Khả Nhi ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe một lúc. Trong nội dung giao lưu không có những vấn đề mà cô quan tâm, vì thế nên suy nghĩ của cô dần dần chuyển sang vấn đề khác. Khả Nhi ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỉ hơi ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy mặt trăng lơ lửng trên bầu trời cao. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là đến trung thu rồi. Ở nhà chỉ còn có bà ngoại và mẹ, không biết hai người có cảm thấy buồn tẻ hay không. Nhớ lại mái tóc bạc phơ của bà, khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, tự nhiên Khả Nhi lại thấy sống mũi cay cay. Bà ngoại tuổi tác đã cao, mẹ lại gầy yếu, lắm bệnh, gia đình còn nợ chồng nợ chất…dù sao thì cô cũng phải cố gắng nhanh chóng tự lập, gánh vác bớt một phần trách nhiệm trên vai mẹ. Phải nhanh lên, nhanh nữa lên mới được!
Bỗng nhiên một cốc nước được đưa tới trước mặt Khả Nhi:
-Bạn có uống nước không?- Khả Nhi ngoảnh đầu sang nhìn…trước mắt là khuôn mặt khôi ngô của một nam sinh: đôi mắt to, đôi lông mày rậm, khuôn mặt rất ưa nhìn. Chàng trai này có vẻ rất thật thà, điều đó khiến cho Khả Nhi liên tưởng tới Khương Lan.
Thấy Khả Nhi đang nhìn mình, chàng trai có chút bối rối:
-Tôi là Từ Quang Tông, là bạn cùng lớp với cậu.
Khả Nhi đón lấy cốc nước từ tay Từ Quang Tông rồi lịch sự nói:
-Cám ơn cậu!
-Không có gì!-Từ Quang Tông có vẻ đã lấy lại được vẻ tự nhiên trên khuôn mặt: -Hình như cậu không mấy hứng thú với những vấn đề trong buổi tối ngày hôm nay?
-Tôi quan tâm đến vấn đề làm thêm hơn!-Khả Nhi thẳng thắn đáp: -Nhưng mà ngồi nghe cả tối mà không thấy những thông tin có liên quan.
-Cậu có thể tới trung tâm môi giới việc làm cho sinh viên để hỏi thăm xem sao. Tuy nhiên cơ hội tìm việc ở trung tâm đó rất có giới hạn. Chủ yếu vẫn phải tự mình tìm kiếm! Tôi nghĩ làm gia sư vẫn là công việc phù hợp nhất!
Khả Nhi chỉ mỉm cười không nói. Không phải là cô chưa từng nghĩ tới việc đi làm gia sư, nhưng trường đại học Z này nằm ở ngoại ô, xung quanh chẳng có khu dân cư, mà phần lớn học sinh của trưởng tiểu học trực thuộc đại học Z lại là con em của các giáo viên trong trường, bản thân bố mẹ chúng đều đã là những giáo viên giỏi, thế nên công việc gia sư đâu có dễ tìm. Còn nếu đi vào thành phố để làm gia sư, ngồi xe buýt đi đi lại lại cũng mất hai tiếng đồng hồ, làm gì còn thời gian làm việc khác?
Từ Quang Tông nói:
-Tôi cũng đang cần tìm việc làm thuê nên đã nhờ người đồng hương tìm giúp. Hi vọng có thể tìm được hai nơi làm thêm, khổ cực một chút cũng không sao. Xuất thân nghèo khó như tôi thường phải trả giá đắt hơn những người khác mới mong có cơ hội tiến thân.
Cụm từ ‘xuất thân nghèo khó” sao nghe thân thiết thế. Khả Nhi bỗng chốc có chút thiện cảm với cậu bạn này.
Giữa đám đông, chủ tịch hội sinh viên đĩnh đạc nói:
- Trong trường đại học là như vậy đấy! Các em phải dũng cảm thể hiện bản thân. Bất kể là có sở trường gì cũng phải cố gắng phát huy. Phải tin tưởng vào bản thân, tin rằng đã là vàng thì nhất định sẽ phát sáng!
Từ Quang Tông nhìn hội trưởng bằng ánh mắt đầy sự kính nể và khâm phục:
-Anh ấy nói hay quá, quả là xuất sắc! Đúng không?
Khả Nhi cười nói:
-Cậu cũng vào hội sinh viên luyện một hai năm, có khi đến lúc ấy cậu còn giỏi hơn cả anh ấy cũng nên!
-Tôi cũng muốn rèn luyện thêm bản thân, nên đã đăng kí tham gia rồi!-Từ Quang Tông nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt cảm kích: -Cám ơn sự động viên của cậu! Cậu làm cho tôi cảm thấy tự tin hơn rồi đấy!
Khả Nhi cúi xuống uống một ngụm nước, cố gắng dùng cốc nước để che đi biểu cảm trên mặt mình. Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói ra câu đó thôi chứ nào có ý định cổ vũ cho cậu ta?
Tối hôm ấy, chủ đề bàn tán của các cô gái phòng 312 là hình tượng nam sinh trong lớp. Tống Điềm lên tiếng trước tiên:
-Mọi người đều nói số lượng là nền tảng của chất lượng. Điều này rất có lí! Số lượng nam sinh ở khoa văn chúng ta rõ ràng là ít hơn nhiều so với khoa lí. Vì thế chất lượng đương nhiên thua kém. Đặc biệt là lớp chúng ta, nhìn tới nhìn lui mà chẳng thấy có anh chàng nào là ra hồn cả!
Diệp Phi cười nói:
-Làm gì đến mức như thế! Chỉ có điều muốn tìm một anh chàng có phong thái như Dương Phàm và Chu Chính Hạo thì hơi khó!
-Tớ thấy cái cậu Từ Quang Tông và Lưu Tử Côn cũng còn được, chiều cao và vẻ ngoài đều đạt tiêu chuẩn!-Hà Mạn Tuyết nói bằng giọng ngái ngủ. Dứt lời cô lại nằm lăn ra giường ngủ tiếp. Ưu điểm lớn nhất của Hà Mạn Tuyết là cho dù xung quanh có ồn ào đến mấy thì cô ấy vẫn ngủ ngon lành. Mà Hà Mạn Tuyết không chỉ có thể ngủ say đến mức sấm đánh bên tai không hay biết mà còn có thể nói chuyện với người khác ngay trong khi còn đang ngủ. Lúc ban đầu Hà Mạn Tuyết khiến cho cả phòng sợ ૮ɦếƭ khi*p, nhưng lâu dần mọi người đều biết được khả năng đặc biệt này của cô nên ai nấy đều phục sát đất.
-Hài…khó khăn lắm mới tìm được hai nhân vật có đôi chút giống Chu Chính Hạo, nào ngờ hai người ấy đều quê một cục!- Tang Lệ Na có chút khắt khe trong việc đánh giá: -Đặc biệt là cái cậu Từ Quang Tông gì đó. Nghe cái tên thôi cũng thấy cậu ta ở quê ra mà! Quê mùa ૮ɦếƭ đi được!
-Nông thôn thì có làm sao? Cậu định kì thị khu vực đấy à?- Khương Lan bất bình.
Lệ Na cao giọng:
-Khương Lan, cậu đừng có nhạy cảm quá như vậy! Tớ có nói cậu đâu? Khả Nhi còn chẳng có ý kiến gì, cậu bất bình gì chứ?
Thực ra Khả Nhi cũng cảm thấy những điều Lệ Na vừa nói thật khó nghe. Lúc còn nhỏ, lớn lên ở quê, cô còn nhớ những con người nơi thôn quê ai ai cũng đều thật thà, chất phác và hiền lành như ông bà ngoại của mình. Chỉ có điều cô thường giữ thái độ im lặng trong các cuộc tranh luận của phòng, hơn nữa cũng không cần thiết phải tranh cãi với Lệ Na. Giờ nghe thấy Lệ Na nói đến mình, Khả Nhi ngạc nhiên hỏi:
-Liên quan gì đến tớ?
-Lúc giao lưu chẳng phải cậu và cái anh chàng Từ Quang Tông đó nói chuyện rất tâm đầu ý hợp hay sao?-Lệ Na nói.
-Đúng thế!-Khả Nhi thẳng thắn đáp: -Ông bà ngoại của tớ đều ở nông thôn. Mãi đến tận năm sáu tuổi tớ vẫn còn ở quê với ông bà. Tớ thấy những người ở quê ai nấy đều thân thiện, thế nên có nói chuyện vài câu. Có gì không được à?
-Không phải chứ?- Lệ Na nói bằng giọng tiếc nuối: -Mặc dù cái tên Từ Quang Tông ấy cũng có vẻ khôi ngô, nhưng còn thua xa Dương Phàm. Có là người mù cũng biết phải chọn thế nào nữa là!
-Tớ và Dương Phàm chẳng có gì hết. Tớ đã nói điều này không chỉ một lần. Hơn nữa tớ và Từ Quang Tông cũng chỉ là bạn học bình thường!-Khả Nhi bực mình nói: -Cậu tin thì tin, không tin thì thôi! Thay vì nói tớ chi bằng cậu tự nói bản thân mình đi!
Tống Điềm nhân cơ hội hùa theo:
-Đúng thế, Lệ Na này, cậu và Chu Chính Hạo thế nào rồi? Sao dạo này không thấy anh ấy đến tìm cậu thế?
-Phát triển gì chứ? Anh ấy coi tớ như em gái, tớ cũng chỉ coi anh ấy là anh trai thôi, chẳng có ý gì khác đâu!-Mặc dù miệng nói như chẳng có gì nhưng thực ra mọi người trong phòng ai nấy đều biết Lệ Na đã trằn trọc bao đêm, suốt ngày than vắn thở dài.
Các môn học sẽ chính thức bắt đầu sau ngày quốc khánh. Thế nên trong khoảng thời gian sau khi tập quân sự cho đến hết quốc khánh, các sinh viên mới được hoạt động tự do, trừ một vài buổi tối phải cùng cô giáo phụ trách đi tham gia một số hội nghị sinh viên. Các cô gái phòng 312 cũng nhân cơ hội này để triển khai kế hoạch của mình.
Mơ ước của Diệp Phi thành thật khi cô được bầu vào vị trí bí thư chi bộ của lớp. Các cô gái phòng 312 luôn biết đoàn kết vào những thời điểm cần thiết. Họ đồng loạt bỏ phiếu bầu cho Diệp Phi. Hơn nữa phần lớn các sinh viên nam trong lớp cũng bỏ phiếu cho Diệp Phi dưới sự “hiệu triệu” của các cô gái xinh đẹp.
Tống Điềm trở thành cán sự của ban đời sống ở hội sinh viên, nghe nói đó chính là cơ quan có quyền hành lớn nhất trong hội sinh viên.
Khương Lan tham gia vào câu lạc bộ kịch của trường. Mục đích không phải là diễn kịch mà là luyện tiếng phổ thông nhằm thay đổi giọng địa phương của mình.
Hà Mạn Tuyết không tham gia bất kì tổ chức nào, chỉ chuyên tâm cho việc ăn chơi giải trí. Theo lời của Hà Mạn Tuyết thì: suốt thời học cấp ba đã tiêu tốn quá nhiều thời gian tuổi trẻ cho việc học hành, giờ lên đại học rồi phải ăn chơi để bù đắp lại.
Người gây ngạc nhiên nhất cho mọi người chính là Tang Lệ Na. Lệ Na có một giọng hát rất hay, ngoại hình lại xinh đẹp. Ban đầu ai cũng tưởng rằng nếu tham gia vào hội sinh viên, Lệ Na nhất định sẽ tham gia vào ban văn nghệ. Nào ngờ Lệ Na lại trở thành cán sự của ban thể thao. Mãi cho đến tháng mười thay đổi nhiệm kì của hội sinh viên, Chu Chính Hạo chính thức trở thành trưởng ban thể thao, mọi người mới vỡ lẽ.
Tần Khả Nhi cũng không tham gia vào bất kì tổ chức nào, cô còn bận rộn tìm kiếm việc làm thêm. Cũng may là Khả Nhi nhanh chóng nhận được một mối dạy gia sư cho một gia đình nọ. Học sinh của cô là một cô bé 12 tuổi, là học sinh lớp 6 của trường tiểu học Z. Bố mẹ cô bé này có mở một nhà hàng quy mô lớn ở gần trường. Mỗi lần nhà trường phải tiếp khách quý hoặc tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp cho sinh viên, các thầy cô thường bố trí tiệc rượu ở nhà hàng này. Bố mẹ bận rộn với việc làm ăn nên lơ đãng việc chăm sóc và giáo dục con cái khiến cho cô bé này vô cùng ngang ngạnh. Trước Khả Nhi, bố mẹ cô bé này đã mời cả thảy 5 gia sư nhưng cô bé này đã dùng mọi cách để đuổi họ đi. Vì vậy từ đó cho đến nay không ai dám nhận làm gia sư cho cô bé này nữa. Nào ngờ cô bé lại có vẻ rất hợp với Khả Nhi. Lần đầu tiên gặp mặt, Khả Nhi không nói chuyện học hành mà chỉ nói dẫn cô bé ra ngoài đi dạo. Hai người đi vòng quanh trường Z một vòng. Sau khi về nhà, cô bé ấy cứ luôn miệng “Chị Khả Nhi ơi…”,
“Chị Khả Nhi à…”. Bố mẹ cô bé vui mừng lắm, lập tức bàn đến vấn đề thù lao. Theo giao ước, 7 giờ tối thứ hai, tư, sáu trong tuần, Khả Nhi sẽ đến nhà kèm cặp cho con họ. Hai giờ rưỡi đến bốn giờ chiều thứ bảy, Khả Nhi sẽ dẫn cô bé đi chơi trong trường đại học Z để học hỏi thêm những kiến thức ngoài sách vở, thù lao mỗi tháng là một trăm nhân dân tệ. Như vậy mỗi tháng Khả Nhi có thể kiếm được hơn bốn trăm tệ tiền gia sư. Khả Nhi tiêu tiền không nhiều, trừ đi tiền sinh hoạt hàng tháng, cô có thể để để dành được một ít.
Một buổi sáng nọ, khi đang ăn sáng thì Diệp Phi hỏi Khả Nhi có hứng thú nhận làm gia sư nữa hay không. Một người bạn đồng hương của cô vì muốn chuyên tâm học hành nên đã quyết định nhường lại công việc này cho người khác. “Chỉ có điều”, Diệp Phi bổ sung thêm một câu: -Nhà của học sinh đó cách trường rất xa. Đi đi về về cũng phải mất một tiếng rưỡi đi xe đạp, hơn nữa thời gian học lại là vào buổi tối. Bạn của tớ là một anh chàng cao to, đi về muộn một chút cũng chẳng sao. Nhưng cậu là con gái, đi như thế liệu có an toàn không?
-Tớ đã làm gia sư ở một chỗ rồi. Nếu không, hay là cậu nhường cơ hội lại cho học sinh nam của lớp mình đi! Nghe nói Từ Quang Tông cũng đang định đi làm gia sư đấy!
Diệp Phi gật đầu:
-Tớ cũng nghĩ công việc này thích hợp cho con trai hơn. Tí nữa ăn sáng xong tớ sẽ đi hỏi cậu ta!
Tang Lệ Na tròn mắt ngạc nhiên nhìn Khả Nhi:
-Chẳng phải cậu định để dành tiền học cho năm học tới sao? Sao không nhân lúc có nhiều thời gian đi dạy thêm để kiếm thêm ít tiền? Chẳng nhẽ vì cái cậu Từ Quang Tông đó mà cậu nỡ từ bỏ cơ hội này sao?
-Cậu muốn nói thế nào thì nói!-Khả Nhi chẳng thích phải giải thích dài dòng với Lệ Na. Thực ra trong lòng cô đã có dự tính rồi. Hiện nay số tiền thù lao mà cô kiếm được từ việc làm gia sư có thể coi là tương đối cao. Nếu như tìm được một mối gia sư nữa có tiền thù lao như vậy thì một tháng cũng chỉ để dành được hơn bốn trăm đồng.
Phải để dành đủ một năm may ra mới đủ tiền học phí năm hai. Nhưng công việc gia sư không phải là công việc lâu dài. Ví dụ bây giờ cô đang dạy cho đứa nhóc này, nhưng sang năm sau nó lên cấp hai phải vào học nội trú trong trường, không cần đến gia sư nữa thì chẳng phải tiền học phí và tiền sinh hoạt phí năm ba, năm bốn của cô cũng chẳng biết lấy ở đâu ra hay sao? Hơn nữa cô còn muốn giúp gia đình trả nợ, giảm nhẹ gánh nặng kinh tế cho mẹ. So với việc tìm thêm vài việc làm thêm, Khả Nhi vẫn muốn tìm kiếm một con đường kiếm tiền có triển vọng hơn. Chỉ có điều mấy ngày nay, cô đi lang thang xung quanh trường đến ba lần nhưng vẫn không tìm được con đường kiếm tiền nào khác.
Khả Nhi ngồi ủ rũ ăn hết bữa sáng rồi thu dọn đồ đạc, đang chuẩn bị ra ngoài thử vận may thì thấy Hà Mạn Tuyết tay ôm cái bát đi vào, thở dài chán nản:
-Lại không mua được sữa tươi rồi! Sao chẳng có chỗ nào đặt mua sữa tươi thế nhỉ?
Diệp Phi tò mò hỏi:
-Tại sao cứ nhất định phải uống sữa tươi, ở dưới nhà ăn chẳng phải có bán đầy sữa đóng chai hay sao?
-Đó là các loại sữa đã qua gia công, chế biến, mùi vị không giống với loại sữa tươi mà trước đây tớ uống ở nhà, nói chung là không ngon bằng!
-Tớ cũng thấy thế - Lệ Na tán đồng: -Trước đây ở nhà tớ thường đặt mua sữa tươi nửa năm hoặc một năm một. Nhân viên đưa sữa sáng nào cũng mang sữa đến giao tận nhà, vì là sữa mới chế biến chưa đến 24 giờ nên uống rất thơm ngon. Nhưng mà bây giờ vào trường rồi khó mà đặt sữa được nữa, ngay cả nơi bán sữa tươi cũng chẳng có. Cái cửa hàng cạnh kí túc xá của trường thỉnh thoảng mới nhập ít hàng nhưng mỗi lần tớ đi mua đều hết mất rồi! Bà chủ cửa hàng ấy nói vì sữa tươi không thể bảo quản được nên không dám nhập nhiều!
Nghe đoạn đối thoại của hai người xong, Khả Nhi chợt nảy ra một sáng kiến. Cô liền hỏi:
- Có nhiều người thích uống sữa tươi phải không?
-Đương nhiên rồi- Lệ Na nói: - Khu xung quanh nhà tớ có rất nhiều người thích uống sữa tươi. Ở trong trường có không ít sinh viên là người Bắc Kinh. Lần trước bọn tớ tụ tập, mọi người đều nói điểm không lí tưởng nhất của trường mình chính là cách quá xa trung tâm thành phố, muốn uống sữa tươi cũng khó!
Một khái niệm mơ hồ dần dần hình thành trong đầu Khả Nhi. Khả Nhi hào hứng siết chặt hai vai của Lệ Na rồi lắc lắc mạnh:
-Tang Lệ Na, cậu thật đáng yêu! Quả đúng là tài hoa tuyệt đỉnh!- dứt lời, Khả Nhi liền đeo ba lô lên vai rồi chạy một mạch ra ngoài, chỉ để lại những ánh mắt ngơ ngác và những cái miệng há hốc vì kinh ngạc.
-Cậu ta làm sao thế?-Hà Mạn Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Diệp Phi lắc đầu.
Tang Lệ Na đi đến trước gương, nhìn mình từ đầu đến chân rồi nghiêm nghị gật đầu:
-Ừm, đúng là tài hoa tuyệt đỉnh thật!
“Phụt…” một tiếng, ngụm nước trà trong miệng Diệp Phi phun hết cả ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Khả Nhi cũng đi sớm về muộn. Mãi cho đến trưa hôm nay, Khả Nhi mới ôm một đống giấy gió và 乃út nghiên về phòng. Vừa vào đến cửa đã về ngay bàn học rồi bày giấy và 乃út ra bàn.
-Cậu làm cái gì mà úp úp mở mở thế?-Lệ Na lại gần, nhìn thấy tựa đề trên tờ giấy là “Nhận đặt sữa tươi”
-Có muốn đặt sữa tươi không? –Khả Nhi hỏi: -Nếu có thì đặt với tớ là được, tớ đảm bảo từ ngày một tháng mười trở đi, trước bảy rưỡi sáng và trước 6 giờ chiều hàng ngày sữa tươi sẽ được đem đến tận nơi.
-Cậu á? -Mấy cô gái trong phòng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Sau một hồi giải thích, cuối cùng thì mọi người cũng hiểu ra mấy ngày nay Khả Nhi đang bận rộn làm gì. Kể từ hôm nghe thấy cuộc đối thoại của Hà Mạn Tuyết và Tang Lệ Na, Khả Nhi đã đi điều tra quanh trường, dân số trong trường đại học Z này vào khoảng 50 nghìn người, bao gồm: các sinh viên đại học Z cộng với các giáo viên trong trường cùng gia đình của họ và một số cư dân sống ở gần đây.
Với một con số lớn như vậy mà quanh đây không hề có một điểm cung cấp sữa tươi cố định nào. Trong khi đó sữa tươi lại là sản phẩm bán rất chạy trên thị trường. Thế là Khả Nhi đã đi thuyết phục bà chủ cửa hàng gần kí túc xá trước. Hai người đã giao ước: bà chủ cửa hàng sẽ giúp Khả Nhi liên hệ tìm nguồn hàng và cung cấp nơi nhận hàng cho Khả Nhi còn Khả Nhi thì lo tìm kiếm khách hàng và đưa hàng. Trừ đi tất cả các khoản chi, lợi nhuận sẽ được chia đôi cho cả hai người. Dưới sự dẫn dắt của bà chủ cửa hàng, Khả Nhi nhanh chóng liên lạc được với công ty cung cấp sữa tươi. Hai bên đã giao ước sẽ lấy mỗi đơn đặt hàng của khách hành trong một tháng làm đơn vị tính toán. Nếu như Khả Nhi có thể tìm kiếm được bốn mươi đơn đặt hàng trước ngày một tháng mười thì công ty này sẽ đảm bảo chuyển hàng đầy đủ đúng sáu giờ hàng ngày đến cửa hàng gần kí túc xá, Khả Nhi sẽ lo giao sữa đến tận tay khách hàng.
Khương Lan cảm thấy bất bình:
- Người vất vả làm việc là cậu, tại sao lại phải chia cho chủ cửa hàng một nửa? Như vậy là không công bằng!
-Không sao, không sao!- Khả Nhi chẳng để bụng đến điều này: -Có đôi khi tính toán thiệt hơn quá nhiều sẽ mất đi càng nhiều!
Những cô gái trong phòng 312 thỉnh thoảng cũng hay nảy sinh những mâu thuẫn nho nhỏ nhưng lúc cần thiết vẫn rất đoàn kết và biết giúp đỡ lẫn nhau. Hà Mạn Tuyết và Tang Lệ Na lập tức đặt mua một tháng sữa tươi giúp Khả Nhi, đồng thời còn giới thiệu cho bạn bè, đồng hương của mình đến đặt hàng. Mấy người Diệp Phi và Khương Lan còn giúp Khả Nhi dán giấy thông báo trên bảng thông báo của trường, còn mang giấy thông báo đi phát cho các sinh viên khác trong trường. Trải qua một tuần nỗ lực, đến ngày cuối cùng của tháng chín, Khả Nhi đã nhận được cả thảy 42 đơn đặt hàng. Mỗi đơn đặt hàng trung bình Khả Nhi thu được 20 đồng tiền lãi, cả tháng vất vả chỉ có thể kiếm được 504 đồng, còn phải chia một nửa tiền lãi với chủ cửa hàng.
Diệp Phi khuyên Khả Nhi:
-Chi bằng tìm thêm một mối gia sư nữa, vừa kiếm được nhiều hơn lại không vất vả mấy!
Khả Nhi tràn đầy niềm tin vào công việc này:
-Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn phát triển hơn nữa!
Để đảm bảo có thể chuyển sữa đến cho khách hàng trước 7 rưỡi, mỗi sáng Khả Nhi phải thức dậy từ 6 giờ, 6 giờ 15 phút xuống cửa hàng gần kí túc xá để nhận hàng, 6 giờ 20 bắt đầu đi giao hàng. Trong khi đi giao hàng, Khả Nhi thường nhận thêm được vài đơn đặt hàng nữa. Bảy, tám ngày sau đó, tổng số đơn đặt hàng từ 42 tăng lên 57 đơn. Khả Nhi nhìn thấy công việc này có chút hi vọng nên làm việc càng hăng say hơn.
Cuối tuần này, mới sáng sớm mà Giang Ba đã thức dậy rồi. Thường ngày dậy sớm đã quen, có cơ hội ngủ nướng cũng không sao ngủ được. Giang Ba lững thững ra đứng ngoài cửa phòng, ngẩn người nhìn vào đám sương mù dày đặc trước mặt. Bỗng nhiên một bóng người thanh mảnh rơi vào tầm nhìn của anh. Người đó đang mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lá cây, đi đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài buộc cao như đuôi ngựa, sức sống tràn trề khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Dung mạo của người con gái ấy mờ nhạt trong sương mù nhưng cái gọi là “hoa ở trong sương thì càng nhìn càng thấy đẹp”. Giang Ba không rời mắt khỏi người con gái xinh đẹp ấy mãi cho đến khi cô gái biến mất ở dưới chân cầu thang kí túc. Rồi bất chợt anh phát hiện ra cô gái ấy lại xuất hiện ở hành lang trên tầng của mình. Giang Ba nhìn thấy cô gái ấy đặt một túi sữa vào trong thùng sữa ở cửa phòng bên cạnh rồi lướt qua chỗ anh đang đứng, cúi xuống đặt một hộp sữa chua vào trong thùng sữa trước cửa phòng kế bên.