Ngửa bàiTrưởng ca thấy Tạ Uyên chủ động chọn Khương Mạn Y, hơn nữa còn nghe danh mà đến.
Nói thật thì, thân làm trưởng ca như bà ta, trong lòng cũng cảm thấy có một chút đố kỵ nho nhỏ.
Hết cách rồi, nếu Tạ Uyên đã gọi tên Khương Mạn Y, thế thì cũng chỉ đành nghe theo ý ông.
“Mạn Y, chị chuẩn bị đi.” Trưởng ca dùng máy bộ đàm liên lạc với Khương Mạn Y: “Tiếp đãi Tạ tổng.”
“À...Chị Trịnh, tôi cảm thấy không được khỏe lắm.” Khương Mạn Y ở trong máy bộ đàm từ chối: “Đổi người khác đi.”
Các thợ massage nghe thấy Khương Mạn Y từ chối, đều cảm thấy khó tin.
Cơ hội lần này thật sự là cơ hội tốt cầu mà không được, nếu như phục vụ tốt liền có thể giữ được một khách hàng lớn hoàng kim, tiền lương cũng không biết tăng lên bao nhiêu! Nhưng bà lại từ chối!
Đường Thiến Thiến bị lạnh nhạt liền đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Trưởng ca nghiêm túc nói: “Mạn Y, chị phải biết trong lúc quan trọng đưa tay giúp đỡ nhau chứ, nếu như chị phục vụ Tạ tổng hài lòng, tiền thưởng cuối năm sẽ lại tăng thêm một bậc!”
Trong lòng Khương Mạn Y bắt đầu do dự, nhưng vừa nghĩ đến học phí của Khương Vũ, còn có cuộc sống của hai mẹ con, rốt cuộc bà cũng nghiến răng đồng ý.
Dù sao đi nữa ông ấy cũng không nhận ra mình, mình có gì mà sợ chứ!
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn hai người Khương Mạn Y và Tạ Uyên.
Vì Khương Vũ nên Khương Mạn Y có cảm giác đối địch với Tạ Uyên, cũng không cho ông sắc mặt tốt.
“Thay quần áo này.”
Bà lạnh lùng đưa bộ quần áo rộng rãi cho ông.
Tạ Uyên nằm trên giường, nhàn nhạt nói: “Không cần thay quần áo, cô cứ tùy tiện giúp tôi massage là được.”
“Ok, là anh nói nha, vậy thì tôi tùy tiện massage.”
Khương Mạn Y chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, nên làm rất sơ sài.
Tạ Uyên cảm nhận được lực đạo làm cho có lệ trên lưng, liền hỏi: “Tôi nghe nói cô là thợ massage có tay nghề tốt nhất ở đây, chỉ là trình độ này sao?”
Khương Mạn Y: “Anh nói chỉ cần tùy tiện ấn một cái.”
Tạ Uyên nhìn ra sự bất mãn của Khương Mạn Y đối với mình, liền hỏi: “Cô biết tôi sao?”
“Tạ tổng đại danh hiển hách, toàn bộ Bắc Thành, có ai không biết ngài chứ.”
“Xem ra cô rất ghét tôi.”
Khương Mạn Y phát hiện mình không kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân, bà hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc massage cho ông.
“Loại người nghèo khổ như tôi đây, anh cứ xem như tôi ghét người giàu là được.”
Khương Mạn Y cố ý dùng câu nói này để đánh tan sự nghi ngờ của Tạ Uyên.
Nhưng sau đó Tạ Uyên lại nói: “Tôi gặp qua con gái của cô rồi.”
Tay của Khương Mạn Y lập tức khựng lại: “Sao...sao chứ!”
“Lần trước đến tham quan viện kỹ thuật của trường trung học Duật Hi, con gái cô Khương Vũ đưa tôi đi tham quan, ấn tượng rất sâu sắc.”
Tay của Khương Mạn Y bắt đầu run rẩy: “Ý...ý của anh là gì?”
“Tuy hỏi như thế rất mạo muội nhưng tôi vẫn rất muốn biết rằng con bé có phải là con gái ruột của cô hay không?”
Khương Mạn Y lùi về sau hai bước, hốt hoảng đáp: “Con bé đương nhiên là con gái ruột của tôi! Nếu không thì sao! Anh nói vậy là có ý gì!”
Tạ Uyên đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể đặt ra câu hỏi này, đương nhiên tôi đã điều tra được ngọn nguồn.”
Khương Mạn Y dựa tường, cả người đều cảm thấy không khỏe, sau lưng bà chảy một lớp mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc Khương Vũ cũng không phải là con ruột của bà, không có ghi nhận sinh sản, lúc trên hộ khẩu cũng là quan hệ mẹ nuôi con nuôi, chuyện này thật sự không giấu được.
Dựa vào địa vị và thủ đoạn ngày nay của Tạ Uyên, ông ta muốn điều tra thật sự không có chuyện gì không tra ra được.
Nếu ông đã tìm được bà, đương nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Khương Mạn Y loạng choạng ngồi trên sô pha, mãi không thể bình tĩnh lại.
Tạ Uyên khoan dung đưa cho bà một ly trà táo: “Tôi điều tra được năm xưa cô và A Đàn là bạn thân mà thái độ hôm nay của cô đối với tôi, càng nói rõ cô nhất định biết tôi.”
Tạ Uyên là một người đàn ông thông minh đến mức nào chứ!
Trước đây Bộ Đàn Yên thường xuyên nói bên tai bà những lời hoa si, bảo rằng người đàn ông này có IQ cao như thế nào, thân thế thê thảm đến mức nào, lầm lỡ cả nửa đời…
Mà ông ta giờ đây, có thể có được địa vị như thế này, bà chợt nhớ đến lời của Bộ Đàn Yên bất chợt cảm thấy khi đó bà ấy không hề khoa trương.
Khương Mạn Y run giọng nói: “Nếu anh đã điều tra được rồi, tại sao không trực tiếp đi tìm Tiểu Vũ mà lại đến tìm tôi.”
Tạ Uyên im lặng một lúc, đáp: “Tôi không thể trực tiếp tìm con bé.”
Trong buổi chiều hôm ấy, lúc ông tìm được chân tướng, ông điên cuồng chạy đến trước cổng trường, muốn gặp cô, thậm chí lệ nóng doanh tròng muốn ôm lấy cô, muốn nói với cô rằng: “Đừng sợ, cha về rồi đây.”
Ông muốn mang toàn bộ thế giới để tặng cho cô.
Nhưng khi đó ông nhìn thấy cô gái nhỏ đeo ba lô từ trong trường bước ra, vừa đi vừa cùng bạn học trò chuyện, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tạ Uyên liền rụt lại.
Gần quê, lòng càng sợ [1].
([1] Câu thơ miêu tả tội phạm trước đây bị phạt lưu đày, rời xa quê hương. Đến khi về lại quê nhà, càng đến gần nhà mình thì trong lòng càng sợ hãi. Ý chỉ tâm trạng phức tạp, hỗn độn của người đó.)
Từ đó về sau, ông chỉ dám đứng từ xa quan sát, không muốn quấy rầy cuộc sống của cô.
Dù sao đi nữa, ông cũng cảm thấy áy náy với Khương Vũ, với Bộ Đàn Yên…
“Cô là mẹ của con bé, chuyện này, không nên do tôi mở lời.”
Tạ Uyên khom người, lịch sự khom người với Khương Mạn Y: “Cô là người nuôi con bé khôn lớn, tôi hi vọng cô có thể đích thân nói ra chân tướng cho con bé biết…”
Khương Mạn Y vừa nghe thấy lời này, trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo, tay bà run rẩy: “Anh muốn ςướק đi con gái của tôi.”
“Con bé là con tôi.” Tạ Uyên cứng rắn nói: “Tôi muốn con bé trở về bên cạnh tôi.”
“Vậy anh nói đi, Tạ tổng, anh đi nói cho con bé biết đi!”
Khương Mạn Y rưng rưng nước mắt, kích động nói: “Anh nói cho con bé biết rằng khi đó anh bỏ mặc mẹ nó không lo, một mình đến Thâm Quyến làm ăn, anh đi nói đi!”
“Tôi không thể chấp nhận mất mát thêm một lần nào nữa, đồng thời tôi càng không muốn tổn thương tình cảm của con bé.” Tạ Uyên nhìn Khương Mạn Y, bình tĩnh nói: “Vậy nên tôi muốn được sự thông cảm từ cô.”
“Vậy thì tôi nói cho anh biết, mãi mãi không thể, Tiểu Vũ là con gái của tôi, là tôi nuôi con bé khôn lớn, lúc con bé ngã bệnh, lúc con bé gặp khó khăn đều là tôi ở bên cạnh con bé, vì con bé, tôi từ bỏ cả tình yêu của mình…”
Khương Mạn Y nhìn ông, cảm thấy hoang đường: “Bây giờ anh nửa đường xông vào, muốn đưa con gái của tôi đi! Tạ Uyên, anh hi vọng tôi làm sao có thể thông cảm cho anh đây?”
Tạ Uyên biết không thể bàn tiếp được nửa, ông đứng dậy, mặc áo khoác: “Tôi không vội, nhưng bất kể thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ không từ bỏ, tôi không tiếc mọi thứ để Tiểu Vũ nhận lại người cha này…”
Khương Mạn Y đờ đẫn ngồi bên giường, dùng sức lau nước mắt.
Tạ Uyên bước ra ngoài, trưởng ca đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội chạy đến xin lỗi Tạ Uyên: “Tạ tổng, ngài… ngài đừng nổi giận, người phụ nữ này không có văn hóa, không hiểu chuyện, lát nữa tôi sẽ trừ tiền lương của cô ta, xin ngài bớt giận.”
Tạ Uyên nghĩ đến Khương Vũ, cũng cảm thấy hành động hôm nay của mình quá lỗ mãng.
Ông làm thế rõ ràng là giành giật, bất kể người làm mẹ nào cũng không thể thông cảm được.
Nhưng...mỗi lần nhớ đến lần tiếp xúc hôm đó với Khương Vũ, Tạ Uyên cũng rất khó khống chế cảm xúc của mình.
Hàng nghìn hàng vạn nhu tình cứ thế ùa vào lòng ông.
“Không cần, không được phạt cô ấy.” Tạ Uyên nói: “Tôi sẽ thường xuyên đến đây, xin hãy cho cô ấy có đãi ngộ tốt nhất.”
Ông vừa nói thế, trưởng ca và các thợ massage đều ngây người.
Khương Mạn Y giẫm phải vận may gì thế, đắc tội khách hàng còn được khách hàng che chở như thế này.
Đường Thiến Thiến dựa tường ăn dưa, đang xem kịch hay, bà ta vừa nghe thấy Tạ Uyên không hề so đo còn bảo trưởng ca cho Khương Mạn Y đãi ngộ tốt nhất, bà ta liền đố kỵ đến mức cắn rách da môi.
…
Khương Vũ đi được nửa đường, chợt nhớ đến chiếc xe Bentley đậu bên ngoài hội sở hình như khá giống với chiếc xe của Tạ Uyên đậu ở cổng trường.
Vì chiếc xe sang trọng như thế rất hiếm gặp được chiếc xe thứ hai.
Trong lòng Khương Vũ kinh ngạc, vội vàng quay về hội sở, nhưng cô lại nhìn thấy Khương Mạn Y đã tan ca, thay quần áo bình thường, xách túi từ cửa bên dành cho nhân viên bước ra.
Sắc mặt của bà trông rất không ổn.
Khương Vũ vội vàng bước lên hỏi: “Mẹ, mẹ tan ca rồi?”
“Sao con còn chưa về?”
Khương Mạn Y phòng bị nhìn xung quanh, sau đó kéo Khương Vũ vội vã rời đi.
“Mẹ, người vừa đến khi nãy con quen biết ông ấy, ông là Tạ Uyên, ông chủ của tập đoàn kỹ thuật Duyệt Phương.”
Vẻ mặt của Khương Mạn Y rất nghiêm túc hỏi: “Sao nào, con rất quen biết Tạ Uyên sao?”
“Cũng không tính là quen biết. Ông ấy đến viện kỹ thuật của trường con tham quan, con thuyết minh cho ông ấy. Con người ông ấy rất tốt, tuy rằng hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng rất dễ dàng nói chuyện.”
Trong lòng Khương Mạn Y cảm thấy rất không thoải mái, bà nghiêm túc dặn dò Khương Vũ: “Sau này con cách xa ông ấy một chút, đừng có tiếp xúc một mình với ông ấy. Dù là Tạ Uyên gọi con ra gặp riêng cũng nhất định không được đồng ý.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Con còn hỏi tại sao?” Khương Mạn Y giữ chặt vai Khương Vũ lay lay: “Còn tại sao ư, ông ta là một người đàn ông trung niên lại chưa kết hôn, còn là một cô gái trẻ đương nhiên không thể gặp mặt riêng với ông ta.”
Khương Vũ thoải mái cười: “Mẹ à, logic của mẹ không phải là nếu như ông ấy kết hôn rồi thì con có thể qua lại với ông ấy sao?”
“Con đừng có mà kì kèo.” Khương Mạn Y chọc trán Khương Vũ: “Dù sao đi nữa con cũng phải ít tiếp xúc với ông ấy đi.”
Khương Vũ nhớ đến lần đầu tiên đi gặp Tạ Uyên, bị từ chối ba lần bốn lượt: “Ông ấy đâu phải là người con muốn gặp liền gặp được đâu.”
“Dù sao đi nữa con phải nhớ kỹ lời mẹ dặn là được, con mới mười bảy tuổi thôi, đừng để người ta đồn đãi xằng bậy.”
Khương Vũ tò mò hỏi: “Vậy sao hôm nay ông ấy lại đến hội sở nhỉ, không phải đến tìm mẹ chứ ạ?”
“Ông ấy đến đây massage, là do được bạn bè giới thiệu đến.”
Khương Mạn Y không kể cuộc đối thoại không vui vẻ tối nay cho Khương Vũ biết: “Tóm lại, ông ấy không chung đường với chúng ta.”
Khương Vũ khoác tay mẹ, đi trên phố xá giữa ngày đông lạnh. Cô bất chợt hỏi: “Mẹ, cha con là người như thế nào vậy ạ?”
“Con hỏi chuyện này để làm gì?”
“Nghe nói Tạ Uyên hình như đang tìm con gái của ông ấy, vậy nên con rất tò mò, muốn biết cha con là người như thế nào. Trước đây mẹ chỉ nói rằng ông ấy xuống nam làm ăn, không rõ tin tức, vậy ông ấy có biết con không?”
“Ông ta là một gã tồi, cũng không biết sự tồn tại của con.” Ánh mắt của Khương Mạn Y hơi lẩn tránh, chột dạ nói: “Có thể ông ta đã tự có gia đình riêng rồi.”
“Ồ, vâng.”
Khương Mạn Y cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu, hỏi: “Có phải con nhớ cha không?”
“Cũng không phải ạ, dù sao đi nữa con cũng không biết ông ấy là ai.”
Hoa tuyết rơi vụn trên vai Khương Vũ, Khương Mạn Y dịu dàng phủi nó đi, bà vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ, nói: “Con gái cưng của mẹ, mẹ sẽ mãi mãi yêu con, so với bất kỳ ai trên thế giới này yêu con.”
“Ôi chao, sao hôm nay mẹ nói chuyện sến thế.” Khương Vũ ngại ngùng đẩy Khương Mạn Y ra, bước nhanh hơn: “Cái gì mà yêu với không yêu chứ, nếu như mẹ thật sự yêu con thì mẹ để con múa ba lê đi.”
“Con ranh con, con cũng chỉ biết có nhiêu đó thôi phải không!”
Khương Mạn Y cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, bà nhìn theo bóng lưng của cô, bỗng cảm thấy giống hệt với bóng lưng của Bộ Đàn Yên năm xưa.
Chị sẽ thay em bảo vệ con bé, để con bé có thể sống một cuộc sống vui vẻ, đơn giản.
…
Cuộc thi tuyển chọn càng đến gần hơn, Khương Vũ tập trung toàn bộ tinh lực trên việc tập luyện.
Ban đầu, Phạm Đan Khê không đặt Khương Vũ vào trong mắt, nhưng bắt đầu từ hôm luyện tập ấy bị cô hạ bệ, Phạm Đan Khê không thể không lần nữa nhìn lại vị “đối thủ cạnh tranh” này.
Chủ cần có Khương Vũ tham gia, cơ hội cô ta muốn tiến vào trung tâm Esmela càng trở nên thấp hơn.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách để cô không thể tham gia thi đấu.
“Con mặc kệ, bất kể thế nào đi nữa, cậu cũng phải đem cho con đôi giày Vci từ Hồng Kông về. Chuyện lần trước thật sự khiến con quá mất mặt rồi! Cậu nhất định phải bù đắp cho con!”
Phạm Đan Khê đi ngang qua cầu thang, nhìn thấy Ngô Tư Lâm đang nói chuyện điện thoại, nhắc đến chuyện giày múa Vci.
Cô ta nghe qua tin đồn “giày múa super fake”, Ngô Tư Lâm và Khương Vũ giờ đây quan hệ đã trở nên như nước với lửa.
Có lẽ...cô ta có thể lợi dụng điểm này.
“Con mặc kệ, dù sao đi nữa con cũng muốn có một đôi giày múa Vci! Cậu tự mình nghĩ cách đi!”
Ngô Tư Lâm tức giận gác máy, cô ta xoay người nhìn thấy Phạm Đan Khê đang cười khanh khách nhìn cô ta.
“Đan Khê, cậu...nghe thấy cả rồi ư?”
Phạm Đan Khê cười nói: “Cho dù cậu mua giày múa Vci rồi chăng nữa, thì đôi giày của cậu giống hệt với kẻ nghèo hèn kia, cậu không cảm thấy đang hạ thấp thân phận sao?”
Ngô Tư Lâm cúi đầu, cắn môi: “Nhưng tớ không cam lòng, cô ta dựa vào cái gì...dựa vào cái gì mà cũng mang Vci!”
“Tớ ngược lại có một cách.”
“Cách gì?”
“Nếu cô ta cố ý mua giày giống hệt cậu để hạ thấp thân phận của cậu.”
Phạm Đan Khê tiến đến gần khẽ nói.
“Vậy cậu phải khiến cho cô ta không mang được. Như vậy không phải được rồi sao?”