Khương Vũ chạy một mạch xuyên qua sân thể dục xanh mướt, đến tòa giảng đường, nhìn vào bên trong phòng học qua ô cửa sổ sát đất.
Các bạn học vẫn đang xếp hàng, một tay bám vào thanh vịn trước gương, luyện tập động tác nhún người.
Bạch Thư Ý đang hướng dẫn ba bốn học sinh thực hiện động tác cơ bản. Thấy Khương Vũ đứng ngoài cửa, bèn bảo cô nhanh chóng đi thay đồ, chuẩn bị tập luyện.
Khương Vũ vào phòng thay đồ, thay sang bộ đồ múa bó sát thích hợp để tập luyện. Sau đó cô đứng vào cuối hàng học sinh, nhập đội cùng họ luyện tập.
Ôn Luân đứng trước cô quay đầu lại, khẽ nói: “Cô giáo Bạch đang hướng dẫn cho chúng ta động tác nhún người, cậu làm theo tớ là được.”
Khương Vũ cảm kích cảm ơn cậu ấy.
Bạch Thư Ý đến bên cạnh Khương Vũ, khẽ gõ thước dạy học vào đôi chân thon dài của cô, nói: “Tuy chân của diễn viên múa ba lê nhìn có vẻ rất dài rất gầy, nhưng thực tế thì lại tương đối có sức lực. Chúng ta muốn thể hiện sức lực của chúng ta trên sân khấu, chuyện này yêu cầu các em cố gắng hết sức nâng cơ thể lên trên trong lúc tập nhún người.”
Khương Vũ nghe theo sự chỉ điểm của Bạch Thư Ý, thử làm theo yêu cầu của bà ta.
Bạch Thư Ý cụp mắt nhìn vào chân Khương Vũ, nói: “Cô không biết trước đây các em đã tiếp nhận huấn luyện gì, nhưng ở chỗ này của cô, cô yêu cầu sự tiêu chuẩn và sự quy phạm tuyệt đối. Khương Vũ, mở một chân ra cho cô.”
Khương Vũ thử đưa một chân ra, đứng ở cái tư thế này, cảm thấy hơi miễn cưỡng.
Lúc Khương Vũ múa ba lê trước đây, cô sẽ dùng những tư thế mình cảm thấy dễ chịu nhất để thực hiện, tuy không nhất định là tiêu chuẩn tuyệt đối, nhưng cũng nằm trong phạm vi mà mình có thể tiếp nhận.
Nếu làm theo yêu cầu của Bạch Thư Ý, lúc tập luyện có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng nếu phải múa thật thì có lẽ sẽ không thể phát huy đến trình độ tốt nhất của cô.
Cho dù cảm thấy không quá dễ chịu, nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của Bạch Thư Ý, hoàn thành bài luyện tập động tác nhún người.
Lúc tan học, Bạch Thư Ý cho mọi người biết: “Sau khi khóa tập huấn của chúng ta kết thúc, sẽ cho các em cơ hội được biểu diễn trên sân khấu, tiến hành đánh giá lại cấp bậc ABCDEF một lần nữa. Đương nhiên, sau khi các em vào Esmela, mỗi học kỳ kết thúc đều sẽ có sân khấu biểu diễn theo giai đoạn để phân chia lại lớp. Vì thế các em học sinh, vì mục tiêu trong lòng mình, chăm chỉ luyện tập, cố gắng hết mình nhé.”
Đám học sinh được cô giáo khích lệ xong, đều nhao nhao ở lại, quyết tâm luyện tập thêm một lúc nữa.
Bạch Thư Ý dẫn Ôn Luân và Khương Vũ sang một phòng học trống khác, bắt đầu mở một lớp nhỏ để dạy riêng cho hai người họ.
“Ôn Luân không có vấn đề gì, vấn đề của Khương Vũ khá lớn.” Bạch Thư Ý không nói vòng vo, “Vũ đạo của em quá ngẫu hứng đấy Khương Vũ.”
Khương Vũ chớp mắt, nhìn Bạch Thư Ý, “Là... không đủ quy phạm sao ạ?”
“Cực kỳ không quy phạm.” Bạch Thư Ý nhíu mày nói: “Cô không biết giáo viên trước đó đã dạy em ra sao, nhưng ở Esmela này, chúng tôi yêu cầu mỗi vũ công ba lê đều phải làm đến mức quy phạm nhất.”
Khương Vũ lưỡng lự nói: “Nhưng trên sân khấu, chẳng phải vũ công nên tìm được trạng thái phù hợp với mình nhất sao, như vậy mới có thể phát huy đến trình độ cao nhất của mình.”
“Cho nên ý của em là, chuyên nghiệp và quy phạm không quan trọng, bản thân mình nhảy múa vui vẻ mới quan trọng nhất?”
“Em không có ý đó.”
“Làm theo yêu cầu mà cô nói, Esmela không cần loại học sinh có quá nhiều vấn đề.”
Khương Vũ phát hiện, tuy bình thường Bạch Thư Ý rất ôn hòa, đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng lúc ở trên lớp thì thật sự nghiêm khắc.
Không phải chỉ nhắm vào cô, đối với học sinh khác bà cũng nghiêm khắc như vậy, thậm chí vừa rồi còn quạt một nữ sinh đến phát khóc.
Khương Vũ biết, cô giáo nghiêm khắc với bọn họ là điều tốt. Nếu chỉ là những lời đánh giá vô thưởng vô phạt, bọn họ mãi mãi không thể trưởng thành. Mục đích vào Esmela của cô, chẳng phải là để nhảy múa tốt hơn sao.
Cô làm theo yêu cầu của Bạch Thư Ý, hoàn thành sự quy phạm của mỗi động tác.
...
Lúc chạng vạng, là thời gian nghỉ giải lao ít ỏi của học sinh ở Esmela, không ít học sinh thích ngồi bên đài phun nước sau khuôn viên, thư giãn trò chuyện.
Khương Vũ mặc chiếc áo hoodie thể thao rộng rãi, múa lại đoạn trích trong vở “Trà hoa nữ” mà cô đã luyện tập ngày hôm nay một lượt.
Cừu Lệ ngồi trên đất, miệng ngậm một cọng cỏ, đón lấy ánh tà dương nhìn về phía cô, mắt hơi nheo lại...
“Đây là thứ mà cái trường cậu lao tâm khổ tứ muốn vào dạy cho cậu ư?”
Khương Vũ ngó lơ cậu, tiếp tục làm động tác đá cao chân, “Từ khi nào mà bạn trai cũng có hiểu biết về múa ba lê thế?”
“Mỗi lần hẹn hò, bạn gái không tập múa thì cũng là đang tìm nơi để tập múa, kiểu gì tớ cũng phải chuyên nghiệp lên chứ.”
Khương Vũ bước đến bên cậu, ngồi xuống, “Vậy cậu nói xem, tớ nhảy không đẹp chỗ nào?”
Cừu Lệ dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cho cô, nói: “Không được tự nhiên như trước nữa. Trước đây lúc cậu múa, luôn cười với tớ, vừa rồi không cười với tớ lúc nào.”
“Chỉ có vậy thôi à, cho nên tiêu chuẩn đánh giá của bạn trai chính là tớ có cười với cậu hay không ấy gì?”
“Chuyện này rất quan trọng.” Cừu Lệ bẹo cái má phúng phính của cô, “Không cười, tớ liền cảm thấy không đẹp.”
“Đúng thật là không để ý tới.” Khương Vũ đẩy tay cậu ra, nói với vẻ trầm tư: “Mấy ngày nay, cô giáo Bạch đã soi chi tiết của rất nhiều động tác, yêu cầu cực kỳ gắt, bắt tớ phải múa được trạng thái quy phạm nhất cho bằng được.”
“Làm vậy có ý nghĩa gì?”
Khương Vũ lườm cậu một cái sắc lẹm, cậu lập tức chữa lời: “Vậy chính là rất có ý nghĩa rồi, nếu như ai cũng múa y hệt nhau, giống như người máy nhảy múa thì đúng là dễ thương.”
“...”
“Cậu vẫn nên nói tiếng người đi.”
“Cái kiểu... tự do phát huy của cậu lúc trước, tớ xem cảm thấy tâm trạng rất tốt.”
“Hình như cũng có lý.”
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, đúng là múa ba lê yêu cầu tính quy phạm cực gắt.”
Khương Vũ ngoảnh lại, nhìn thấy Ôn Luân đang đi đến.
Cậu ấy mặc chiếc áo hoodie trắng rộng rãi, sau khi chào tạm biệt mấy người bạn liền đi đến trước mặt Cừu Lệ và Khương Vũ: “Lời cậu vừa nói ban nãy không đúng lắm, múa ba lê không giống màn biểu cá nhân của nhảy Jazz đường phố, ba lê là sân khấu của một nhóm người. Nếu mỗi người đều có cá tính của mình, vậy thì không thể hoàn thành sân khấu được, vì thế tính quy phạm mà cô giáo Bạch yêu cầu là điều hết sức quan trọng.”
Cậu ấy vừa đến, vẻ dịu dàng và nét tươi cười trên mặt Cừu Lệ lập tức tan biến, ánh mắt cũng tối sầm xuống.
“Tôi nhìn theo góc nhìn của người ngoài giới, tôi xem bài múa của bạn gái tôi, tôi càng mong muốn bản thân cô ấy được thoải mái hơn, như thế tôi mới thoải mái. Nếu bản thân cô ấy nhảy múa không được tự nhiên, tất nhiên khán giả cũng sẽ thấy gượng gạo.”
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, Ôn Luân vô thức đánh giá Cừu Lệ giây lát, hỏi Khương Vũ: “Sao cậu ấy lại vào được?”
“Cậu ấy... đến để giúp tớ làm công việc phục vụ cộng đồng.”
Ôn Luân thoáng liếc qua đôi giày đã từng sửa trên chân Cừu Lệ, nói: “Dĩ nhiên là cậu mong muốn cô ấy phát huy đến trình độ cao nhất của mình, nhưng nhìn từ tổng thể sân khấu bình thường, vẫn phải duy trì tính phổ biến của quy phạm mới được, đây là ý kiến chuyên môn của tôi.”
Khương Vũ nhận ra bầu không khí đối địch, cơn sóng ngầm giữa hai người, cô vội nói với Ôn Luân: “Bạn trai tớ không hiểu về ba lê, một người ngoài ngành. Hơn nữa cậu ấy rất cố chấp, không dễ bị thuyết phục.”
Ôn Luân gật đầu, đang định thôi tranh luận thì lại nghe Cừu Lệ nói tiếp: “Vậy Bộ Đàn Yên thì sao?”
“Cái gì?”
Cừu Lệ hất cằm lên, nhìn Ôn Luân, bình tĩnh nói: “Bộ Đàn Yên là vũ công được người trong giới các cậu công nhận là múa giỏi nhất nhỉ. Tôi đã xem hết video múa của bà ấy rồi, điệu múa của bà ấy không quy phạm giống như cậu nói, bà ấy múa rất ngẫu hứng, giống như Tiểu Vũ trước đây vậy.”
Cừu Lệ lấy “Bộ Đàn Yên” làm ví dụ, không chỉ Ôn Luân, đến Khương Vũ cũng ngây người.
Trước đây cậu vẫn luôn không có hứng thú mấy với ba lê, không ngờ còn đi tìm video múa của Bộ Đàn Yên để xem, hơn nữa còn nhìn ra sự đặc biệt kia.
Rất rõ ràng, mỗi một câu nói của cô, nhìn cậu có vẻ không để tâm nhưng thực ra đều đi tìm hiểu bằng cả tấm lòng mình.
Ôn Luân trầm ngâm giây lát, dường như đúng là cũng không tìm ra lời phản bác để giải thích điệu múa của Bộ Đàn Yên. Dù gì... bà ấy cũng là Queen trong giới múa ba lê mà, bao nhiêu năm qua cũng không xuất hiện một Bộ Đàn Yên khác.
Cậu ấy ngượng ngùng nói: “Ví dụ mà cậu lấy, không có tính phổ biến. Dẫu sao thì, không phải ai cũng có thể trở thành Bộ Đàn Yên.”
Cừu Lệ cười lạnh lùng, nói: ‘Thế thì thật không khéo, Tiểu Vũ nhà chúng tôi có thể làm được điều đó.”
Khương Vũ hơi ngại ngùng, âm thầm kéo tay Cừu Lệ một cái.
Chưa thấy ai khen bạn gái của mình trước mặt người ngoài như này.
Ôn Luân cười lịch sự, “Cậu nói như vậy, tôi lại có thể hiểu được.”
Khương Vũ vội vàng nói: “Cậu đừng để bụng, bạn trai của tớ tình tính hơi ngang ngạnh.”
“Không sao.” Ôn Luân nói với Khương Vũ: “Sân khấu biểu diễn sau khi khóa tập huấn kết thúc, tớ muốn hợp tác với cậu, chúng ta cố gắng hết sức không ai được rớt hạng, vẫn là học trò của cô giáo Bạch, thế nào?”
“A, tất nhiên là được rồi.”
Nếu cô có thể hợp tác với Ôn Luân, vậy thì nhất định có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất. Dù sao thì thực lực của Ôn Luân là một người xuất sắc nhất trong số những vũ công ba lê nam ở Esmela hiện tại. Hơn nữa, sở trường của Khương Vũ là “thiên nga đen”, cũng cần phải có sự phối hợp của “Ác quỷ” hoặc “Hoàng tử”.
“Ban ngày phải đi học cùng nhau, chỉ buổi tối mới có thời gian luyện tập. Tớ hỏi giáo viên ở ban hậu cần lấy được chìa khóa phòng múa rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
“Okay.”
Khương Vũ nhìn Cừu Lệ một cái.
Khuôn mặt Cừu Lệ sầm sì, rõ ràng là đang ghen. Có lẽ Khương Vũ vẫn nên để tâm đến cảm nhận của cậu hơn, cô từ chối: “Có thể tớ còn phải ở bên bạn trai, nếu không cậu tìm bạn nữ khác phối hợp với cậu đi bạn Ôn Luân...”
Ôn Luân thoáng tỏ ra thất vọng, “Thế à, vậy tớ tìm người khác vậy...”
Còn chưa dứt lời, Cừu Lệ đã lạnh mặt, nói một cách ngang ngược: “Má nó ai cần cậu ở bên.”
Nói xong, cậu chẳng nhìn họ thêm cái nào đã đứng dậy bỏ đi.
Ôn Luân bất đắc dĩ nói: “À thì... bạn trai cậu nóng nảy thật đấy.”
Khương Vũ nhìn theo bóng lưng của Cừu Lệ, hơi chau mày lại.
Đương nhiên là cô biết, lúc này Cừu Lệ bỏ đi là vì muốn cho cô cơ hội, không muốn khiến cô bỏ lỡ cơ hội hợp tác với một người như Ôn Luân.
Có điều... hung dữ cái gì chứ.
Cái tính nết xấu xa này.
...
Cừu Lệ về đến nhà, tâm trạng vẫn rất tồi tệ, tin nhắn mà Khương Vũ gửi cho cậu cũng chẳng buồn đọc.
Cậu cảm thấy hình như hôm nay mình rộng lượng quá chừng, trong lòng không ngừng tự nhủ rằng, không cần thiết, Khương Vũ là người của cậu, không thể có gì đó với tên ẻo lả kia được.
Không được ghen, không được làm cô bẽ mặt...
Nhưng... thật sự không làm được.
Chỉ cần vừa nghĩ đến Ôn Luân, nghĩ đến ánh mắt xét nét của cậu ta... Cừu Lệ liền cảm thấy như có vô số con rắn độc chiếm cứ trái tim mình, trườn bò khắp nơi, chui thẳng đến nơi tự ti nhất, yếu đuối nhất trong tim cậu.
Cừu Lệ đập mạnh lưng mình vào tường, cảm thấy cả người vừa lạnh lẽo vừa đờ đẫn, dường như cả thế giới cũng bật chế độ ngăn cách, không nghe thấy âm thanh, cũng không cảm nhận được hơi ấm nữa.
Trong đầu cậu... chỉ còn lại ánh mắt xét nét mình của Ôn Luân.
Cừu Lệ chụp lấy con dao trên bàn, cắt vào cánh tay mình không chút do dự.
Lưỡi dao sắc bén rạch qua, máu tươi tứa ra, dọc theo cánh tay nhỏ tí tách xuống.
Đột nhiên cậu cảm nhận được cơn đau mãnh liệt, cơn đau này nhanh chóng kéo cậu ra khỏi thế giới ૮ɦếƭ lặng, trở lại nhân gian.
Biết đau.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến Khương Vũ, rơi xuống người cậu đều sẽ có cảm giác.
Đau khổ, vui mừng, bi thương... cô là màu sắc duy nhất trong thế giới đen trắng của cậu.
Cừu Lệ dựa lưng vào tường, chật vật ngã ngồi xuống đất.
...
Buổi tối Khương Vũ học múa xong, trong lòng bức rức không yên, thế là cô gửi tin nhắn cho Cừu Lệ, nhưng cậu vẫn chưa trả lời cô.
Chắc chắn “cái bình dấm” này lại giận dỗi rồi.
Sáng hôm sau, Khương Vũ cố tình dậy sớm đến căng tin.
Cừu Lệ đã đến đó từ lâu, mặc đồng phục màu trắng, đang rửa chén bát chốc nữa cần dùng đến.
Khương Vũ lén lút lẩn đến sau lưng cậu, định nhân lúc cậu không đề phòng, dọa cậu một cái.
Vòi nước chảy òng ọc, Khương Vũ vồ mạnh vào lưng cậu, hô to một tiếng: “Này!”
Cừu Lệ hoàn toàn không nhúc nhích, cũng chẳng giật mình, cũng chẳng quay lại, như thể không nghe thấy vậy.
Khương Vũ bĩu môi, đang định trách móc vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy trên cẳng tay mà cậu xắn tay áo lên, có thêm hai miếng băng dán cá nhân.
Cô túm tay cậu lên, xé miếng băng dán ra.
Hai miếng băng dán dán chồng lên nhau, bên dưới là một vết thương mới dài mảnh, vừa nhìn là biết đó là vết thương bị dao cứa vào.
Không sâu, nhưng đã nhìn thấy máu.
Cừu Lệ rút tay lại, nhíu mày nói: “Cậu không thể nhẹ nhàng một tí à? Đau ૮ɦếƭ đi được.”
“Cậu còn biết đau à!” Khương Vũ trở nên kích động, túm tay cậu lên, kích động nói: “Cậu xem cái tay của cậu đi, chẳng có chỗ nào lành lặn cả! Cậu đã quên cậu từng nhận lời tớ chuyện gì rồi sao!”
Cánh tay ban đầu của Cừu Lệ rất đẹp, da cậu trắng, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu, chỉ là trên cánh tay có vô số vết thương ngang dọc sau khi tự ngược đãi mình, có những vết thương đã nhạt đến mức không nhìn ra nữa. Nơi vừa bị cô lột miếng băng dán cá nhân ra, lại rỉ ra máu.
Khương Vũ cảm thấy mọi nỗ lực mình đã làm trước đây, dường như đã uổng phí hết.
Cô nỗ lực như vậy là muốn cậu trở nên tốt hơn, nhưng nếu cậu không chịu bỏ cái tật xấu tự làm tổn thương cơ thể mình này, thế thì làm sao có thể trở nên tốt hơn.
“Cậu bị sao vậy? Rõ ràng đã đồng ý là không tự ngược đãi bản thân rồi mà!”
“Kệ ông...”
Cừu Lệ rút tay lại, tiếp tục quay lại rửa bát, để mặc dòng nước lạnh lẽo xối sạch máu trên tay mình.
“Hôm qua luyện múa với Ôn Luân, là cậu cho tớ đi.”
“Là tớ...” Mặt Cừu Lệ không có cảm xúc, “Cuối cùng người vô dụng lên cơn cũng là tớ.”
“Vậy cậu bảo tớ phải làm sao, tớ nghe lời cậu cũng không được, không nghe lời cậu cũng không được.”
“Thế thì đi đi!”
Cừu Lệ biết, trạng thái tinh thần của mình rất có vấn đề, cậu vẫn luôn không thể tự kiểm soát cảm xúc của mình.
Mà cứ tiếp tục như thế này, kết quả... chính là gây tổn thương cho người bên cạnh mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bao nhiêu năm qua, cậu cũng không dám đi tìm mẹ mình, không dám để bà nhìn thấy bản thân mình tàn tạ kinh khủng như này...
“Đi đi!”
Khương Vũ bị cậu quát lên mà lùi lại phía sau, vành mắt hơi đỏ lên, “Đi thật rồi thì cậu đừng có hối hận.”
“Cút!”
Khương Vũ vứt bánh bao nhân hạt sen định cho cậu đi, xoay người đi khỏi đó.
Cừu Lệ nhìn theo bóng lưng dần đi xa của cô, lại nhìn chiếc bánh bao bị vo thành một cục, trái tim chợt trống rỗng.
Vào giây phút Khương Vũ sắp chạy ra khỏi phòng bếp, cậu thất thiểu lao ra ngoài, kéo cô lại, ấn cô lên tường rồi ôm chặt lấy cô...
“Đừng đi, đừng đi mà, chị.”
Vào khoảnh khắc cậu gọi cô là “chị”, trái tim Khương Vũ cũng sắp bị vò nát cả rồi.
“Tên khốn này!”
Cô ra sức giãy giụa vài cái, sau đó để mặc cơ thể nóng hầm hập của cậu siết chặt lấy cô.
“Tớ sai rồi.”
“Cậu biết sai, nhưng cậu sẽ không bao giờ sửa.” Khương Vũ cất giọng nghẹn ngào, “Bất kể tớ làm thế nào, cậu cũng sẽ không sửa đổi, tớ mãi mãi không giúp được cậu.”
Cừu Lệ đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Cậu giữ lấy gáy của cô, ấn mặt cô dán sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của cậu, rồi vùi đầu vào suối tóc ở cần cổ của cô, cất giọng khàn đặc lại bất lực...
“Tiểu Vũ, tớ cũng muốn tốt lên, cậu đừng vứt bỏ tớ...”
Chương 46:
Khương Vũ dần bình tĩnh trở lại. Cô biết tâm lý và tinh thần của Cừu Lệ đều có vấn đề, nhưng cho dù cả thế giới đều vứt bỏ cậu, thì cô cũng không thể vứt bỏ cậu...
Cô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của Cừu Lệ, nhất định phải giữ chặt lấy cậu.
“Được rồi, tớ không đi nữa, cậu buông tớ ra trước đã.”
Cừu Lệ không động đậy.
“Chút nữa các cô kia đến rồi, nhìn thấy không hay đâu.”
Nghe thấy câu này, Cừu Lệ mới từ từ thả lỏng tay. Nhìn tóc cô rối hết cả lên, thế là cậu duỗi tay chải lại tóc cho cô, động tác hết sức dịu dàng.
“Giờ cậu nói cho tớ biết, vì sao lại tự ngược đãi mình?”
Cừu Lệ vừa vuốt tóc lại giúp cô, vừa đáp: “Cách xa cậu quá.”
“Cái gì mà cách xa cậu quá, chẳng phải tớ ở ngay đây sao?”
“Cậu không có ở đây, tớ chẳng cảm nhận được cái gì cả.” Cậu cúi xuống, nhìn những vết sẹo ngang dọc trên cánh tay mình, trầm giọng nói: “Có lẽ cũng có liên quan đến tên họ Ôn kia.”
Khương Vũ bật cười, “Quả nhiên, bình dấm này đổ rồi.”
Cừu Lệ dứt khoát không giải thích nữa, cậu ngẩng đầu lên, nói một cách hùng hồn: “Ông đây ghen đấy thì sao nào?”
“Vậy cậu cũng không thể như vậy mãi được, Ôn Luân là bạn múa cặp với tớ, cậu cứ như này, tớ còn múa với cậu ấy kiểu gì?”
Cừu Lệ không nói năng gì.
“Vậy tớ đi từ chối cậu ấy là được, bảo là bạn trai nhà chúng ta không cho tớ múa cùng nam sinh khác.”
Khương Vũ nói đoạn xoay người định đi, Cừu Lệ kéo cô lại, buồn bực nói: “Có phải không cho cậu múa đâu.”
Cô lén mỉm cười, biết rằng tuy Cừu Lệ ghen, nhưng cậu vẫn nghĩ cho cô.
Ôn Luân là bạn múa phù hợp nhất với Khương Vũ, nhưng phàm là những điều tốt cho cô, Cừu Lệ tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
“Không cần phải có gánh nặng trong lòng.” Cừu Lệ kéo cô về bên mình, vuốt đầu cô, bình thản nói: “Cứ việc đi làm chuyện của cậu, không cần quản tớ, tớ không phải bệnh nhân.”
“Tớ biết cậu không phải.”
Tuy cậu có chướng ngại tâm lý, nhưng cậu không phải hạng khốn nạn như Hoắc Thành, bề ngoài nhìn có vẻ ra người ra ngợm, nhưng đằng sau thì lại trút giận lên người người phụ nữ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc mới đầu cô sợ cậu, nhưng vẫn bằng lòng đến gần cậu.
“Cừu Lệ à, hay là đợi sau khi khóa tập huấn kết thúc, chúng mình đi khám bác sĩ đi?” Khương Vũ thử thăm dò, nói: “Bác sĩ sẽ giúp cậu.”
“Không cần thiết.” Vẻ mặt cậu lạnh đi, “Bác sĩ không giúp được tớ, cũng không thể cho tớ điều tớ muốn.”
Bác sĩ không thể cho cậu màu sắc mà cậu muốn, trên đời này, chỉ có Khương Vũ mới giúp được cậu.
“Cậu bảo ở bên tớ cậu mới có vị giác, tri giác... Nhưng những thứ này, không phải đều là chướng ngại tâm lý sao? Chỉ cần là chướng ngại tâm lý thì bác sĩ tâm lý nhất định có cách, ví dụ phương pháp điều trị thôi miên chẳng hạn, đều có thể...”
Còn chưa nói hết, Cừu Lệ đã cắt lời cô: “Bố tớ là bác sĩ tâm lý, ông ta đã từng làm rất nhiều thí nghiệm thôi miên với tớ.”
Khương Vũ lập tức im bặt, không nhắc đến chủ đề này nữa.
Cô biết bố của Cừu Lệ đã đối xử tàn nhẫn với cậu như nào, mọi vấn đề của cậu đều đến từ sự hủy hoại của người đàn ông độc ác kia với cậu thuở bé.
“Cái tri giác mà cậu nói, thật sự chỉ cần đến gần tớ mới có sao?”
“Không phải đến gần cậu, mà là ở bên cậu, mới có cảm giác...”
Khương Vũ không hiểu, “Hai điều này có gì khác biệt à?”
“Có, khác biệt rất lớn.”
“Vậy cậu giải thích cho tớ chút đi.”
Cừu Lệ nhìn cô, đột nhiên ghé lại gần, hôn lên má cô, như chuồn chuồn đạp nước, “Ví dụ như này, tớ không có cảm giác gì.”
Khương Vũ bị cậu “đánh lén” bất thình lình, cô giật mình, vội vàng né sang một bên, nhưng lại thấy cậu đưa má lại gần trước mặt cô, cười nói: “Chẳng hạn bà chị chủ động hôn tớ, mới là cảm giác mà tớ muốn.”
“...”
“Giờ tớ biết rồi, cậu đúng là có bệnh.”
Cừu Lệ nhướn môi nở nụ cười, đẩy đẩy cái gáy của cô nàng kia, “Không hôn thì đi đi.”
“Tớ đi đây!”
Khương Vũ dỗ bạn trai xong thì vui vẻ đi học.
...
Chuyện Cừu Lệ làm công việc phục vụ cộng đồng ở căng tin giúp Khương Vũ nhanh chóng được lan truyền, mà Khương Vũ cũng không hề giấu giếm nói cậu là bạn trai của cô.
Mỗi buổi sáng, cậu đều mặc đồng phục chỉnh tề, đứng ở quầy phục vụ, chăm chú chiên trứng cho cánh học sinh.
Cho dù là hoa đã có chậu nhưng một người đẹp trai như Cừu Lệ vẫn cực kỳ thu hút trong trung tâm nghệ thuật thừa gái thiếu trai này, khiến mấy cậu trai ít ỏi trong này không thể sánh bằng.
Cánh con trai vốn sở hữu ưu thế “Số lượng khan hiếm”, định giải quyết xong xuôi “Khó khăn mang tên độc thân thời thanh xuân”, thấy mấy nữ sinh ngồi ăn cơm cùng mình đều bị anh chàng phục vụ sau quầy ςướק mất ánh mắt, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có phần khó chịu.
Mấy tên công tử nhà giàu nhìn chòng chọc cậu hồi lâu rồi đánh mắt ra hiệu cho nhau, đi đến trước quầy, gọi 5 quả trứng luộc.
Cừu Lệ trầm mặc mở vung nồi nước sôi ra, thả trứng vào trong nồi.
Trong thời gian đó, mấy nam sinh này không ngừng thúc giục với vẻ mất kiên nhẫn...
“Nhanh lên tí!”
“Vụng và vụng về.”
“Ông đã đói ngấu lên rồi đây này!”
Cừu Lệ làm thinh, mười phút sau, cậu vớt 5 quả trứng luộc trong nồi ra, đặt vào khay ăn của đám nam sinh.
Một tên nam sinh thấp bé nhặt một quả trứng luộc trong khay lên, nhấc thử.
Nhiệt độ bên ngoài trứng mới luộc xong rất cao, cậu ta vừa chạm tay vào đã bị nóng mà kêu “Ối” một tiếng, trứng văng ra khỏi tay, rơi xuống đất.
Tên nam sinh bị bỏng tay tên là Từ Hạng Minh. Cậu ta hoàn toàn dựa vào mối quan hệ cứng hơn cả đá của nhà mình, được sắp xếp vào Esmela. Không có trình độ gì, được sắp xếp vào vị trí dự bị của lớp F, thuộc vào dạng học sinh “hờ” mà trường không thể không nhận, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ được xuất hiện trên sân khấu.
Cậu ta vào trung tâm Esmela cũng là vì thành tích học tập quá kém, nhà cậu ta hy vọng cậu ta có thể lấy được thư giới thiệu của giáo viên tại Esmela, sau này lúc học viện nghệ thuật tự chủ tuyển sinh, có thể có được cơ hội được cộng điểm.
Trong trường, kiểu học sinh này chính là “Chẳng làm được tích sự gì, chỉ có gây chuyện là nhất”, đám học sinh ngoan hiền trong trường đều biết không chọc nổi bọn chúng, cũng sẽ không nảy sinh xích mích với chúng.
Sau khi Từ Hạng Minh vào Esmela, xung quanh toàn là con gái, không thể gây chuyện với nữ sinh, đang ngứa tay ngứa chân kìm nén phát hoảng lên.
Đúng lúc Cừu Lệ ᴆụng phải “họng súng” của bọn chúng.
“Mày muốn bỏng ૮ɦếƭ tao à!” Cậu ta quát vào mặt Cừu Lệ, “Mày là lợn à! Không biết làm nguội rồi đưa cho tao sao!”
Cừu Lệ cũng bị bọn chúng giục đến phát bực lên, nói: “Không phải một giây sau đã đói ૮ɦếƭ rồi à?”
Sắc mặt Từ Hạng Minh tối sầm xuống, “Mẹ nó mày... nói lại lần nữa.”
Cừu Lệ nhìn lại hắn không chút sợ sệt, cười lạnh lùng, “Thấy cậu như ma đói nhập, ông đây thương tình đó.”
Đám nữ sinh xung quanh đều lén lút bật cười.
“Con mẹ nhà mày!”
Mặt mũi Từ Hạng Minh đỏ gay, chộp lấy quả trứng trong khay của một nam sinh, giơ tay ném về phía Cừu Lệ.
Vào lúc then chốt, một nam sinh khác kéo cậu ta lại, “Bỏ đi, đừng đùa quá trớn, cô giáo Tiết vẫn còn ở đây đấy.”
Quả nhiên, cách đó không xa, Tiết Gia Di đang ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ bên khu vực ăn của giáo viên, tao nhã uống cà phê với đồng nghiệp, không để ý đến vụ xích mích bên này.
Nếu “Nữ ma đầu” đã ở đây, Từ Hạng Minh không dám làm gì quá chớn. Hắn hậm hực hất tay bạn mình ra, chỉnh lại áo sống của mình rồi nói với Cừu Lệ: “Mày cũng không tìm gương mà soi lại mình xem, mày là cái thá gì! Cả người bốc lên mùi nghèo khổ hun ૮ɦếƭ người ta rồi.”
Cừu Lệ cũng nhìn thấy phía không xa có giáo viên, cậu không muốn gây phiền phức cho Khương Vũ.
Cậu đến đây làm công việc phục vụ cộng đồng thay Khương Vũ, các cô ở ban hậu cần mắt nhắm mắt mở, ngầm cho phép.
Nếu gây ra chuyện lớn, trái lại không có kết quả tốt đẹp gì.
Từ Hạng Minh thấy Cừu Lệ không vặc lại nữa, tưởng là cậu đã sợ, càng được đà hơn mà sỉ nhục cậu bằng lời nói: “Cái loại rác rưởi như mày, căn bản không có tư cách đứng đây nói chuyện với tao.”
Cừu Lệ cầm muôi lật mặt trứng, bình thản đáp lại: “Dù là rác rưởi như tao, cũng chưa từng nói chuyện với đống cứt đâu.”
“Mày...!”
Từ Hạng Minh tức đến mức sắp nổ tung rồi.
Một chàng trai như Cừu Lệ, sự u ám trên người rất nặng, dù không nói một câu nào mà chỉ cần đứng ở đó, cũng đã có thể dấy lên sự khó chịu bẩm sinh của đám sinh vật giống đực xung quanh.
“Mày đắc ý cái nỗi gì!”
“Tao không đắc ý, chỉ là mày đang làm ảnh hưởng đến công việc của tao.”
Cừu Lệ nói đoạn, đặt trứng vào khay cơm của một cô gái.
Cô gái thẹn thùng nói cảm ơn Cừu Lệ, sau đó khinh bỉ nhìn Từ Hạng Vũ một cái, khẽ thốt ra một chữ: “Sh*t.”
Từ Hạng Vũ càng giận điên lên, cầm lấy muôi thủng, vớt một quả trứng trong nồi lên, đưa đến trước mặt Cừu Lệ, “Làm việc thay bạn gái, được lắm, bóc trứng cho ông trước đã!”
“Tao không có nghĩa vụ làm việc này.”
“Thế thì e rằng mày vẫn không hiểu rõ Esmela là nơi nào rồi.” Từ Hạng Minh cười khẩy, “Nơi này không được gọi là nhà ăn, mà là nhà hàng. Mày là nhân viên phục vụ, phục vụ cho chúng tao. Nếu không mày cho rằng, dựa vào đâu mà chỉ vỏn vẹn có mười lăm ngày tập huấn, lại thu của chúng tao hàng vạn tiền ăn ở.”
Lúc này, mấy cô làm việc trong căng tin không thể nhìn nổi nữa bèn nhanh chóng đi đến, cầm trứng lên, giải vây giúp Cừu Lệ: “Để tối bóc trứng cho cậu, Tiểu Lệ vừa mới tới, vẫn còn lạ lẫm chỗ này.”
Từ Hạng Minh giật quả trứng lại, đặt bên tay Cừu Lệ: “Tôi muốn nó bóc cho tôi.”
Vẻ mặt Cừu Lệ bình thản, hoàn toàn không biến sắc.
Thế giới này vốn là như vậy, mềm nắn rắn buông, ỷ mạnh Hi*p yếu, từ nhỏ đến lớn cậu đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Nếu đổi lại là trước đây, mặt của Từ Hạng Minh đã bị cậu ấn vào trong nồi rồi.
Nhưng bây giờ, cậu nhất định phải lựa chọn nhẫn nhịn.
“Được thôi.”
Cậu nhếch miệng cười nhạt, cầm quả trứng vừa vớt trong nồi ra, bắt đầu bóc vỏ.
Vỏ ngoài của trứng rất nóng, nhưng dường như cậu hoàn toàn không cảm nhận được sự kích thích của nhiệt độ cao, sắc mặt chẳng mảy may thay đổi.
Từ Hạng Minh hơi nghi ngờ, khẽ chạm vào quả trứng, lập tức nóng đến rụt tay lại.
“Đệt!”
Thằng ranh kia là cái loại quái thai gì thế không biết!
Cừu Lệ bóc trứng xong rồi đặt vào khay của cậu ta, đôi mắt đen láy lạnh lẽo liếc cậu ta một cái, “Dùng từ từ.”
Từ Hạng Minh vẫn không tin điều kỳ quái, lại vớt ba quả trứng từ trong nồi nước sôi sùng sục ra, đưa đến bên tay Cừu Lệ: “Bóc tiếp!”
Khóe miệng Cừu Lệ vẫn giữ nụ cười nhạt, tiếp tục bóc trứng cho Từ Hạng Minh.
Ngón tay thon dài cũng bị nóng đến đỏ bừng lên, thế mà cậu làm như hoàn toàn không cảm nhận được, không thấy đau đớn chút nào.
Một số nữ sinh xung quanh đều không thể nhìn nổi nữa, rối rít lên tiếng: “Đâu cần phải làm vậy chứ!”
“Chẳng phải cậu làm thế là ức Hi*p người ta sao?”
“Hay lắm à?”
...
Lúc Cừu Lệ bóc đến quả trứng thứ ba, Khương Vũ nghe tin vội đến, chen vào đám đông. Nhìn thấy những ngón tay đỏ au vì bị bỏng của Cừu Lệ, Khương Vũ tức đến mức không kìm lòng được, chộp quả trứng ném thẳng vào Từ Hạng Minh...
“Đm mày!”
Tâm trạng Cừu Lệ đang u ám đến cùng cực, bỗng nhiên nghe thấy cô nàng Khương Vũ bình thường coi trọng lễ phép nhất lại thốt ra câu chửi bậy, cậu lập tức cảm thấy vui vẻ, tươi cười nhìn cô.
Có vẻ cô đã tức thật rồi, tức đến mức run người, ra sức đẩy Từ Hạng Minh ra: “Mày có tư cách gì bắt nạt cậu ấy!”
Khó khăn lắm cô mới chữa khỏi cho bạn trai một chút, bị tên Từ Hạng Minh bắt chẹt đến mức này, Khương Vũ nổi cơn tam bành, chộp lấy trứng trong khay, đập hết vào cậu ta.
Từ Hạng Minh cứ thế bị trúng mấy phát, khá đau, nhưng hắn lại không dám làm gì Khương Vũ lắm.
Dù sao thì cô cũng là học trò ruột của cô giáo Bạch Thư Ý, đắc tội với cô, cũng có nghĩa đắc tội trực tiếp với giáo viên có máu mặt nhất Esmela.
Cậu ta ngượng ngập nói: “Tìm một thằng bạn trai nghèo kiết xác như này, cậu cũng có gì hay mà nói.”
Khương Vũ giận sôi, nói: “Cũng có phải ai sinh ra cũng ngậm thìa vàng đâu, nghèo thì đã sao, nghèo không phải là điều bị người ta tùy tiện cười nhạo, ngu dốt mới bị ấy. Loại người tồi tệ như mày, một thằng chỉ biết tiêu tiền bố mẹ sống qua ngày, có tư cách gì mà cười nhạo người khác.”
Khương Vũ vừa nói xong, nữ sinh xung quanh đều rối rít gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn Từ Hạng Minh càng trở nên chán ghét.
“Cô... cô nói bậy.”
“Tôi thấy bạn ấy có nói bậy đâu.”
Giọng nói này, đến từ cái người đang chậm rãi đi qua chỗ này, Tiết Gia Di.
Vừa nhìn thấy “Nữ ma đầu” Tiết Gia Di, khí thế hung dữ của Từ Hạng Minh lập tức tan biến như khói, chân cũng mềm oặt cả đi.
Phần lớn học sinh của Esmela đều đến từ gia đình giàu có, đều không phải dạng vừa.
Vốn dĩ Tiết Gia Di không muốn nhúng tay vào, nhưng nghe thấy Từ Hạng Minh nói đến người nghèo, còn ở chỗ này phân biệt giai cấp giàu nghèo, quả thực nghe rất chối tai.
Suy cho cùng, khác với Bạch Thư Ý xuất thân từ gia đình có truyền thống múa ba lê, Tiết Gia Di xuất thân từ dưới đáy xã hội, lúc bà ta học ba lê, gia cảnh còn chẳng bằng Khương Vũ.
Vì thế chủ đề câu chuyện này, ngay lập tức chọc vào nơi mẫn cảm của bà ta.
“Theo ý của cậu, không xuất thân từ hào môn thế gia, thì không xứng được vào một nơi như Esmela này, đúng không?”
“Cô giáo Tiết, em... em không có ý đó.” Từ Hạng Minh hoàn toàn không còn khí thế lên mặt nạt người ban nãy nữa.
“Vậy cậu có ý gì? Sao, tôi cũng xuất thân thấp kém, thì không xứng dạy cậu à!”
“Không... không có...”
Tiết Gia Di nhìn Từ Hạng Minh, ánh mắt lạnh băng, “Lần sau còn để tôi nghe thấy những lời như này thì trực tiếp cút khỏi đây, đuổi một học sinh dự bị ở lớp F, tôi vẫn có quyền tự quyết được!”
Từ Hạng Minh sợ ૮ɦếƭ khi*p, đến bữa sáng cũng không ăn nữa, tiu nghỉu rời khỏi phòng ăn.
Còn chưa ra khỏi cửa lớn, Khương Vũ đã lên tiếng...
“Sỉ nhục người khác, không cần nói xin lỗi sao?”
Từ Hạng Minh nghiến răng, quay lại nhìn Khương Vũ một cái.
Khương Vũ sẽ không bỏ qua cho Từ Hạng Minh, cho dù người khác có khinh thường cô thế nào, sau lưng nói cô ra sao, cô cũng chẳng bận tâm.
Nhưng nói Cừu Lệ... thì không được.
Đó là chàng trai mà cô đã bảo vệ bấy lâu nay, là người mà cô đã hứa phải quan tâm chăm sóc.
“Nếu cô giáo Tiết đã ra mặt can ngăn, em tin Esmela không phải là nơi mà bắt nạt người ta có thể không cần phải xin lỗi.”
Tiết Gia Di lạnh nhạt nhìn Khương Vũ, bà ta thật sự không thích con bé này.
Dáng vẻ khi nó nhảy múa, quá giống với ả đàn bà đáng ghét kia.
Nhưng dường như con nhỏ này đã đoán chắc bà ta sẽ không tự vả mặt mình, cho nên mới dám mượn oai của bà ta để làm chuyện này.
Tiết Gia Di nghĩ đến dòng chữ dưới đế đôi giày Elita kia.
Một phút nông nổi.
Người đã lìa xa trần thế bao năm, dòng chữ chướng mắt kia không những không gây tổn thương cô ta, mà ngược lại lại trở thành sự lăng nhục vĩnh viễn với người sống.
“Ở Esmela, không cho phép bất kỳ chuyện khinh miệt, sỉ nhục nhân cách người khác nào.” Tiết Gia Di lạnh lùng nói: “Nơi này là thánh điện của nghệ thuật, không phải là nơi mà đám cậu ấm cô chiêu giàu có các người ỷ thế Hi*p người.”
Vì Tiết Gia Di ở đây, Từ Hạng Minh không có can đảm từ chối, cậu to khúm núm như con chim cút quay trở lại, nói lí nhí với Cừu Lệ:
“Xin lỗi.”
Khương Vũ lạnh lùng nói: “Không nghe thấy, cậu chưa ăn cơm à, có muốn nhặt trứng gà trên đất lên ăn không?”
“Xin lỗi!” Từ Hạng Minh cất cao giọng, hò rống lên: “Xin lỗi, về sau tôi không dám nữa!”
Cừu Lệ lại quay về quầy của cậu, tiếp tục chiên trứng, chẳng buồn nhìn hắn thêm một lần nào.
Dường như Từ Hạng Minh đã chịu nỗi nhục nhã quá lớn, lúc bước ra khỏi nhà ăn, đã khóc thành tiếng.
Đám học sinh “ăn dưa” hả lòng hả dạ, cũng nhao nhao tản ra.
Tiết Gia Di nhìn Khương Vũ với ánh mắt thiếu thiện cảm, miễn cưỡng nói: “Đưa cả bạn trai đến đây cơ đấy, công việc vốn là của em, để người khác làm, thế mà em lại biết tính toán ra phết nhỉ.”
“Cô giáo Tiết, xin lỗi, bây giờ em bảo cậu ấy quay về.”
“Cho dù là ai.” Cừu Lệ hờ hững nói: “Chỉ cần công việc phải làm có người làm, thế chẳng phải được rồi sao.”
Tiết Gia Di vô cùng bận bịu, chẳng buồn để tâm chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, sải đôi giày cao gót đi ra khỏi căng tin.
Khương Vũ vội vàng cầm tay của Cừu Lệ lên, nhẹ nhàng thổi ngón tay giúp cậu, “Vừa rồi có bị bỏng không?”
Cừu Lệ vốn định nói không có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo cuống lên của Khương Vũ, lại nói thành: “Đau.”
Khương Vũ tách từng ngón tay của cậu ra, đưa lên gần miệng, khẽ thổi.
Luồng hơi man mát thổi qua ngón tay cậu, rất dễ chịu.
“Còn đau không?”
Cừu Lệ nhìn cặp má phồng lên của cô, thật là đáng yêu, không nhịn được dùng ngón tay cậy môi cô, “Vẫn đau chị à.”
“Nhưng chẳng phải là cậu không có cảm giác sao?”
“Bây giờ có rồi.” Cừu Lệ nói năng hùng hồn: “Cậu cũng biết, cái chướng ngại tâm lý này, nó muốn đau liền đau.”
“Cậu...”
Chẳng hiểu kiểu gì.
Khương Vũ nói không chút chần chừ: “Vậy cậu đừng làm việc nữa, giờ về luôn đi, tìm một bệnh viện khám xem, đừng để bị bỏng.”
“Tìm bác sĩ cũng vô ích.” Cừu Lệ duỗi tay đến vành tai lành lạnh của cô, khẽ nhéo một cái, “Phải bạn gái giúp mới được.”
Vành tai mềm mại của Khương Vũ bị cậu nhéo một cách ác ý.
Cái tên này... chắc là giở trò để ᴆụng chạm cô đây mà.
Cô đẩy tay cậu ra, “Lừa tớ.”
“Không có lừa.”
“Rõ ràng cậu không đau mà!”
“Đau.”
“Tin vào mắt.”
Khéo môi Cừu Lệ nhếch lên, “Vậy cứ coi như tớ làm nũng bà chị được không?”
Chỉ có người được nuông chiều, mới có tư cách làm nũng.
Trước đây Cừu Lệ chưa từng có tư cách này, cậu cũng muốn có.
Khương Vũ mân mê tay của cậu, “Vậy cậu nói thật đi, không đau thật à?”
“Ừm, yên tâm.”
Khương Vũ thở phào. Thực ra, chỉ là để khiến cô yên tâm mà thôi.
Cậu lừa cô, có cảm giác...
Phàm là mọi dày vò cậu chịu vì cô, đều không thể không cảm thấy gì.
Nhưng Cừu Lệ hưởng thụ cảm giác này, cho dù có là đớn đau đi chăng nữa.
Khương Vũ nhíu mày nói: “Sau này cậu đừng đến nữa, còn mấy ngày nữa, công việc phục vụ cộng đồng để tớ tự làm.”
Thấy cậu ở đây bị bắt nạt, lòng Khương Vũ cũng khó chịu.
“Tớ là người đàn ông có đầu có cuối.” Cừu Lệ vẫn cười nói như thường: “Có Tiểu Vũ bảo vệ, tớ chẳng sợ cái gì.”
Khương Vũ biết cậu sẽ không bỏ dở giữa chừng, có khuyên cũng chẳng khuyên nổi.
Nếu Cừu Lệ chịu nghe lời khuyên thì nhiệm vụ của cô đã hoàn thành từ lâu rồi.
“Được, vậy về sau tớ bảo vệ cậu.” Khương Vũ siết chặt tay cậu, cam đoan với cậu rằng: “Có người bắt nạt cậu, cậu cứ đến mách với tớ.”
Cừu Lệ nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của thiếu nữ, cậu có thể cảm nhận được tấm chân tình của cô vào lúc này.
Cậu lập tức rời mắt đi, tim đập nhanh đến mức hơi mất kiểm soát.
Con rồng hung ác say ngủ, bên cạnh có thêm một cô công chúa nhỏ, cô công chúa nhỏ cầm kiếm ngọc trong tay, thay cậu chống lại bóng đêm, giữ lại ánh sao cuối cùng.
Từ đó, ảo mộng vĩnh viễn nguyên vẹn.