả Nhi chần chừ.
-Anh mau đi đi! Em đã về đến trường rồi, anh không cần lo lắng nữa đâu!
Dương Phàm nhét điện thoại của mình vào tay Khả Nhi, vội vàng dặn dò: -Điện thoại của Chu Chính Hạo cũng giống của anh, em mượn cậu ấy cái sạc điện, lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em!- anh siết chặt tay Khả Nhi rồi bảo: -Cho dù có xảy ra chuyện gì, hãy nhớ là anh sẽ quay trở lại! Tin vào anh!
Khả Nhi ngoan ngoãn gật đầu: -Em sẽ chờ anh!
Dương Dĩnh vội vàng kéo Dương Phàm lên xe và dặn dò Khả Nhi: -Có chuyện gì cần liên lạc với Dương Phàm, em cứ gọi vào số của chị! Trong điện thoại của Dương Phàm có lưu số của chị rồi đấy!
Dương Phàm đã lên xe nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Khả Nhi, Khả Nhi cũng nhìn anh mãi cho đến khi chiếc xe hơi chở Dương Phàm biến mất trong dòng xe tấp nập.
Chu Chính Hạo tìm đến chỗ Khả Nhi khi cô đang cầm cây chổi lông gà để quét dọn bụi bặm trên bàn làm việc. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi là chiếc bàn làm việc này đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Mặc dù không còn quyền làm đại lí tiêu thụ sữa tươi nữa nhưng “mảnh thị trường” sữa tươi do một tay cô khai sáng này không thể để bỏ hoang như vậy được. Cô sẽ nói với trung tâm giới thiệu việc làm sinh viên nhanh chóng lựa chọn người phù hợp để thay thế vị trí cho cô. Sau đó cô sẽ giao lại tất cả những tài liệu có liên quan và văn phòng làm việc cho người phụ trách mới.
Quét dọn bàn ghế xong, Khả Nhi lại dọn dẹp bục cửa sổ. Chu Chính Hạo đứng dựa vào cửa, lặng lẽ quan sát tất cả các động tác của cô. Trong phòng không bật đèn, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa vào phòng, khung cảnh tựa như trong một bộ phim ngày xưa, bóng dáng của Khả Nhi mờ nhạt và huyền ảo trong ánh sáng ảm đạm ấy.
Một lúc sau, Chu Chính Hạo liền nhấc tay lên gõ gõ vào cửa.
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, mái tóc nhẹ nhàng bay bay theo động tác xoay người của cô: -Là anh à!- cô bỏ cây chổi lông gà xuống, tươi cười đi đến trước mặt anh: -Vừa hay em cũng có việc phải tìm anh!
-Dương Phàm có gọi điện cho anh…- Chu Chính Hạo chìa tay ra trước mặt Khả Nhi: -Điện thoại đâu?
Lấy điện thoại từ tay Khả Nhi, Chu Chính Hạo thành thạo tháo nắp sau ra, thay vào một cục pin mới rồi bật máy lên. Tiếng chuông điện thoại báo hiệu có tin nhắn vang lên. Chu Chính Hạo liền đưa điện thoại cho Khả Nhi và bảo: -Dương Phàm chắc là đang sốt ruột lắm đấy, em mau gọi điện lại cho cậu ấy đi!
Khả Nhi mở hòm thư ra, một chuỗi những tin nhắn toàn là của Dương Phàm mượn điện thoại của Dương Dĩnh nhắn cho cô. Khả Nhi từ từ xem từng tin nhắn một: -Ông ngoại đã tỉnh, nhưng bệnh tình chưa ổn định. Anh phải ở lại đây vài hôm, đợi tình hình có chuyển biến tốt sẽ qua thăm em!
-Phải giữ liên lạc liên tục nhé! Em hãy chăm sóc bản thân chu đáo, đợi anh trở về!
-Em đang ở đâu? Gọi điện về phòng em nhưng các bạn em bảo em vẫn chưa về, khi nào nhận được tin nhắn thì gọi lại cho anh nhé!
……
Khả Nhi nhấn phím gọi, giọng nói của Dương Phàm có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất dịu dàng, anh dặn đi dặn lại là cô phải chăm sóc bản thân thật chu đáo và đợi anh trở về.
Khả Nhi lên tiếng cắt ngang lời Dương Phàm: -Anh trở nên lắm lời từ khi nào thế hả?
-Thế à? –Dương Phàm bật cười: -Chắc là hội chứng lo lắng trong thời kì mang thai đấy mà!
Khả Nhi lạnh sống lưng: -Đấy là những biểu hiện ở phụ nữ mang thai chứ!
-Vì anh không yên tâm…- giọng nói của Dương Phàm đột nhiên trầm xuống: -Đúng vào lúc em cần đến sự an ủi nhất thì anh lại không thể ở bên cạnh em! Khả Nhi, anh xin lỗi!
-Đấy không phải là lỗi của anh mà!
-Đợi khi nào bệnh tình của ông nội có chuyển biến tốt, anh sẽ chuyển về ở trong kí túc xá, như thế có thể ngày ngày ở bên cạnh em, chăm sóc em…- Dương Phàm nói cho Khả Nhi nghe những dự định của mình. Cuối cùng, Dương Phàm lại lần nữa nói: -Khả Nhi, nhớ đợi anh về nhé!
-Ừ…- Khả Nhi cúp điện thoại, cô bần thần nhìn chiếc điện thoại trong tay, gần như quên mất trong phòng còn có sự tồn tại của một người khác.
Chu Chính Hạo giúp Khả Nhi đặt cục pin ban đầu vào máy sạc điện: -Anh có hai cái sạc điện, em cứ giữ lại cái này đi!- một lúc lâu mà không thấy Khả Nhi trả lời, Chu Chính Hạo liền lo lắng hỏi: -Em sao thế?
Khả Nhi buồn phiền: -Dương Phàm hình như rất mệt mỏi, có phải là em đã sai rồi không?
-Tại sao em lại nói vậy?
-Nếu như thật sự muốn tốt cho anh ấy, có lẽ em nên buông tay, để cho anh ấy trở lại với cuộc sống vốn có của mình, không nên khiến anh ấy phải chịu khổ vì em!
-Tốt hay không không do mình em quyết định, càng không do bất kì ai khác quyết định, nên do bản thân Dương Phàm quyết định. Nếu như cậu ấy nghĩ rằng rời xa em là lựa chọn tốt hơn hết, cậu ấy sẽ tự ra đi. Nhưng hiện giờ cậu ấy đã lựa chọn em, cho thấy ở bên em đối với Dương Phàm mà nói là một điều hạnh phúc nhất…- Chu Chính Hạo cúi đầu châm một điếu thuốc: -Lời nói của bất kì ai đều không thể biểu đạt được tư tưởng của Dương Phàm. Đừng vì muốn tốt cho cậu ấy mà kết quả lại làm tổn thương cậu ấy!
Khả Nhi nhìn Chu Chính Hạo bằng ánh mắt nghi hoặc. Quen biết đã bấy lâu nay, lúc nào cũng chỉ thấy Chu Chính Hạo cười đùa nhắng nhít. Đây là lần đầu tiên Khả Nhi nhìn thấy Chu Chính Hạo nói ra những điều mang tính triết lí như vậy.
Khói thuốc bao trùm xung quanh Chu Chính Hạo, khuôn mặt anh trở nên mơ hồ nhưng đôi mắt càng trở nên sáng ngời, một đôi mắt rất đẹp đang nhìn cô chăm chú.
Khả Nhi có chút hoang mang. Cô nhanh tay bật đèn rồi nói bâng quơ: -Trời tối nhanh thật đấy!
Ánh đèn sáng khiến cho Chu Chính Hạo cảm thấy chói mắt: -Chuyện ở công ty sữa tươi mãi hôm nay anh mới biết, nhưng em đừng lo, nhất định anh sẽ đòi lại quyền đại lí cho em trước cuối tháng này!
Khả Nhi hỏi: -Bố anh và bố của Dương Phàm có quan hệ gì không?
-Cũng giống như anh và Dương Phàm, họ là những người bạn thân thiết lâu năm, là bạn học cùng đại học, bạn cùng phòng.
Khả Nhi gật đầu: -Không khác là mấy so với tưởng tượng của em! Bố anh cũng có chỗ khó xử của ông, anh đừng vì em mà làm khó bố anh nữa!
Chu Chính Hạo bối rối nhìn Khả Nhi: -Thế em phải làm sao?
-Trời không tuyệt đường sống của con người đâu! Có tay có chân, có đầu óc, còn sợ gì không có đường thoát thân?
Ra khỏi văn phòng, bầu trời đã tối sầm lại, Chu Chính Hạo nói: -Nhà ăn giờ chắc là đã đóng cửa, anh mời em đi ăn tối nhé!
Khả Nhi không hề khách sáo với anh, cả hai cùng đến một cửa hàng ăn nhỏ ở bên đường. Chu Chính Hạo gọi vài món rồi hỏi Khả Nhi: -Em uống bia không?
Khả Nhi nghĩ đến cái thai trong bụng mình, mặt hơi đỏ lên rồi bảo: -Em không uống bia đâu!
Chu Chính Hạo gọi một chai bia cho mình.
Các món ăn rất vừa miệng, Khả Nhi ăn một cách ngon lành. Một phần là vì cô cần bổ sung dinh dưỡng cho thai nhi, một phần khác là vì Khả Nhi đã thực sự đói rồi. Sau khi ăn xong một bát cơm, Khả Nhi phát hiện ra Chu Chính Hạo chỉ uống bia, hầu như không động đũa: -Sao anh không ăn?
-Anh không đói!- Chu Chính Hạo lại uống một ngụm bia rồi hỏi: -Em gặp bố mẹ của Dương Phàm chưa?
-Rồi..- Khả Nhi cúi đầu gắp từng hạt cơm bỏ vào miệng.
-Họ…đối xử với em tốt chứ?
-Nên nói thế nào nhỉ? –Khả Nhi cười cười: -Nên nói là họ tỏ ra rất khách sáo với em!
-Nụ cười như vậy…- Chu Chính Hạo lắc lắc đầu: -Em không cần phải nhún nhường! Nhún nhường không đổi lại được sự chấp nhận của họ đâu, chỉ khiến cho bản thân em bị tổn thương thôi!
-Không phải là vì có thể được họ chấp nhận mà là xuất phát từ sự kính nể. Họ là bố mẹ của Dương Phàm, em không thể khiến cho anh ấy khó xử!- Khả Nhi thở dài: -Giả sử sau này anh cũng có một người bạn gái không môn đăng hộ đối anh sẽ hiểu rõ sự khó xử của anh ấy!
-Chuyện này không thể xảy ra với anh được! Bố mẹ anh làm nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, vì vậy không có quan niệm môn đăng hộ đối!- Chu Chính Hạo nhướn mày: -Đáng tiếc là lúc đầu em không chọn anh!
Khả Nhi cười: -Cái gì mà chọn với không chọn chứ! Nên nói là duyên phận mới đúng!
-Đúng, chính là duyên phận!- anh nâng cốc lên rồi tu ực một hơi.
Sau khi ăn tối xong, Chu Chính Hạo liền đưa Khả Nhi về kí túc xá nữ. Đứng dưới cổng kí túc, Khả Nhi nói: -Anh đã giúp đỡ em và Dương Phàm quá nhiều. Đáng nhẽ ra em nên nói một câu cảm ơn với anh, chỉ có điều hai chữ “cám ơn” quá nhạt nhòa, em sẽ khắc ghi ân tình này, hi vọng tương lai em và Dương Phàm có cơ hội làm việc gì đó cho anh!
Chu Chính Hạo lại châm một điếu thuốc lên, khói thuốc làm mờ khuôn mặt anh. Vẫn là giọng cười ấy: -Yên tâm đi! Cho dù em không nhớ thì anh cũng nhớ! Sau này nhất định phải đòi Dương Phàm cả vốn lẫn lời!
Ánh mắt Chu Chính Hạo nhìn theo Khả Nhi cho đến khi bóng của cô khuất ở trên cầu thang. Anh mệt mỏi dựa lưng vào thân cây đằng sau, đầu hơi cúi xuống, nhìn về phía khoảng không mơ hồ trước mặt. Chu Chính Hạo đứng ngẩn người ở đó rất lâu, điếu thuốc trên tay đã cháy hết lúc nào mà không hay.
Đột nhiên có ai đó vỗ mạnh vào vai anh: -Mau khai thật ra, đứng đây đợi em nào hả?
Chu Chính Hạo ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Giang Ba, hình như là vừa đưa bạn gái về đến kí túc.
-Sao không nói gì thế?- Giang Ba chất vấn: -Nhìn bộ dạng của cậu chắc là đang thất tình hả?
Chu Chính Hạo cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn lên tiếng: -Giang Ba, trong lòng tôi rất khó chịu!
Giang Ba đưa mắt nhìn về kí túc xá nữ, như chợt hiểu ra được điều gì, lập tức thôi không cười đùa mà trở nên nghiêm túc: -Cố cắn răng mà chịu đựng, thời gian sẽ làm mờ tất cả!
Nhìn vẻ mặt như đã hiểu ra tất cả của Giang Ba, Chu Chính Hạo cười lớn, hóa ra anh che dấu không giỏi chút nào cả, ít nhất thì anh đã không qua mắt được Dương Phàm và Giang Ba.
Ngày hôm sau, Khả Nhi lại lần nữa nhận được điện thoại của Hoa Chỉ Huyên. Địa điểm gặp mặt là văn phòng làm việc của bà. Chú Lưu lại đứng ở dưới cổng đợi Khả Nhi. Có một cô lễ tân đứng ở bên ngoài và dẫn Khả Nhi đi vào cầu thang máy. Cả tòa nhà lớn này có 59 tầng, nhìn ra quang cảnh bên ngoài từ trong cầu thang máy, tất cả thành phố dưới chân Khả Nhi như trở nên nhỏ bé.
Khả Nhi ra khỏi thang máy, cô thư kí đã chờ sẵn ở bên ngoài, lịch sự nói: -Cô Tần, mời theo tôi!
Cô thư kí dẫn Khả Nhi vào thẳng văn phòng tổng giám đốc. Phía sau cái bàn làm việc rất rộng, Hoa Chỉ Huyên đang giải quyết công việc. Nghe thấy Khả Nhi đến, bà liền ngẩng đầu dặn dò thư kí: -Tôi và cô Tần có chuyện cần bàn, đừng để người khác đến làm phiền!
Cánh cửa văn phòng từ từ khép lại. Hoa Chỉ Huyên ngẩng đầu rồi ra hiệu cho Khả Nhi ngồi xuống cái ghế sô pha trước mặt. Không nói nhiều lời, Hoa Chỉ Huyên đi thẳng vào vấn đề: -Tôi rất xin lỗi, vốn dĩ định sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng hiện giờ có một chuyện này cần phải xác nhận cho chắc chắn! Cô có thai rồi phải không?
-Vâng ạ!
-Định dùng cái thai để uy Hi*p chúng tôi phải không?
Khả Nhi nhìn thẳng vào ánh mắt sắc nhọn của Hoa Chỉ Huyên, cười bất cần, không buồn lên tiếng giải thích.
Hoa Chỉ Huyên gật gật đầu: -Tôi rất xin lỗi, là do tôi đã xem thường cô! Vậy thì cô có dự định gì với đứa bé ấy?
Dự định? Khả Nhi bàng hoàng nhìn ra cửa kính, trên bầu trời xanh trong là những đám mây trắng muốt đang lững lờ trôi. Bỗng nhiên đôi mắt buồn bã của Dương Phàm chợt hiện lên trong đầu Khả Nhi. Ngày biết tin có đứa bé này, lúc cô nói với anh rằng: “Dương Phàm, chúng ta bỏ con nhé!”, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã ấy: Anh muốn có đứa con này, Khả Nhi, anh muốn có nó! Sau khi quyết định bỏ đứa bé, cả đêm hôm ấy anh không ngủ được, tiếng nhấp chuột vang lên khô khốc bên tai cô. Dương Phàm gửi đơn xin việc đi khắp nơi. Sáng sớm thức dậy, cô nhìn thấy anh đang say sưa ngắm nhìn một em bé mũm mĩm trên màn hình máy tính…
Hoa Chỉ Huyên nhìn Khả Nhi, thở dài: -Xem ra hai đứa không biết phải làm thế nào. Chi bằng hãy nghe thử ý kiến của ta?
Khả Nhi ngoảnh mặt lại nhìn bà, trong lòng nhen nhóm một tia hi vọng. Nếu như có thể, cô hi vọng có thể để cho đứa trẻ một con đường sống!
-Tôi cho cô hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, cô lập tức nghỉ học, tôi sẽ sắp xếp cho cô đến một nơi yên tĩnh, tìm người chăm sóc cô. Trong ba năm không được phép gặp Dương Phàm. Trong ba năm này, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền sinh hoạt phí cho cô đồng thời gửi cho gia đình cô một khoản tiền hậu hĩnh. Ba năm sau, nếu như tình cảm của cô và Dương Phàm vẫn không thay đổi, hai đứa có thể tiếp tục ở bên nhau, nhưng không được phép kết hôn.
Mười năm nghèo khổ, khó khăn lắm mới được như bây giờ, từ bỏ chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ trong một phút nhất thời. Từ bỏ tự tôn của mình, giao vận mệnh của bản thân và người nhà vào tay người khác, chấp nhận số phận ℓàм тìин nhân của Dương Phàm, chờ đợi trong sự mỏi mòn…Khả Nhi cảm thấy gai người, trước mặt cô là một khoảng không tăm tối không ranh giới.
Hoa Chỉ Huyên chăm chú quan sát biểu cảm của Khả Nhi: -Xem ra cô không ưng con đường này lắm! Vậy thì hãy cân nhắc con đường thứ hai nhé! Tôi sẽ giúp cô giành được một suất học bổng nước ngoài. Sau khi bỏ đứa bé đi, hãy ra nước ngoài du học!
Tia hi vọng nhỏ nhoi của Khả Nhi phút chốc tắt lịm. Khả Nhi cảm thấy lạnh người, hóa ra cho dù đó có là cốt nhục của Dương Phàm cũng không thể đổi lấy một chút tình thương của bà ta. Vận mệnh của cô, vận mệnh của gia đình, vận mệnh của đứa trẻ….tuyệt đối không thể giao vào tay của kẻ khác.
-Cô không cần trả lời ngay, cứ bình tĩnh cân nhắc đi!- Hoa Chỉ Huyên đưa cho Khả Nhi một tấm danh thi*p: -Trên đây có ghi số điện thoại của tôi, nghĩ xong rồi hãy gọi cho tôi!
Khả Nhi không đưa tay ra nhận lấy tấm danh thi*p mà nói luôn: -Không cần đâu, cả hai con đường ấy cháu đều không lựa chọn!
-À…-Hoa Chỉ Huyên có chút bất ngờ: -Con người ai cũng có lòng tham. Tương lai và đứa bé, cô muốn có cả hai. Nhưng kết quả chỉ khiến cho cô trở thành tay trắng mà thôi!
Khả Nhi không muốn nói gì thêm với Hoa Chỉ Huyên: -Nếu như không có chuyện gì khác, cháu xin phép đi trước! Chào bác!- nói rồi cô liền quay người bỏ đi.
Hoa Chỉ Huyên nói với theo: -Nếu như không thể cho con có cuộc sống đầy đủ, cớ sao phải sinh nó ra để chịu khổ. Con cái không có quyền lựa chọn, cô có bao giờ nghĩ đứa trẻ ấy liệu có muốn ra đời?
Khả Nhi chợt khựng lại, câu nói này như một sự đả kích quá lớn đối với cô. Sự giày vò thời thơ bé của cô đã khiến cô từng oán trách: Tại sao lại sinh ra mình, mình thà không được sinh ra ở trên đời còn hơn! Dựa vào điều kiện của cô bây giờ, lấy gì để đảm bảo cho đứa bé sinh ra có được một cuộc sống tốt đẹp?
Cô từ từ nhấc tay đặt lên bụng mình, giọng nói dịu dàng và tha thiết của Dương Phàm lại phảng phất bên tai cô: -Đây là một sinh mạng….
-Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách…hãy cho anh thời gian một tháng…
-Hãy tin anh…hãy đợi anh quay về…
Khả Nhi nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi ngoảnh đầu lại, mỉm cười lịch sự: -Cám ơn sự quan tâm của bác, nhưng cuộc đời của cháu cứ để cháu tự lựa chọn! Cháu không dám làm phiền bác đâu ạ!
Đây là lần thứ hai Khả Nhi nói ra những lời mỉa mai trước mặt Hoa Chỉ Huyên. Nhưng Hoa Chỉ Huyên không hề nổi giận, chỉ nói: -Thôi được, chúng ta hãy bàn đến một chuyện khác. Mẹ của cô đang bệnh, hơn nữa bệnh tình lại rất nặng!
-Không thể nào!- Khả Nhi phản bác theo bản năng: –Nếu như có chuyện này sao cháu lại không biết chứ?
-Là bởi vì mẹ cô cố ý giấu cô, sợ ảnh hưởng đến việc học của cô- Hoa Chỉ Huyên nhìn thẳng vào mặt Khả Nhi: -Nếu không tin có thể gọi điện về nhà mà hỏi!
Cảm giác lo lắng bao trùm Khả Nhi. Cô bán tín bán nghi hỏi: -Sao bác biết chuyện này?
Hoa Chỉ Huyên thản nhiên: -Ta vốn định tìm mẹ cô nói chuyện nên đã cho người thăm dò tình hình, vô tình biết được bà ấy đang lâm bệnh nặng. Thế nên ta không nỡ làm phiền!
Khả Nhi chạy như bay ra khỏi phòng làm việc.
-Khoan đã!- Hoa Chỉ Huyên đi ra theo, đặt tờ danh thi*p vào tay Khả Nhi: -Một tờ danh thi*p cũng chẳng tốn bao nhiêu diện tích, cứ giữ lấy đề phòng. Biết đâu trong lúc cấp bách tôi có thể giúp gì đó cho cô!
Trở về phòng, Khả Nhi lập tức gọi điện thoại về nhà. Không có ai nghe máy. Cô gọi điện liên tục mà vẫn không có người nhấc máy.
Diệp Phi nhắc nhở: -Khả Nhi, bình tĩnh lại, nghĩ kĩ xem ngoài người nhà ra còn có ai có thể liên lạc được không?
Diệp Phi vừa nhắc Khả Nhi lập tức nhớ ra bố mẹ Tương Vũ. Cô vội vàng bấm số của chú Triệu Vĩnh Niên. Nhận được điện thoại của Khả Nhi, Triệu Vĩnh Niên vô cùng ngạc nhiên: -Khả Nhi, cuối cùng cháu cũng biết chuyện mẹ cháu bị ốm rồi.
-Chú Triệu- Khả Nhi run rẩy đến mức không nắm chắc được điện thoại: -Bệnh tình của mẹ cháu ra sao?
-Nếu như có thời gian thì cháu cố gắng về thăm mẹ đi. Mặc dù mẹ cháu cứ không muốn để cho cháu biết, nhưng tốt nhất vẫn nên về gặp mẹ, tránh để sau này phải hối tiếc.
Mặc dù Triệu Vĩnh Niên nói rất khéo léo nhưng Khả Nhi cũng hiểu được mức độ bệnh tình của mẹ. Cái ống nghe trong tay Khả Nhi rơi bộp xuống đất, cơn chóng mặt khiến cho cô không thể đứng vững.
Diệp Phi dìu Khả Nhi, hốt hoảng hỏi: -Khả Nhi, mẹ của cậu…
-Tớ phải về nhà!- Khả Nhi hoảng loạn lật tung đồ đạc tìm ví tiền: -Tớ phải lập tức về nhà!
-Cậu ngồi xuống trước đã…- Diệp Phi ấn cô ngồi xuống giường: -Cậu thế này đừng bảo về nhà, mà ngay cả ra ga tàu cũng không đi nổi đâu!
Khương Lan nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Đừng hốt hoảng, để bọn tớ giúp cậu thu dọn hành lí đã!
Hà Mạn Tuyết nói: -Bây giờ tớ đi mua vé tàu chuyến sớm nhất cho cậu!
Ngay cả Tang Lệ Na bình thường vốn có quan hệ không tốt với Khả Nhi cũng rót một cốc nước đưa cho cô: -Cậu bình tĩnh lại, càng hoảng càng dễ làm hỏng việc.
Dưới sự giúp đỡ của bạn bè, Khả Nhi đã lên chuyến tàu nhanh nhất tối hôm ấy. Lúc xuống tàu đã là 10 giờ sáng hôm sau. Khả Nhi vội vàng đi thẳng vào bệnh viện.
Phần lớn các bác sĩ, y tá ở trong viện đều quen biết Khả Nhi. Dưới sự chỉ dẫn của họ, Khả Nhi nhanh chóng tìm được phòng bệnh của mẹ. Đang định đẩy cửa bước vào, Khả Nhi đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của mẹ: -Mẹ à, bệnh của con không có thuốc chữa, đừng lãng phí tiền bạc nữa làm gì. Mẹ lớn tuổi rồi, Khả Nhi lại đang đi học, dù gì cũng phải để lại chút tiền mà sống chứ!
Bà ngoại nghẹn ngào: -Gia đình ta từ xưa đến giờ chưa từng làm điều ác, tại sao ông trời không có mắt, mẹ già như vậy rồi sao không lấy mạng của mẹ trước đi!
-Mẹ, con xin lỗi, con không chăm sóc được mẹ lúc về già, còn làm cho mẹ phải đau buồn vì con!- cơ thể Tần Tuyết Liên suy nhược vô cùng, nói được có vài câu mà đã thở không ra hơi: -Cũng may là Khả Nhi hiểu chuyện, sau này nhất định nó sẽ hiếu thuận với mẹ. Chắc con khó qua được hết tháng này, mẹ đừng nói gì với Khả Nhi, để cho nó…- Tần Tuyết Liên bỗng im bặt khi nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa.
Khả Nhi dựa người vào tường, hành lí trên vai rơi phịch xuống đất. Cô mặc kệ tất cả, lảo đảo đi đến trước giường bệnh. Mẹ cô vẫn chưa đến 45 tuổi, mái tóc thưa thớt, hốc mắt lõm sâu, khuôn mặt vàng vọt và hốc hác. Trong kí ức của Khả Nhi, mẹ đã từng là một phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp: -Mẹ ơi…- Khả Nhi nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ: -Con về rồi đây!- cô cố nặn ra một nụ cười để an ủi mẹ nhưng không hiểu sao nước mặt lại tí tách tuôn rơi.
-Con gái ngốc..- Tần Tuyết Liên gắng gượng nhấc bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu con gái: -Đừng khóc, con người không thể chống lại số phận! Đây là số phận của mẹ!
-Không, đây không phải là số phận của mẹ!- Khả Nhi hít một hơi thật sâu. Nếu như ông trời đã không có mắt, tại sao cô lại phải nhắm mắt nghe theo ý trời?
Sau khi an ủi mẹ và bà ngoại, Khả Nhi liền đi tìm Triệu Vĩnh Niên để hỏi han bệnh tình của mẹ. Mẹ cô bị suy thận giai đoạn cuối, ngoài cách thay thận ra thì chẳng còn cách điều trị nào khác cả. Bệnh viện huyện hiện giờ không có điều kiện để thay thận, bắt buộc phải chuyển vào bệnh viện thành phố với có thể tiến hành phẫu thuật. Viện phí không phải là vấn đề lớn, Tần Tuyết Liên là nhân viên trong bệnh viện, tiền viện phí có thể giảm bớt. Vấn đề quan trọng là nguồn thận thiếu thốn, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một quả thận tương thích với Tần Tuyết Liên. Hơn nữa bệnh tình của Tần Tuyết Liên lại không thể kéo dài, cuộc sống chỉ có thể kéo dài khoảng 1 tháng nữa thôi.
Khả Nhi nhớ lại trước đây cô đã từng xem sách, cơ thể người chỉ cần có một quả thận cũng vẫn có thể sống được, liền vội vàng hỏi: -Có thể thay thận của cháu cho mẹ được không?
-Mẹ cháu sẽ không đồng ý đâu!