*Từ chương này sẽ đổi cách xưng hô nhé. Khương Vũ nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch này, thì bật cười, dùng lực vò tóc anh: “Hôm nay đầu óc anh bị úng nước à, hỏi mấy vấn đề trẻ con vậy.”
“Chọn bên nào.” Cừu Lệ không buông tha, quyết phải có câu trả lời: “Nhất định phải chọn một.”
Khương Vũ căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cho dù là Esmela hay Cừu Lệ, trong tim cô hiện tại đều hết mực quan trọng.
Sự do dự của Khương Vũ khiến ánh sáng trong mắt Cừu Lệ dần dần ảm đạm: “Được rồi, coi như tôi chưa hỏi.”
Khương Vũ thấy tâm trạng ai đó bắt đầu không vui, lập tức huých cùi chỏ vào иgự¢ anh, cười đáp: “Sẽ không bao giờ xảy ra tình huống phải lựa chọn giữa anh và Esmela, anh và Esmela em đều muốn có. Đừng trẻ con nữa.”
“Tôi vốn trẻ con thế đó.” Cừu Lệ nắm chặt cổ tay cô, sau đó lại bất lực buông tay: “Tôi đã biết lựa chọn của em rồi.”
Khương Vũ nhìn ai đó tức giận, nghĩ bây giờ cô có bảo mình chắc chắn sẽ chọn anh, có lẽ anh cũng chẳng tin.
Quả thực cô không nghĩ đến nặng nhẹ, cũng không muốn suy nghĩ vấn đề này.
Trong cuộc đời này, đôi khi bạn không thể đưa ra sự lựa chọn. Bởi lẽ hai thứ với cô đều là điều vô giá.
Giống như mẹ cô từng nói, nếu có một ngày đứng giữa ước mơ cả đời và người mà cô muốn bên cạnh cả cuộc đời, vậy cô sẽ lựa chọn thế nào?
Khương Vũ quả thực không biết nên chọn điều gì, có lẽ cô sẽ chỉ có thể đưa ra quyết định khi thực sự đứng bên bờ vực một mất một còn.
“Bạn trai tôi hôm nay sao vậy? Tức giận à?” Cô nhìn sắc mặt âm trầm của anh, mỉm cười: “Không phải chứ, chỉ vì cái này sao?”
“Không có.”
“Anh rõ ràng đang tức giận.”
“Em chọn đi.” Cừu Lệ bắt đầu bực bội, còn có chút không kiên nhẫn.
Khương Vũ đưa tay vuốt vuốt sườn mặt tuấn tú như điêu khắc của anh, dỗ dành: “Vậy anh cười một cái đi.”
Cừu Lệ làm theo ý cô khẽ mỉm cười.
“Được rồi.” Khương Vũ buông tay: “Cười gì mà so với khóc còn khó coi hơn.”
…
3 ngày cuối cùng, trừ lúc ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại cơ hồ Khương Vũ đều ở lại phòng vũ đạo.
Sự thể hiện chi tiết từng động tác cũng như cảm xúc tinh tế của nhân vật ở khúc biến tấu trong « Gisele » cực kỳ khắc khe, uyển chuyển. Trong thời gian ngắn như vậy, Khương Vũ chỉ có thể cố gắng hết sức.
Khương Vũ là người hiểu chính bản thân muốn gì, cũng hiểu rõ cô có năng khiếu và luôn tự hào về điều đó.
Tuy nhiên đến khi bước vào Trung tâm Nghệ thuật Esmela nhìn thấy các bạn học khác… dù là thuộc lớp A, B, C hay D, E, F đều là những vũ công tuyệt vời, cô mới biết rằng ra bấy lâu này mình đã đánh giá quá cao bản thân.
Ở đây tất cả mọi người đều tranh đoạt, khẳng định mình bằng tài năng, thực lực đích thực. Ai cũng chăm chỉ hăm hở chạy về mục đích cả đời đeo đuổi, đứng trên sân khấu ballet chuyên nghiệp.
Đây cũng chính là lý do Khương Vũ cảm thấy sụp đổ đến thế khi Ôn Luân chơi cô một vố.
Cô thực sự cảm thấy một thứ áp lực ngàn cân đè nặng lên vai mình.
Buổi sáng Khương Vũ đến quán giúp Cừu Lệ mấy việc, ba ngày nay Cừu Lệ làm thay cô tất cả mọi việc để Khương Vũ có nhiều thời gian luyện tập hơn, chuyện tâm múa không phải suy nghĩ đến thứ khác.
Cô chỉ có vỏn vẹn 3 ngày, nhất định phải chiến thắng.
…
Buổi sát hạch bắt đầu vào lúc 9 giờ, 7 giờ 30 phút Cừu Lệ đã rời giường, chuẩn bị quần áo chỉnh tề đến sân khấu lớn Trung tâm Nghệ thuật Esmela xem bạn gái biểu diễn.
Thời điểm anh chuẩn bị thay giày thì nhận được điện thoại của hiệu trưởng Đổng.
“Tiểu Lệ, thầy muốn thương lượng với trò một chuyện.”
“Thầy Đổng, thầy cứ nói đi.”
Hiệu trưởng Đổng nhìn Hoắc Thành ngồi trước bàn làm việc, do dự nói: “Học bổng năm nay, khả năng không có.”
Cừu Lệ trầm mặc vào giây, hỏi: “Em có thể biết lý do không?”
“Trò cũng biết rồi đó, trường ta là trường tư thục, tất thảy đều phải nhìn vào hiệu quả và lợi ích.” Hiệu trưởng Đổng sốt sắng nói: “Năm nay trường mình chi một khoản lớn để tu bổ bảo tàng khoa học kỹ thuật, do vậy tình hình tài chính thâm hụt không ít,...vì lẽ đó việc trả học bổng có thể sẽ thư thư một thời gian mới thanh toán cho được, hy vọng trò có thể hiểu.”
Cừu Lệ trầm giọng nói: “Giữa chúng ta đã có thỏa thuận. Em chuyển từ lớp trung học đến Duật Hi, mỗi kỳ trung học Duật Hi phải cấp cho em học bổng trị giá 30.000 tệ.”
“Đúng là nội dung thỏa thuận như vậy, nhưng trò xem, hai học kỳ trước không phải nhà trường vẫn trả đủ học bổng đúng hạn cho trò sao? Nếu không phải vì tài chính kỳ này của trường thiếu hụt, cũng không đến độ trả chậm cho trò.”
“Về việc tu bổ, xây dựng bảo tàng khoa học kỹ thuật, em nhớ là chủ tịch Tạ Uyên đầu tư tiền….”
Hiệu trưởng Đổng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ trò cảm thấy tôi đang lừa trò, cố ý không cấp học bổng sao? Nói tài chính thiếu hụt là thiết hụt! Thực sự không thể cấp đúng thời gian.”
“Cho nên thầy Đồng, ý thầy là muốn phá bỏ thỏa thuận?”
Sắc mặt hiệu trưởng Đồng càng ngày càng khó coi, nhìn Hoắc Thành ngồi đối diện, nói: “Học bổng năm ngoái trường không hề chậm trễ trò, nhưng năm nay thực sự không được. Nếu như trò đồng ý tiếp tục ở lại tham gia kỳ thi tốt nghiệp, Duật Hi vô cùng hoan nghênh. Nếu không muốn vậy thì chỉ có thể để trò trở về trường cũ.”
Nói xong, hiệu trưởng cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm nhìn Hoắc Thành: “Tiểu Hoắc Tổng, cậu hài lòng chưa?”
Khóe miệng Hoắc Thành khẽ nhếch lên, chống bàn đứng dậy: “Cảm ơn hiệu trưởng Đổng.”
Hiệu trưởng Đổng buồn bực không thể phát tiết, chỉ có thể nín nhịn cảm giác ngột ngạt, khó chịu.
Là một hiệu trưởng lại bị học sinh áp chế, thực sự không nên, nhưng ông cũng chẳng còn cách nào khác, thế lực của nhà họ Hoắc tại Bắc Thành quá lớn, ông chỉ là một thầy hiệu trưởng của trường trung học tư thục, thực sự không đủ can đảm trêu vào tổ kiến lửa này.
“Hiệu trưởng Đổng, ông muốn lợi ích nhưng vẫn tham thanh danh.”
Hoắc Thành chậm rãi nói: “Cao trung còn một học kỳ nữa là kết thúc, dù ông có cắt học bổng của cậu ta, Cừu Lệ cũng không rời đi đâu. Mấy tháng cuối cùng của lớp 12 là quan trọng nhất. Bắc Thành còn trường học nào có thể so sánh được với Duật Hi. Dù là chất lượng giáo viên, hay cơ sở vật chất, môi trường học tập Duật Hi nhận thứ hai thì không trường nào dám huênh hoang xếp thứ nhất. Cừu Lệ lại không phải tên ngốc chẳng lẽ lại cam tâm quay lại trường trung học số 12 toàn một lũ đầu trâu mặt ngựa, bất hảo kia sao? Yên tâm. Trang Nguyện toàn tỉnh của ông không chạy mấy đâu.”
Hiệu trưởng Đổng cắn răng, trừng mắt với Hoắc Thành: “Cậu căn bản không hiểu được trò ấy. Cừu Lệ không có nguồn thu nhập. Học bổng nửa năm chỉ có 30.000 tệ, với mức tiêu dùng của Bắc Thành, tính toán thế nào cũng chỉ vừa đủ cơm ăn, áo mặc. Sáu tháng không có tiền trợ cấp, thằng bé biết dựa vào gì để sống?”
“Hừ. Cậu ta có tay có chân, chẳng lẽ không biết dùng sức lao động để kiếm tiền hay sao? Còn phải dựa vào trường học nuôi…” Hoắc Thành khinh bỉ cười nói: “Hiệu trường à, ông cũng nên sớm thả cậu ta ra ngoài đời để cậu ta tự sinh tồn đi thôi.”
“Cậu cho rằng quán quân cấp tỉnh đi thi chỉ dựa vào thông minh là đủ sao? Thời gian làm sao đủ để đi làm thêm.”
“A, vậy thì chịu thôi, chỉ còn nước ૮ɦếƭ đói.”
Hoắc Thành nhẹ nhàng buông xuống một câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
…
Cừu Lệ cúp điện thoại, ngồi trước cửa, trầm tư thật lâu, sau đó lấy di động kiểm tra số dư tài khoản.
Chỉ còn 1342.2 tệ.
Vốn dĩ theo thỏa thuận, bắt đầu học kỳ trường sẽ chuyển 30,000 tệ học bổng cho anh, nếu anh có thể trúng tuyển đại học với thành tích quán quân, trường học cũng sẽ chịu học phí một năm đại học giúp Cừu Lệ.
Bây giờ Duật Hi đơn phương chấm dứt thỏa thuận, anh có thể đâm đơn kiện nhà trường vi phạm hợp đồng.
Nhưng hiện tại anh không có thời gian. Anh cần ôn thi đại học.
Đổng hiệu trưởng có lẽ rõ ràng bắt thóp anh điểm này, bây giờ Cừu Lệ đã không còn đường thoái lui, ngay cả khi bị cắt học bổng, anh vẫn phải tiếp tục ở lại Duật Hi, tiếp tục thi lên đại học, chính vì vậy ông ta mới không kiêng kỵ vi pháp thỏa thuận ban đầu giữa hai bên như thế.
Anh há là người để mặc người ta giày xéo, uy Hi*p, lập tức gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm trường cao trung số 12, nói rõ tình huống.
Thầy chủ nhiệm cực kỳ vui mừng, bày tỏ mong muốn mãnh liệt Cừu Lệ có thể quay lại.
Trường cao trung số 12 chất lượng dạy và học đều dưới mức trung bình, cơ sở vật chất, môi trường giáo dục đều không tốt, vì vậy số lượng học sinh thi đỗ đại học đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như Cừu Lệ có thể trở về đúng là ngày đông đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Thầy chủ nhiệm lập tức hứa hẹn: “Chỉ cần trò trở về, trường sẽ cấp học bổng 15.000 tệ cho em. Về tiềm lực tài chính trường ta không giàu có bằng Duật Hi, mong em hiểu cho. Nhưng em yên tâm, trường đã hứa cho là cho, tuyệt đối không thất hứa! Nếu như trò đồng ý, thầy sẽ lập tức đến trường làm thủ tục.”
Đồng ý hay không?
Cừu Lê bắt đầu đắn đo.
Thời gian từ giờ đến kì thi tốt nghiệp chưa đầy 5 tháng, anh lại chuyển trường vào phút chót, liệu có thể thi được hạng nhất toàn tỉnh, có thể cầm trên tay thành tích kiêu ngạo nhất đi gặp mẹ không?
Nếu như không rời đi, vậy 5 tháng nay anh dựa vào gì để sinh hoạt?
Nếu vậy chỉ có thể đi làm công, nhưng điều đó tương đương việc rút ngắn thời gian học tập.
Cừu Lệ nắm chặt tay, dùng sức đập vào tường, gầm lên một tiếng.
Xương cổ tay truyền đến cơn đau nhức dữ dội.
Trước kia trong thế giới vô tri vô giác chỉ có sợ hỗn loạn, tăm tối, dù sống hay ૮ɦếƭ anh đều không để trong lòng, Cừu Lệ của ngày đó căn bản chẳng để ý bất kỳ điều gì, sống một cách hoang đường nhất, bất cần nhất.
Nhưng hiện tại, anh đã gặp cô, người con gái tên Khương Vũ lần nữa làm sống dậy trong anh niềm hi vọng được sống và sống thật tốt, nhìn về phía tương lai mịt mù phía trước anh bắt đầu thấy thứ ánh sáng le lói của hạnh phúc.
Lúc đó anh mới chính thức cảm nhận được thời niên thiếu nghèo túng, cùng khổ là sự tổn thương lòng tự trọng cỡ nào.
…
Khương Vũ đi vào phòng thay đồ, xung quanh rất yên tĩnh, các cô gái đều khẩn trương chuẩn bị tiết mục biểu diễn của mình, hoàn toàn không còn trạng thái cười đùa thoải mái như ngày thường.
Cô đang chuẩn bị tắt di động, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, là bạn cùng bàn của Khương Vũ - Trần Vi gọi đến. Cô ấn nút nhận điện.
“Tiểu Vi đã lâu rồi không thấy cậu alo cho tớ nhé.”
Giọng Trần Vi rất nhỏ, như thể đang cố đè thanh âm xuống thấp nhất: “Tiểu Vũ, tớ có chuyện cần báo cho cậu. Sáng nay mình qua phòng tài vụ giải quyết việc học bổng, vừa đi ngang qua văn phòng thì nghe phong thanh được một tin… Cừu Lệ muốn chuyển trường.”
…
Cừu Lệ suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng kéo lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, thay giày, chuẩn bị đến Duật Hi làm thủ tục xin chuyển trường.
Anh nuốt không được uất ức này.
Hiệu trưởng Đổng quả thực đã nắm đúng điểm yếu của anh để cân nhắc chơi Cừu Lệ một vố, ông ta biết anh không dễ dàng xin nghỉ trong thời gian quyết định này cho nên mới dám đi nước cờ đó.
Về trường cao trung số 12 thì về, chỉ cần anh cố gắng, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng có thể đạt được vị trí vinh quang nhất..
Tiếp tục ở lại Duật Hi để mặc người ta tính kế mới là mất mặt.
Nhưng mà, khi vừa bước đến cửa thang máy, một thân ảnh màu trắng lao ra.
Khương Vũ đứng trước mặt anh, hai má ửng hồng, bộ váy múa ôm sát người cô khắc họa chân thực thân hình yểu điệu, mềm mại, trên trán còn có vài lọn tóc bị thổi loạn rủ xuống.
Trong nháy mắt đó, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
“Em làm sao…”
Khương Vũ thấy mình đã đến kịp, dây thần kinh đang căng lên cuối cùng mới dám buông lỏng, nắm chặt tay Cừu Lệ, thở hổn hển nói: “Anh tuyệt đối, tuyệt đối không thể nghỉ học.”
Cừu Lệ phản ứng rất chậm, sắc một đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Khương Vũ, em điên rồi đúng không? Bây giờ em không nên ở đây.”
Giờ này đáng lẽ cô phải ở sân khấu lớn của Esmela, chứ không phải nơi này.
“Nghe em nói đã, anh không thể nghỉ học.”
Nhìn Khương Vũ còn căng thẳng hơn cả anh, bàn tay nắm chặt vạt áo anh thoáng run rẩy vội nói: “Anh phải học thật tốt, thi đỗ Bắc đại… Không thể đi con đường khác, nhân sinh một bước sai lầm cả đời lạc lối, đó… đã từng là bước đi sai. Anh nhẫn nhịn một chút, nghe em, được không?”
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh điên cuồng nhảy loạn, anh nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc lo lắng, sốt ruột.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình… Cừu Lệ không biết phải làm thế nào ---
“Em có biết mình đang làm gì không? Hôm nay là buổi tranh tài cực kỳ quan trọng.”
Đôi mắt cô đã đỏ ngầu, kích động run rẩy nói: “Anh thôi học em còn tâm trí đi thi ư??? Không được phép thôi học. Anh không có tiền em nuôi anh, anh không được phép bỏ cuộc.”
Dây thần kinh ở thái dương thình thịch nảy lên, hôm đó hỏi cô vấn đề ấu trĩ kia, anh đã không còn đặt quá nhiều mong đợi, nhưng hiện tại cô gái này dùng hành động thức tế nói cho anh biết rằng: Cô chọn anh.
“Em… chọn tôi?”
Khương Vũ gắt gao siết chặt áo anh, nước mắt trào ra, tức giận nói: “Còn phải hỏi, em đương nhiên chọn anh. Đồ ngốc.”
Huyệt Thái Dương nảy lên.
Một giây sau anh xoay người ép lưng cô chống lên tường, dùng sức hôn lên cánh môi mềm mại của Khương Vũ.