Hàng mi của Dương Phàm khẽ cụp xuống, cây violong trên tay anh phát ra một thứ âm thanh du dương, chỉ một lát sau, tiếng dương cầm lập tức hòa theo tiếng violong. Hai thứ âm nhạc hòa quyện vào nhau, lúc trầm lúc bổng.
Mặc dù Khả Nhi không hiểu được hàm ý của khúc nhạc nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét đẹp và tao nhã trong thứ âm nhạc ấy. Có người ngồi xuống bên cạnh cô. Ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, Khả Nhi đoán ra đó là ai nhưng cô không muốn ngoảnh đầu sang, chỉ mải mê quan sát màn hòa tấu.
-Họ đang hòa tấu bản nhạc: “Thành phố trên không”- Dương phu nhân giải thích: -Đây là một khúc nhạc vô cùng thanh tao, có độ khó rất cao. Chỉ biểu diễn ở trên sân khấu có vài phút nhưng để biểu diễn được phải mất rất nhiều thời gian tập luyện và phối hợp!
Khả Nhi lễ phép mỉm cười, chỉ đáp lại bằng hai từ: “Thế ạ?” rồi không nói gì thêm.
Dương phu nhân nhìn đôi bàn tay thon thả và trắng nõn của Khả Nhi rồi hỏi:
-Cháu có biết chơi đàn dương cầm không?
Khả Nhi thẳng thắn đáp:
-Không ạ!
Dương phu nhân nói bằng giọng tiếc nuối:
-Học đàn phải học từ nhỏ, lớn rồi các ngón tay sẽ trở nên cứng, có muốn học cũng không thể học được!
Cuối cùng Khả Nhi đành ngoảnh đầu sang nhìn Dương phu nhân:
-Trên đời này có rất nhiều thứ có thể học được chứ không phải chỉ có dương cầm, có phải không bác?
-Có rất nhiều thứ có thể học được nhanh chóng, ví dụ như ăn đồ ăn tây, ăn vài lần là được. Đấy là những thứ ai cũng có thể học được! Nhưng cũng có những thứ cần phải tích lũy dần dần. Đã bỏ lỡ mất rồi thì có tài năng đến mấy cũng không học được! Những người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau xét cho cùng vẫn rất khác nhau!
-Đúng vậy! Khả Nhi gật đầu: -Rõ ràng là rất khác nhau. Hoàn cảnh khác nhau khiến cho con người có khả năng khác nhau, vì vậy sở trường của người khác có thể cả đời này cháu không bao giờ đạt đến được. Cũng giống như vậy, sở trường của cháu người khác cũng chưa chắc có thể đạt đến!
Dương phu nhân bật cười đang định nói gì đó thì tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, màn biểu diễn đã kết thúc. Bà liền đứng dậy đi vào giữa hội trường.
Khả Nhi thở phào, cô cảm thấy có chút mệt mỏi liền dựa lưng vào ghế sô pha, thân hình cô lúc ấy bị che khuất bởi một chậu cây rất lớn ở trước mặt.
Ở phía trước, một đôi nam nữ đang thì thầm nói chuyện:
-Chu Chính Hạo…- là tiếng của cô gái tên Đồng Đồng: -Hình như Dương Phàm đang tìm kiếm ai đó, Hinh Hinh ở bên cạnh rồi, anh ta còn định tìm kiếm ai nữa?
Chu Chính Hạo nhìn quanh không thấy bóng dáng của Khả Nhi đâu liền hỏi:
-Hài, chẳng phải bạn gái của Dương Phàm cũng đến rồi sao? Sao không thấy cô ấy đâu cả?
-Là cái cô nhà quê đấy á?- Đồng Đồng mỉa mai: -Không biết Dương Phàm lôi đâu ra cái món đồ cổ ấy! Chẳng biết cái gì cả!Đúng là quê một cục!
Chu Chính Hạo sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói:
-Cô ấy xinh đẹp hơn cô nhiều! Mặc dù không phải thiên kim tiểu thư nhưng có khí chất và giáo dục hơn cô nhiều! Chỉ cần có hai điểm này là đủ rồi! Bản thân mình chẳng xinh đẹp gì, dựa vào đâu mà chê bai người khác?
-Anh…- Đồng Đồng tức điên lên nhưng lại không dám đắc tội với Chu Chính Hạo, đành phải chuyển cơn tức giận lên người Khả Nhi: -Cái con nhà quê ấy mặt mũi trông cũng được, nhưng mà toàn thân toát lên sự nghèo hèn, làm sao có thể gánh vác cơ nghiệp của nhà họ Dương sau này? Dương Phàm dẫn cô ta về mà không sợ mất mặt hay sao?
-Con gái trước tiên phải đẹp, tướng mạo là trời sinh, không thể thay đổi được! Cho dù có đi thẩm mỹ cũng chẳng thay đổi được gen di truyền đâu! Còn về những thứ khác từ từ sẽ học được, chẳng có gì là to tát!- Chu Chính Hạo cười mỉa mai: -Con người ai cũng có lòng đố kị, tôi có thể hiểu được! Nhưng những điều cô vừa nói đừng có để Dương Phàm nghe thấy được!
-Để anh ta nghe thấy thì có làm sao?- Đồng Đồng gầm gừ: -Chẳng qua anh ta cũng chỉ là nhất thời ham của lạ! Cái loại đũa mốc chòi mâm son như cô ta tôi nhìn thấy nhiều rồi! Thằng nào thấy gái đẹp chả bám lấy, nhưng kết quả chỉ là đùa chơi mà thôi! Khi nào chán rồi lại chẳng ném sang một bên ấy chứ!
Chu Chính Hạo bực mình:
-Dương Phàm không giống như mấy thằng háo sắc mà cô nói! Tần Khả Nhi càng không phải là loại con gái đó!
-Cho dù có không phải thì Dương Phàm cũng không thể lấy đứa con gái quê mùa ấy được đâu! Anh phải biết là Hinh Hinh mới chính là con dâu tương lai của nhà họ Dương!
Chu Chính Hạo lạnh lùng quắc mắt nhìn Đồng Đồng rồi bỏ đi, chẳng thèm đếm xỉa đến cô ta nữa.
Tiếng nhạc của điệu nhảy thứ nhất vang lên, đây là điệu nhảy Slow Foxtrot. Dương Phàm và Lương Dung Hinh ra sân khiêu vũ đầu tiên. Một người mặc váy trắng, một người mặc quần áo đen, màu sắc tương phản khiến cho cả hai trông thật bắt mắt. Hai người khiêu vũ rất thành thạo, lại phối hợp rất ăn ý. Rõ ràng là Dương Phàm không tập trung, ánh mắt mải mê tìm kiếm trong đám đông.
Những đôi nhảy khác lần lượt bước vào sân khiêu vũ. Đồng Đồng lại đến gần Chu Chính Hạo:
-Chúng ta cũng ra nhảy đi!
-Hài…- Chu Chính Hạo thoái thác: -Hai người chúng ta mỗi lần khiêu vũ đều phối hợp thiếu ăn ý, có lẽ không nhảy thì tốt hơn!
-Anh có ý gì hả? –Đồng Đồng bực bội: -Chê tôi khiêu vũ tồi chứ gì?
Khả Nhi bước ra từ phía sau chậu cây và bước về phía họ. Hai người giật nảy mình, đặc biệt là Đồng Đồng, sắc mặt cô ta chợt tái xanh. Khả Nhi không hề quay sang nhìn Đồng Đồng mà mỉm cười với Chu Chính Hạo:
-Chu Chính Hạo, anh đến lúc nào thế?
Chu Chính Hạo lắc lắc ly rượu trong tay, mỉm cười ấm áp bảo:
-Vừa đến được một lúc, vì ở nhà có chút việc nên anh đến muộn!
-Anh có đồng ý mời em nhảy điệu đầu tiên của buổi tối hôm nay không?
Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt nghi hoặc:
-Em biết khiêu vũ à?
Khả Nhi thành khẩn:
-Không biết, nhưng anh có thể dạy em mà!
-Được thôi!- Chu Chính Hạo dốc nốt chỗ rượu trong cốc vào miệng rồi dẫn Khả Nhi vào khiêu vũ.
Sau khi đếm vài bước, Chu Chính Hạo đã bị Khả Nhi làm cho kinh ngạc:
-Đồ ngốc, anh bị em lừa rồi!- Khả Nhi hất hàm kiêu hãnh. Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi hàng mi cong ✓út, đôi mắt đen láy và trong veo khiến cho mắt của Chu Chính Hạo như hoa lên. Khả Nhi không chỉ biết nhảy mà còn nhảy rất giỏi nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy Khả Nhi khiêu vũ, dáng vẻ mềm mại và thanh thoát khiến cho Chu Chính Hạo như bị đắm chìm trong ảo mộng. Lúc nãy anh mới uống có một li sao giờ đã thấy người mình đang lâng lâng rồi.
Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, các bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây, dáng vẻ thanh thoát và mềm mại. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của điệu nhảy được hai người họ thể hiện triệt để. Điệu nhảy kết thúc bằng một cú xoay người cực kì điệu nghệ. Chiếc váy xanh của Khả Nhi bay bay theo cú xoay người của cô, mái tóc dài vẽ trong không gian một đường cong tuyệt mỹ. Khả Nhi lúc này chẳng khác gì một bông hoa sen đang hé nở giữa đầm lầy, dáng vẻ thanh tao, tuyệt mỹ khiến cho những người đứng nhìn phải trầm trồ tán thưởng!
Dương Phàm đã ngừng khiêu vũ từ lâu, đứng lặng người nhìn Khả Nhi. Anh chỉ dạy cô nhảy latinh, chưa bao giờ dạy cô điệu nhảy này.
Khả Nhi cũng mỉm cười nhìn anh. Tương Vũ rất giỏi khiêu vũ, nhảy múa. Khả Nhi đã nhờ Tương Vũ dạy cho mình điệu Valse và điệu Slow Foxtrot rồi khổ luyện mất cả kì nghỉ tết. Bởi vì Dương Phàm giỏi khiêu vũ nên cô đã cố gắng học những gì mà anh thích để tạo cho anh một sự bất ngờ. Giờ cô đột nhiên dùng phương thức này để thể hiện nó trước mặt anh, cũng gống như điều bất ngờ mà anh dành cho cô hôm nay.
Bản nhạc thứ hai vừa cất lên, là điệu Valse. Chu Chính Hạo giơ tay lên ra hiệu cho Dương Phàm rồi thả tay Khả Nhi ra, lặng lẽ đi ra khỏi sàn khiêu vũ. Dương Phàm đưa tay ra trước mặt Khả Nhi nhưng cô lại quay người bỏ đi.
Cô đi thẳng đến chỗ Dương phu nhân rồi lễ phép nói:
-Thưa bác, cháu đến để chào bác, cám ơn bác đã khoản đãi!
Dương phu nhân ngẩng đầu lên bảo:
-Cháu khiêu vũ rất đẹp, tại sao không khiêu vũ thêm một bản nữa?
-Muốn xem đã xem hết rồi, muốn nghe cũng đã nghe hết rồi. Tất cả mọi thứ tốt hơn hết là dừng lại ở đây. Kí túc xá của trường 10 giờ là đóng cửa, cháu phải quay về rồi ạ!
Dương phu nhân cười:
-Cũng phải về trước nửa đêm giống như cô bé lọ lem sao?
-Câu chuyện cô bé lọ lem chỉ là câu chuyện cổ tích.
Dương phu nhân thở dài:
-Đúng vậy, một câu chuyện cổ tích đẹp. Đáng tiếc là chỉ là cổ tích!
-Truyện cổ tích sở dĩ đẹp là bởi vì có cái kết là một cuộc hôn nhân. Còn nếu như tiếp tục viết thì e là nó không còn là một câu chuyện cổ tích nữa, mà là một bi kịch!- Khả Nhi khẽ mỉm cười: -Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đóng vai cô bé lọ lem. Sau khi hoàn thành vai diễn, cháu vẫn là cháu. Cho dù bác có cho cháu cơ hội thì cháu cũng không muốn làm cô bé lọ lem ngốc nghếch, chỉ biết ngồi chờ hoàng tử tìm tới đâu!
Dương phu nhân hứng thú hỏi tiếp:
-Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô bé lọ lem, cháu sẽ làm gì?
-Cháu luôn thích tự cứu lấy bản thân!- cô chỉ vào đôi giày đi dưới chân: -Đi đôi giày thủy tinh này khiêu vũ một điệu nhạc là đủ rồi. giờ cháu sẽ lập tức đi thay nó ra!
Nhìn theo cái bóng đang xa dần của Khả Nhi, Dương phu nhân không nén được tiếng cười giễu cợt:
-Cô gái này cũng thú vị đấy chứ!
Dương Phàm lặng lẽ nghe hết đoạn đối thoại giữa mẹ và Khả Nhi, khuôn mặt anh bỗng nhiên sa sầm, đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù. Nhìn thấy bóng Khả Nhi khuất sau cánh cửa, anh đến trước mặt mẹ hỏi:
-Mẹ đã nói những gì với Khả Nhi?
-Mẹ rất thích cô ta!- Dương phu nhân nghiêm nghị nói: -Nhưng thích một người và chấp nhận một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đối với cô ta, mẹ đã hiểu tương đối kĩ, hai đứa không hợp đâu, vì vậy con không cần cố gắng thuyết phục mẹ làm gì! Bây giờ chia tay không phải là chuyện xấu. Hơn nữa nếu như cô ta chấp nhận, mẹ có thể giúp đỡ cô ta: bao gồm cả chuyện học hành, sinh hoạt, thậm chí là chuyện tìm việc sau này của cô ta. Nhưng trước đó hai đứa bắt buộc phải chia tay!
Dương Phàm cười đau đớn:
-Mẹ đánh giá quá cao bản thân mà đánh giá thấp Khả Nhi rồi đấy!- Dương Phàm sải bước đi về hướng Khả Nhi vừa bỏ đi.
Dương phu nhân nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi:
-Chính Hạo…- bà nhìn Chu Chính Hạo đang lặng lẽ đứng bên cạnh: -Cháu với Tiểu Phàm là bạn thân, cháu thử giúp bác khuyên bảo nó xem sao!
-Xin lỗi bác, cháu không thể giúp gì bác được!- Chu Chính Hạo ngoảnh đầu nhìn vào đại sảnh, nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt anh. Ngay cả bản thân mình anh còn không thuyết phục được, vậy thì làm sao anh có thể thuyết phục được Dương Phàm đây?
Trong phòng trang điểm chỉ có một mình Dương Dĩnh đang thu dọn đồ đạc.
-Chị ơi, Khả Nhi đâu rồi?- Dương Phàm căng thẳng hỏi.
-Đi rồi!- trong mắt của Dương Dĩnh phảng phất sự đồng cảm: -Em yên tâm, chú Lưu sẽ lái xe đưa cô ấy về trường!
Chiếc xe lăn bánh đi theo con đường hồi sáng họ đã đến đây, dưới ánh trăng, vẻ đẹp của hồ Vạn Lục lại một lần nữa phơi bày trước mắt Khả Nhi. Tất cả mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ, còn cô là một cô gái ngốc nghếch chẳng may xông vào thế giới trong mơ ấy, được tham dự một bữa tiệc sang trọng để rồi sau đó bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Một chiếc xe đua mùa trắng vượt lên từ phía sau rồi đột ngột chắn ngang đường đi, bánh xe ma sát mạnh vào mặt đường, phát ra thứ âm thanh thật đáng sợ.
Chú Lưu lái xe kinh ngạc:
-Là xe của Tiểu Phàm!
Dương Phàm lao ra khỏi xe, thở hồng hộc đứng trước mũi xe đang chở Khả Nhi.
Chú Lưu đã làm việc ở nhà Dương Phàm nhiều năm rồi, vợ chú là cô giúp việc đã chăm sóc Dương Phàm từ lúc còn nhỏ xíu, thế nên Dương Phàm trước nay đều rất kính trọng chú Lưu. Nhìn Dương Phàm lớn lên từng ngày, chú Lưu luôn yêu thương anh như con ruột. Thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Phàm, chú Lưu vội vàng mở cửa xe:
-Tiểu Phàm, có chuyện gì vậy?
Dương Phàm đứng lặng người nhìn Khả Nhi bước xuống xe:
- Chú Lưu, để cháu đưa Khả Nhi về!
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, chú Lưu lại tưởng là cặp tình nhân này cãi nhau nên khẽ khuyên bảo Khả Nhi:
-Cháu gái, có gì thì từ từ nói!- nói rồi chú vào xe, quay xe lại và phóng nhanh về biệt thự.
Trên đường chỉ còn lại hai bóng người. Khả Nhi đứng cách Dương Phàm không xa. Bóng tối đã bao phủ rừng cây, sông hồ….đẹp thì có đẹp nhưng cảnh sắc lại mang một nỗi thê lương và lạnh lẽo đến khó tả.
-Chúng ta về nhà đi!- Dương Phàm dịu dàng như sợ làm Khả Nhi hoảng sợ. Nhà mà anh nói đến chính là chỉ căn phòng trọ của hai người.
Khả Nhi đến gần chiếc xe màu trắng của Dương Phàm, tỉ mỉ quan sát lô gô của chiếc xe. Chuyên ngành kinh tế học đã mang lại khả năng hiểu biết những nhãn mác nổi tiếng quốc tế, “Porsche”- Khả Nhi mỉm cười:
-Là quà sinh nhật 20 tuổi của anh đúng không?
Dương Phàm kéo Khả Nhi ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Anh ngồi vào ghế lái rồi quay mặt về phía Khả Nhi, đôi mắt chăm chú nhìn cô, khẩn thiết lặp lại câu:
-Khả Nhi, chúng ta về nhà đi!
Sự mệt mỏi bỗng chốc ập đến, bao vây lấy Khả Nhi. Cô không còn chút sức lực nào để tỏ ra ung dung và điềm tĩnh được nữa. Khả Nhi mệt mỏi thu mình vào chiếc ghế trong xe, sự mệt mỏi khiến cho mi mắt cô nặng trĩu. Khả Nhi nhắm mắt lại rồi khẽ bảo:
-Đưa em về trường đi!
Chiếc xe vừa mới khởi động bỗng nhiên tắt máy:
-Khả Nhi…- Dương Phàm nhìn thẳng về phía trước, hai bàn tay bất giác siết chặt lấy vô lăng, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay trơn đến mức khiến cho anh không nắm chặt vô lăng được nữa: -Nếu như lúc đầu anh nói thật với em, có phải anh sẽ chẳng có lấy một chút cơ hội để tiếp cận em giống như Chu Chính Hạo không?
Hai hàng mi của Khả Nhi khép chặt giống như đang ngủ say, ánh đèn hai bên đường hắt vào trong xe, anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh của Khả Nhi, sắc mặt của cô giờ trở nên thật xanh xao. Anh đau lòng ôm lấy Khả Nhi vào lòng:
-Anh xin lỗi…
-Em mệt lắm rồi!- Khả Nhi khẽ đẩy Dương Phàm ra. Giọng nói yếu ớt nhưng lại rất kiên quyết: -Xin anh hãy cho em có thời gian và cả không gian để nghỉ ngơi!
Không khí trong xe trở nên cực kì tĩnh lặng. Rất lâu sau đó, Dương Phàm lại khởi động xe. Chiếc xe chạy êm ru trên đường, thẳng tiến về kí túc xá nữ, vừa may đúng lúc kí túc xá chuẩn bị đóng cửa.
Dương Phàm đột nhiên nắm lấy tay Khả Nhi:
-Khả Nhi…
Khả Nhi ngoảnh đầu lại thẫn thờ nhìn Dương Phàm. Cô đang ở ngay trước mặt sao anh lại cảm thấy quá xa vời.
-Anh sẽ không bao giờ từ bỏ! Em hãy tin anh!
Khả Nhi đẩy cửa xe và đi về phía cổng kí túc xá. Biết anh vẫn đứng ở đó nhìn theo mình, Khả Nhi cố đi thẳng lưng và không ngoảnh đầu lại.
Trong kí túc không có ai cả, các bạn cùng phòng đều đi nghỉ cùng với bạn trai hết rồi. Khả Nhi dò dẫm trong bóng đêm, lảo đảo đi vào giường của mình và ngồi phịch xuống giường. Cô vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi, thấm ướt cả gối. Bóng tối thật tuyệt, nó có thể che dấu sự mềm yếu của cô và giúp cô không phải giả vờ kiên cường! Điện thoại trong phòng đổ chuông liên tục nhưng cô chẳng buồn nhấc máy nữa.
Tống Điềm vội vàng chạy vào kí túc, bật đèn lên rồi nhấc máy:
-A lô, Dương Phàm à? – cô kinh ngạc: -Anh tìm Khả Nhi à? Không phải cô ấy đang ở với anh sao? Anh đợi chút!- cô đến bên giường của Khả Nhi, lật chăn ra nhìn rồi nhẹ nhàng đi đến bên chiếc điện thoại: -Khả Nhi ngủ say rồi, anh có chuyện gì gấp sao?
-Được được, mai em sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh!- nói xong Tống Điềm liền cúp máy.
-Điềm Điềm- Khả Nhi đột nhiên lên tiếng.
Tống Điềm giật thót cả người:
-Cậu…không phải cậu ngủ say rồi à?
-Lần trước cậu nói gia đình Dương Phàm rất có gia thế? Ý cậu là nhà anh ấy rất giàu có?
-Không, không chỉ giàu có, ông nội và ông ngoại của Dương Phàm là…- Tống Điềm do dự rồi nói ra hai cái tên.
Hai cái tên này phần lớn mọi người đều không lạ lẫm gì. Một người là nhân vật có máu mặt trong giới chính trị, thường xuyên thấy xuất hiện trên đài báo, ti vi: một người là con rồng trong ngành công thương nghiệp, người ta thường nói: Hoa tiên sinh chỉ cần dẫm chân thì cả giới thương nghiệp phải rung chuyển. Hai nhà họ Hoa và họ Dương kết thành thông gia được gọi là một sự kết hợp hoàn hảo về kinh tế và chính trị. Con cái của hai gia đình này đều có tài năng xuất chúng và nổi tiếng khắp trong ngoài nước. Trong đó cô con gái độc nhất của nhà họ Hoa là Hoa Chỉ Huyên chính là một phụ nữ cực kì nổi tiếng trong giới kinh doanh.
“Đũa mốc đòi chòi mâm son”, Khả Nhi nhớ lại câu nói này của Tang Lệ Na, cảm thấy mắt mình đang bỏng rát. Tưởng rằng ánh sáng từ bóng điện khiến cho cô bị chói mắt, Khả Nhi liền lấy chăn trùm đầu. Không biết từ lúc nào, những giọt nước long lanh nóng hổi bắt đầu trào ra khỏi khóe mi của cô.