Trong kỳ thi cuối kỳ, Khương Vũ thi tốt ngoài mong đợi, trình độ được xếp vào mức trung bình trong khối, thi vào trường đại học top đầu có lẽ cũng không thành vấn đề.
Khương Mạn Y vô cùng vui mừng, bà nỗ lực kiếm tiền cũng là để Khương Vũ học trong trường trung học tư thục tốt nhất, chứ không phải vì muốn tương lai con bé có thể thi được trường đại học tốt gì đó.
Bà cũng không yêu cầu con bé nhất định phải thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, vì bà biết con gái nhà mình không có khiếu học hành, có thể đỗ vào một trường đại học top đầu bình thường, bà đã thỏa mãn lắm rồi.
Đến 30 Tết, sáng sớm Khương Mạn Y đã gọi Khương Vũ dậy, để cô đánh răng sửa soạn xong rồi kéo cô đi chợ mua đồ Tết cùng mình.
Tối đến, bà muốn làm một bàn cơm tất niên thịnh soạn, để khao con bé vì đã vất vả học hành.
Trong siêu thị giăng đèn kết hoa, người đông như kiến, đúng là khung cảnh chuẩn bị đón Tết rộn ràng náo nhiệt.
Khương Vũ mặc chiếc áo lông vũ dáng ngắn màu đỏ chót mà Khương Mạn Y đặc biệt mua cho cô. Cô vừa đẩy xe hàng vừa ngáp ngủ, uể oải đi theo mẹ.
Khương Mạn Y đến khu đồ Tết xem hết chỗ này đến chỗ khác, xem xét đối chiếu kỹ càng giá sản phẩm đã giảm giá.
Khương Vũ lại ngáp một cái, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lại chính là chú Tạ Uyên.
Ông đứng trước quầy thực phẩm đông lạnh, đang chọn sủi cảo đông lạnh.
Khương Vũ giơ tay chào ông, “Ngài Tạ!”
Tạ Uyên ngẩng lên nhìn thấy Khương Vũ thì sáng mắt lên, đi về phía cô, “Bạn Tiểu Vũ, đi sắm đồ Tết với mẹ à?”
“Vâng ạ.”
Khương Vũ thấy trong giỏ hàng của ông toàn là những thực phẩm đã nấu chín như thịt bò hun khói, gà xé trộn chua cay, bèn hỏi: “Ngài Tạ, cơm tất niên ngài chỉ ăn nhiêu đây thôi ạ?”
Tạ Uyên giải thích: “Tối còn phải tăng ca, ăn như này là đủ rồi.”
“Không phải chứ, tất niên mà vẫn còn phải tăng ca sao ạ?”
“Biết sao được.”
“Chẳng phải ngài là sếp lớn trong công ty sao, ai lại dám bắt ngài tăng ca nhỉ?”
“Vì đến Tết nhân viên đều về nhà đoàn viên, có mỗi mình chú nên dứt khoát làm nhiều hơn chút.”
Khương Vũ biết Tạ Uyên là người độc thân, không kết hôn, hình như cha mẹ cũng không còn nữa, cô con gái duy nhất vẫn chưa tìm thấy.
Lần trước ông ấy giúp cô, Khương Vũ vẫn luôn có hảo cảm về ông, cũng chưa tìm được cơ hội báo đáp, thế là cô nói ngay không chút lưỡng lự: “Ngài có muốn... đến nhà cháu đón Tết không ạ?”
Vừa nói như thế, Khương Mạn Y đứng cạnh nghe lén hồi lâu lập tức gạt phăng đi: “Nói vớ vẩn, chủ tịch Tạ là người có thân phận thế nào, sao có thể đến nhà ta được?”
Tạ Uyên mỉm cười, nói: “Nếu hai người không ngại thì sau khi tan ca tôi sẽ qua.”
“Không ngại không ngại ạ.” Khương Vũ cười nói: “Vừa hay nhân cơ hội này, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài lần trước.”
Khương Mạn Y vội vàng kéo Khương Vũ sang một bên, hạ giọng nói: “Con mời ông ta đến nhà mình còn ra thể thống gì! Hàng xóm sẽ đàm tiếu nhà ta thế nào!”
“Có gì to tát đâu, thích nói thì nói, ông ấy cũng chưa lấy vợ, dù có đàm tiếu buôn chuyện thì cũng là đang ngưỡng mộ ghen tị với mẹ...”
Khương Vũ vỗ vai bà: “Hơn nữa, chú Tạ là một người rất đứng đắn, sẽ không có ý đồ xấu với mẹ đâu!”
Khương Mạn Y đúng là sắp bị Khương Vũ chọc tức điên lên rồi.
Hai người họ là bố con ruột của nhau, lúc đứng cạnh nhau, dáng dấp hai người giống nhau đến bảy tám phần.
Khương Mạn Y quả thực không muốn để Khương Vũ tiếp xúc nhiều với Tạ Uyên.
Vì như thế đúng là... quá lộ liễu.
Tạ Uyên nhìn Khương Mạn Y bằng ánh mắt sâu xa, như thể đã đoán được suy nghĩ trong lòng bà.
Tuy ông nóng lòng muốn nhận con gái mình về, nhưng ông cũng biết, tuyệt đối không thể làm chuyện này tùy tiện.
Nếu khăng khăng ςướק con gái khỏi Khương Mạn Y, rất có thể sẽ làm Khương Vũ ghét ông, thậm chí không muốn gặp ông nữa.
Đây hoàn toàn không phải kết quả mà ông muốn.
Ông chỉ có thể tiến tới từng bước, âm thầm xây dựng quan hệ tốt với Khương Vũ, chờ đợi thời cơ.
“Vậy thì cảm ơn lời mời của hai người.” Tạ Uyên nói một cách thấu đáo: “Nếu cô Khương lo hàng xóm bàn ra tán vào, tôi cũng có thể hiểu.”
Khương Mạn Y thở phào nhẹ nhõm, “Phải đó phải đó, nhà chúng tôi ở trong ngõ ngách, lại toàn là mấy bà nhiều chuyện, nếu như nhìn thấy ông đến nhà chúng tôi không biết bọn họ sẽ đồn thổi thành gì nữa.”
Dĩ nhiên Tạ Uyên cũng không phải người dễ làm khó, ông trả lời ngay lập tức: “Nếu đã như vậy, chi bằng phiền cô Khương dẫn Tiểu Vũ tới căn nhà Vụ Thinh của tôi. Nhà tôi rất rộng, hai người đến đó cùng ăn Tết, thấy thế nào?”
Khương Mạn Y: ...
Khương Vũ vừa nghe thấy Tạ Uyên mời cô đến Vụ Thinh, cô hơi há miệng ra, cảm thấy có phần khó tin.
Vụ Thinh là khu nhà ở cao cấp nhất khắp Bắc Thành, tọa lạc tại khu sinh thái tự nhiên cạnh công viên Áo Lâm, chất lượng không khí cực kỳ tốt, môi trường sống thanh tịnh, xung quanh có các sân golf và hội sở cao cấp. Đây là nơi có giá đất cao nhất thành phố, có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Không đợi Khương Mạn Y từ chối, Tạ Uyên lại nói tiếp: “Bởi vì bạn gái cũ của chú là diễn viên múa ba lê, cho nên bây giờ trong nhà chú có không ít vũ khúc ba lê được cất giữ, như đĩa gốc của Tchaikovsky và một số đĩa nhạc khúc cổ điển, còn sưu tầm không ít tài liệu liên quan đến ba lê, cháu có thể đến xem.”
Có thể nói, quả thực lời này đã đánh thẳng vào điểm chí mạng nhất của Khương Vũ, cô vội vàng túm lấy tay áo của Khương Mạn Y, nói với vẻ đáng thương: “Xin mẹ đấy! Mẹ, đi đi mà!”
Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên bằng ánh mắt oán giận, Tạ Uyên cũng chẳng thấy thẹn mà nhìn lại bà.
Bà biết, thua keo này ông ta vẫn còn keo khác, quyết tâm phải đón Tết cùng con gái bằng được, bà vốn không thể ngăn cản được.
“Được, nếu chủ tịch Tạ đã thật lòng mời, đến lúc đó tôi nhất định sẽ dẫn con gái đến nơi đúng giờ.”
Khương Vũ mừng rơn, vội vàng nói với Tạ Uyên: “Chú Tạ, chú tốt bụng quá! Tối cháu nhất định sẽ qua nhà chú!”
Tạ Uyên nghe cô bé đổi xưng hô thì đắc ý nhìn Khương Mạn Y một cái, nói: “Chú chờ cháu đấy.”
“Dạ! Tối gặp ạ.”
Khương Mạn Y nghiến răng trèo trẹo.
Ai sợ ai, bà vẫn còn không tin, viên kẹo bọc đường của nhà tư bản này có thể ςướק cô con gái bà ngậm đắng nuốt cay nuôi bao năm qua không!
Khương Vũ không phải loại người vô ơn vong ân phụ nghĩa như vậy.
Khương Vũ hoàn toàn không hay biết tâm tư của mẹ mình, cô nhìn theo bóng lưng dần xa của Tạ Uyên, kéo tay áo mẹ mình, “Mẹ, mẹ nói xem ông ấy mà là bố con thì hay biết mấy.”
Khương Mạn Y: ???
Đến chiều, Khương Vũ đến sân bóng rổ Hiphop tìm Cừu Lệ.
Hôm nay là 30 Tết, khu phố theo phong cách Hiphop sôi động lúc bình thường, giờ đây cũng trở nên vắng vẻ.
Dù là những đứa trẻ ngỗ ngược nhất cũng sẽ về nhà quây quần với cha mẹ người thân vào hôm nay.
Cừu Lệ mặc chiếc áo T-shirt màu đen mỏng, một mình chơi bóng trong sân bóng rổ tràn ngập nét vẽ nguệch ngoạc.
Dẫn bóng, bật lên, ném bóng, động tác của cậu rất lưu loát, vóc dáng cũng cực kỳ đẹp mắt.
Khương Vũ xách một chiếc túi hình hộp đi đến, ngồi bên sân bóng rổ, thấy cậu ném bóng vào rổ một cách chuẩn xác, cô liền vỗ tay không ngớt, “Cừ quá!”
Cừu Lệ nghiêng đầu qua nhìn thấy cô thì chơi càng hăng hơn, bắt đầu thể hiện trình vờn bóng của mình, xoay người tung bóng vào rổ.
Mỗi một lần ném bóng đều rơi vào rổ một cách chuẩn xác.
Khương Vũ hô lên với cậu: “Bạn trai ơi, mau qua đây.”
Cừu Lệ ôm bóng, chạy chầm chậm đến ngồi xuống trước mặt cô. Cậu không ngồi bên cạnh cô, mà ngồi xa cô một chút, tránh để cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình.
Khương Vũ lo cậu bị lạnh, vội vàng cầm chiếc áo khoác cạnh đó đưa cho cậu, “Mau mặc vào!”
Cừu Lệ nghe lời nhận lấy áo, mặc vào hẳn hoi.
“Tìm tớ có việc gì?”
“Hôm nay là ba mươi Tết, đến xem cậu thế nào.” Nói đoạn, cô cầm hộp giữ nhiệt bên cạnh qua, “Mẹ tớ chiên sủi cảo, tớ mang một ít cho cậu nếm thử.”
Cừu Lệ mở hộp ra, thấy mấy cái sủi cảo chiên vàng óng bên trong, mùi thơm phưng phức tỏa ra.
Cậu duỗi tay định nhón thì bị Khương Vũ vỗ vào tay, sau đó đưa đũa cho cậu, “Bẩn ૮ɦếƭ đi được.”
Cậu cầm đũa gắp một cái sủi cảo chiên, đưa đến bên miệng Khương Vũ, “Luật cũ.”
Khương Vũ hỏi cậu bằng giọng điệu không mấy vui vẻ: “Vì sao mỗi lần ăn gì đó, cậu đều khăng khăng bắt tớ ăn trước?”
“Cậu ăn thì tớ mới có thể cảm nhận được mùi vị, nếu không thì cũng chẳng khác nào uống nước lã.”
Khương Vũ cắn một miếng bánh sủi cảo chiên giòn rụm, không tin lời cậu nói, “Nói tào lao, làm gì có chuyện đó.”
Cô còn đang muốn ăn tiếp thì nửa cái còn lại đã bị Cừu Lệ đưa vào trong miệng.
“Cậu có buồn nôn không vậy, lần nào cũng làm thế!”
“Buồn nôn gì chứ?” Cừu Lệ giữ lấy gáy cô định hôn cô, nhưng bị Khương Vũ đẩy ra, “Ăn đầy mồm rau hẹ, tránh ra đi.”
Cừu Lệ bật cười, tiếp tục cúi đầu ăn sủi cảo chiên.
Bộ dạng rất chăm chú, ăn hết cái này đến cái khác, trông rất ngon miệng.
Khương Vũ nhìn cậu, dần cảm thấy tình cảm của mình với cậu bắt đầu hơi phức tạp.
Thiếu niên trước mặt cô không phải hung thủ Gi*t người tàn nhẫn, gian ác và hung dữ như cô tưởng tượng...
Mà trái ngược hoàn toàn, sau khi tiếp xúc thân thiết, cô mới phát hiện ra sự nồng nhiệt, sự chân thành và sự cố gắng ẩn giấu sau khuôn mặt lạnh lùng của cậu.
Cô không còn sợ cậu như trước đây nữa mà bắt đầu dần dần có chút đồng cảm với cậu. Cô cũng muốn đối xử thật lòng với cậu, khi thấy cậu cô độc một mình, cô cũng thấy khó chịu.
Khương Vũ đặt tay lên иgự¢ mình tự hỏi, dù không có số tiền 300 triệu kia, hẳn là cô cũng sẽ bằng lòng giúp đỡ cậu.
Cừu Lệ ăn sạch những cái sủi cảo còn lại rồi đóng hộp lại, nói: “Mẹ nấu ăn ngon quá.”
“Gọi lung tung gì đấy, nào có phải mẹ cậu, là mẹ tớ nhé.”
Cậu bật cười, “Như nhau cả.”
“Chả giống tí nào.”
Khương Vũ cất hộp giữ ấm xong liền lấy chiếc túi giấy ở sau lưng ra, rồi lấy hộp giày ở bên trong túi ra, nói: “Tớ mang quà Tết cho cậu nè.”
Cừu Lệ không ngờ bỗng dưng cô lại tặng quà cho mình, cậu ngồi ngây như phỗng...
“Lần trước giành được giải đặc biệt, dùng tiền thưởng mua quà cho cậu.”
Khương Vũ mở hộp giày ra, đưa đến trước mặt cậu rồi nói: “Lần trước tớ đến nhà cậu đã nhìn thấy cỡ giày của cậu rồi, nhưng sợ cậu đi không thoải mái nên đôi giày này tớ mua lớn hơn một cỡ, cậu đi thử xem.”
Cừu Lệ nhìn thấy đôi sneaker AJ ba màu trắng đen đỏ kinh điển mới tinh, lặng lẽ nằm trong chiếc hộp đầy giấy rơm.
Bỗng dưng cậu có chút bối rối.
“Cậu xem xem, có thích không?” Khương Vũ thúc giục cậu.
Cừu Lệ chùi thật mạnh bàn tay đầy mồ hôi vào lưng áo, sau đó lấy đôi giày ra khỏi hộp.
Kiểu dáng của đôi giày rất đẹp, là kiểu mà bọn con trai nhất định sẽ thích, khác một trời một vực với đôi giày thể thao đã cũ sờn, không nhìn ra màu sắc trên chân cậu.
“Mau thử xem có vừa không, chủ tiệm nói nếu không vừa thì vẫn đổi được.”
Cổ họng Cừu Lệ như bị cái gì bít lại, cậu nói khẽ: “Đi vừa.”
“Cậu chỉ nhìn có tí mà đã biết đi vừa rồi à, phải đi thử chứ.” Khương Vũ nói xong, trực tiếp duỗi tay cởi dây giày của cậu ra, “Mau đi thử cho tớ xem nào.”
Cừu Lệ quay lưng lại, cởi đôi giày cũ trên chân ra, đi đôi giày AJ mới vào chân.
Cậu đứng dậy đi thử vài nước, cảm giác mềm mại của đôi giày mới bao lấy chân cậu, rất vừa vặn, cũng hết sức thoải mái.
Đôi mắt Khương Vũ cong cong, nhìn tư thế nhảy lên ném bóng vào rổ đầy mạnh mẽ của cậu, cô giơ ngón cái lên khen: “Bạn trai nhà ta đẹp trai quá thể!”
Cừu Lệ cũng cười, “Tất nhiên rồi.”
“Tớ vứt đôi giày cũ hộ cậu nhé, mòn hết cả rồi.”
Khương Vũ vừa xách đôi giày cũ lên thì bị Cừu Lệ giật lại, “Không cần, tí nữa tớ sẽ tự vứt.”
“Được thôi.” Khương Vũ nhìn mặt trời đang ngả về tây, nói: “Vậy tớ về nhà đây.”
“Bye.”
Khương Vũ nhìn chàng trai đang ngồi dưới đất, có chút không đành lòng mà duỗi tay vuốt tóc cậu, “Lúc đón giao thừa thì gọi video cho tớ nhé, tớ sẽ đón giao thừa với cậu.”
Cừu Lệ hưởng thụ cái vuốt ve của cô, ngước đôi mắt đen tuyền lên nhìn cô, “Tiểu Vũ, cậu yêu tớ rồi nhỉ?”
Khương Vũ siết chặt tay lại, lập tức đáp lại, “Phải, tớ yêu cậu lắm luôn.”
Cừu Lệ khẽ cười, đẩy tay cô ra, “Mau lượn đi.”
Khương Vũ nói tạm biệt cậu rồi đứng dậy đi về.
Đợi cô đi khỏi đó, Cừu Lệ vội vàng cởi đôi giày AJ mới ra, phủi sạch bụi bẩn hai bên mép giày rồi cẩn thận đặt vào trong hộp giày.
Rồi lại đi đôi giày cũ sờn lên chân mình như cũ.
Cậu thích món quà này như vậy, sao có thể nỡ lòng nào tùy tiện đi nó.
...
Cừu Lệ ôm hộp giày, để lại ánh tà dương sau lưng đi về hướng nhà mình. Nhưng đi đến cuối phố, cậu nhìn thấy Hoắc Thành và mấy tên khác đang nhìn cậu với ánh mắt bất thiện.
Có vẻ đã chờ cậu rất lâu rồi.