Vừa non nớt vừa hung hăngCừu Lệ dùng tư thế mình không quen thuộc, cõng Khương Vũ đến phòng khám gần đó.
Tuy cô trông rất gầy nhưng lại không hề nhẹ chút nào, có lẽ là vì thường xuyên tập múa ba lê, nên lượng mỡ thừa rất ít nhưng phần lượng cơ thịt lớn, nên rất rắn rỏi.
Trong phòng khám, ông bác sĩ già xuyên qua gọng kính nhìn Cừu Lệ cúi đầu đọc sách, mắng: “Trông lịch sự như thế, vậy mà chẳng ra thứ gì!”
Cừu Lệ nghe được lời của ông, cũng không ngẩng đầu, dường như đối với những lời hiểu lầm này, cậu đã quá đỗi quen thuộc rồi.
Khương Vũ thấy bác sĩ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Bác hiểu lầm rồi ạ, không phải cậu ấy đánh cháu.”
“Thôi không cần giải thích, tôi đã gặp không ít phụ nữ bị chồng bạo hành, vì ngại không dám đến bệnh viện khám, đều tìm đến chỗ tôi.”
Khương Vũ nghe thấy lời này, liền liên tưởng đến kiếp trước của mình cũng là như thế.
Mỗi lần bị thương, cô cũng ngại đến bệnh viện, sợ gặp phải người quen, cũng không dám xuất hiện trước mặt mọi người.
Bây giờ nghĩ lại, cô phát hiện mình thật sự quá ngu ngốc.
Gã khốn Hoắc Thành ấy, cô quyết sẽ không để hắn ta thoải mái như thế, những tổn hại mà kiếp trước cô phải chịu, cô nhất định phải tìm về từ trên người hắn ta.
…
Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy sắc mặt của cô không quá tốt, cuối cùng cậu cũng đóng sách lại, đi đến bên cạnh cô, thản nhiên hỏi: “Còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Được, tôi đói rồi, đi trước đây.”
“Ừ, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng khám.”
Bác sĩ vừa nghe thấy lời này, lập tức nổi giận chỉ trích: “Cô gái nhỏ, cô tìm được gã tra nam gì vậy, đã đánh cô bị thương thành thế này, không nói lời nào liền muốn đi!”
Khương Vũ tiếp tục giải thích: “Thật sự không phải là cậu ấy làm cháu bị thương.”
“Thôi đừng giải thích.” Bác sĩ túm lấy cổ áo Cừu Lệ, kéo cậu đến bên giường Khương Vũ: “Chăm sóc cho bạn gái của cậu thật tốt đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đấy, tin không! Thứ chẳng ra gì!”
Cừu Lệ không phải là người tốt tính gì, dùng sức đẩy một cái, ông bác sĩ già lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã xuống.
Cậu không hề biết ‘kính già yêu trẻ’ một chút nào.
“Bạn trai này của cô thật sự có xu hướng bạo lực! Đợi đấy, tôi lập tức đi báo cảnh sát!”
Ông bác sĩ già xoay người ra ngoài, Cừu Lệ đang muốn giữ lấy vai ông, dùng sức muốn kéo ông bác sĩ về, đập mạnh vào giường bệnh.
Nhưng giờ đây, Khương Vũ lại đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu.
Trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, cảm giác tê rần lại bò vào trong tim Cừu Lệ.
Khiến đầu tim cậu chợt run run.
Trước đây cậu chưa từng có cảm giác thế này, cho dù có tiếp xúc với người khác, tim cậu cũng sẽ không ngứa ngáy như thế.
Cảm giác tê liệt đã ngự trị quá lâu, lâu đến nỗi khiến cậu không còn cảm giác chân thật như thế này.
Thoáng cái, cậu dừng động tác mình lại.
“Bác sĩ, xin lỗi bác, bạn… bạn cháu tính tình không tốt, cậu ấy không phải cố ý đâu, vô cùng xin lỗi bác.”
Bên ngoài lại có bệnh nhân đến, ông bác sĩ già phủi phủi quần áo mình, uy Hi*p trừng mắt nhìn Cừu Lệ một cái: “Bạn gái tốt như thế tìm ở đâu ra chứ, cậu nên biết tốt xấu đi chứ.”
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Cừu Lệ và Khương Vũ, cậu ngồi xuống bên giường, cảm thấy có chút hoang đường: “Cậu trông tôi giống bạn trai bạo hành của cậu sao?”
Khương Vũ thì thầm: “Giống lắm luôn.”
Cừu Lệ cười lạnh.
Nhưng cho dù cậu đang cười, trên người cậu vẫn tỏa ra sự âm u, đặc biệt là đôi con ngươi đen nhánh kia, vô cùng dọa người.
Bác sĩ vén rèm nhìn hai người, giục: “Còn ngây ra đó làm gì, giúp bạn gái cậu xoa bụng đi! Không nhìn thấy cô ấy đau đến mặt mũi tái nhợt hay sao?”
Cừu Lệ thu lại ánh mắt, tập trung nhìn vùng bụng của Khương Vũ. Rất lâu sau, cậu nói: “Nằm yên.”
Khương Vũ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Cừu Lệ đặt tay lên bụng cô, dùng sức ấn ấn.
Cô khẽ hự một tiếng, đẩy tay cậu ra: “Đau ૮ɦếƭ mất!”
“Cậu đau ૮ɦếƭ rồi, tai tôi sẽ được yên tĩnh.”
Sắc mặt của Khương Vũ tái nhợt, hữu khí vô lực nói: “Vậy cậu dùng thêm chút sức nữa đi.”
Cừu Lệ lườm cô, cuối cùng vẫn nhẹ tay, khẽ xoa tròn trên bụng cô.
Cách một lớp áo mỏng manh, Khương Vũ có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cậu.
Cô bất giác nâng mắt nhìn cậu.
Ngũ quan của cậu thật ra rất dịu dàng, chỉ là đôi mắt sâu không thấy đáy kia, dường như đã quét sự sự dịu dàng trên gương mặt, chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng âm trầm.
Khương Vũ không biết cậu từng trải qua chuyện gì, nhưng cô có thể tưởng tượng được chuyện đó nhất định là vô cùng tội tệ mới có thể khiến cho con người trở thành ác quỷ.
Khương Vũ chỉ hi vọng mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.
Cừu Lệ nhìn thấy cô chăm chú nhìn mình, vẻ mặt cậu trở nên có chút không tự nhiên, tay lại dùng sức.
“Ôi chao.” Khương Vũ bị đau, bất mãn bảo: “Cậu nhẹ một chút!”
“Không được phép nhìn tôi chằm chằm.” Cừu Lệ trực tiếp lấy cặp che lấy mặt cô.
Khương Vũ lắc lắc đầu để cho chiếc cặp rơi xuống bên cạnh, nói: “Nhìn một chút lại không mất miếng thịt nào, chẳng lẽ cậu sợ bị lỗ sao?”
“Tôi không thích bị người ta nhìn.”
“Nhưng tôi thích nhìn cậu đấy.” Khương Vũ mỉm cười: “Cậu nói đi, cậu đẹp trai như thế, lại rất thông minh, tương lai chắc chắn sẽ được rất nhiều cô gái chào đón.”
Cừu Lệ mặt không cảm xúc giúp cô xoa bụng, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Khương Vũ tiếp tục dẫn dắt: “Chỉ là đôi lúc con người không tránh khỏi việc lầm bước, trong lúc cậu không kiểm soát được, xúc động phạm lỗi, cậu cần phải nghĩ về tương lai của mình nhiều hơn, đừng vì nhất thời nghĩ không thông mà khiến bản thân cảm thấy hối hận, ôi chao…”
Cô chưa nói xong, lại cảm thấy cậu lần nữa dùng sức ấn lên bụng mình.
Cừu Lệ lạnh lùng quét mắt nhìn cô, nói: “Tôi phát hiện cậu thật sự rất thích lo chuyện bao đồng.”
Khương Vũ dẫu môi, lòng thầm bảo nếu không phải vì nhiệm vụ ba trăm triệu kia, cô cũng lười để ý đến cậu đấy!
“Thích nghe thì nghe, không thích nghe thì nghe.” Cô không vui lầu bầu: “ Tương lai cậu sẽ biết thôi.”
Từ phòng khám bước ra, Khương Vũ đã không còn cảm thấy vùng bụng đau đớn nữa.
Cừu Lệ vừa rồi giúp cô xoa vài cái, quả nhiên vẫn rất có hiệu quả.
Cô cảm thấy hơi đói bụng, tùy tiện nói với Cừu Lệ: “Cậu muốn ăn gì nào, đã bảo tôi mời cậu ăn mà.”
“Ăn gì cũng được.”
“Vậy ăn lẩu nha?”
“Sao cũng được.”
Khương Vũ thấy cậu sao cũng được nên liền dẫn cậu đến quán hoành thánh bên vỉa hè. Ăn lẩu phải tốn mấy trăm tệ, còn ăn hoành thánh rất rẻ, chỉ cần mười mấy tệ là có thể ăn no.
Cô cũng không phải là đại gia, sau này còn phải đóng tiền học cao ngất ngưởng của trung tâm Esmela nữa.
Đương nhiên, nếu như có thể vào trung tâm nghệ thuật này, nghề múa ba lê của cô cũng xem như bắt đầu mở rộng.
Phải biết rằng trung tâm nghệ thuật Esmela từng đào tạo ra một nữ hoàng múa ba lê Bộ Đàn Yên. Cho dù là vì thần tượng đi nữa, cô cũng nhất định phải thi vào bằng được!
Rất nhanh, hai bát mì hoành thánh nóng hổi được bưng lên.
Cừu Lệ không sợ bỏng, cậu nhanh chóng ăn một cái.
Không có mùi vị.
Cậu lại vội vàng ăn cái thứ hai, đầu lưỡi vẫn như cũ không có mùi vị.
Cái thứ ba, vẫn nhạt nhẽo không mùi…
Ánh sáng trong đáy mắt của Cừu Lệ cũng trở nên ảm đạm.
Khương Vũ nhìn thấy cậu ăn vội như thế, giống như chưa từng ăn qua hoành thánh vậy, cô vội nói: “Lại không có ai giành ăn với cậu, ăn nhanh như thế không sợ bị bỏng sao?”
Sắc mặt của Cừu Lệ trầm xuống, không nói không rằng ăn chiếc hoành thánh cuối cùng, đầu lưỡi cũng không cảm nhận được chút hương vị nào.
Thật ra đây không phải là bệnh tật sinh lý chỉ là chướng ngại tâm lý mà thôi.
Lúc còn nhỏ, bảo vệ ứng kích của cậu bị thương khiến cậu hoàn toàn khép kín, chống đỡ cha cậu làm tổn thương đến sinh lý và tâm lý của cậu.
Mà cũng chính vì thế khiến cậu hoàn toàn mất đi tri giác về thế giới này.
Vị giác biến mất, hỉ nộ ái ố đều biến mất, cũng không còn cảm thấy sợ hãi và đồng tình... Cậu giống như một con rô bốt, không có mục đích sống trên đời này.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Cừu Lệ tìm kiếm đủ cách để có được cảm giác, ví dự như cảm giác đau đớn khi tự ђàภђ ђạ mình hoặc bị người ta hung hăng đánh đậm một trận, ăn một lượng cực cay hoặc cực ngọt, từng ngồi xem leo núi, đi vào nhà ma…
Cậu thậm chí… từng thử tự sát.
Cho nên mới có cảnh tượng tối hôm ấy cậu đứng bên bờ sông nhảy xuống.
Vốn dĩ cho rằng cậu đã đi đến đường cùng, không ngờ cái tát mà Khương Vũ đánh cậu lại khiến cho cuộc sống vô tri vô giác hơn mười năm của cậu, lần đầu tiên cảm nhận được cơn đau.
Sau đó viên sô cô la Ferrero mà cô cho cậu, vô cùng ngọt ngào, khiến cho linh hồn cậu rung động.
Thế nào chăng nữa, cô gái này có thể mang đến cho cậu tất cả tri giác mà cậu cần, đây cũng chính là lý do mà Cừu Lệ hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự mạo phạm của cô.
Chỉ là, hình như tô hoành thánh mà cô mời cậu ăn, dường như không có hiệu quả gì.
Vấn đề là ở đâu chứ?
Ánh mắt của Cừu Lệ rơi trên bát hoành thánh trong tay Khương Vũ,
Khương Vũ nhìn thấy ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào bát mình, thầm nghĩ cậu vừa ăn xong bát hoành thánh của cậu, hẳn sẽ không chú ý đến bát của mình chứ.
Sao lại đói thành thế này chứ?
Quả nhiên Cừu Lệ cầm thìa nhìn bát hoành thánh của cô, bảo: “Cho tôi một cái.”
“Tôi gọi thêm một bát cho cậu.”
“Không cần, tôi muốn ăn của cậu.”
Khương Vũ: …
Cô dùng thìa múc một chiếc hoành thánh trong bát mình bỏ vào trong bát Cừu Lệ, thấp giọng cằn nhằn: “Chưa thấy ai như vậy cả.”
Cừu Lệ cắn một miếng, thoáng chốc, vị mặn của hoành thánh, vị thịt còn có hương gia vị như mùi hành, mùi sa tế từ đầu lưỡi truyền đến dây thần kinh của cậu.
Cậu đã rất lâu không cảm nhận được hương vị tươi ngon của thức ăn rồi!
Cừu Lệ chậm rãi, trân trọng ăn hết một chiếc hoành thánh này, sau đó cậu lại ngẩng đầu nhìn Khương Vũ.
Cô gái nhỏ đang cúi đầu dùng thìa để húp canh, cánh môi anh đào chậm rãi nhấp từng ngụm một.
Cậu nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động, một cơn ngứa ngáy từ đáy lòng lại trào dâng.
Khương Vũ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cừu Lệ, cô ngẩng đầu, khóe môi dính dầu hỏi: “Cậu làm gì thế!”
Cừu Lệ dùng thìa gõ vào chiếc bát rỗng, khóe môi nhếch lên ý cười: “Chị gái, tôi vẫn muốn.”
Khương Vũ cảm thấy có hơn khó tin. Thằng nhóc này không phải ghét nhất cô gọi cậu ta là em trai sao, vì ăn mà đến cả tôn nghiêm cũng không cần đúng không?
“Người này sao lại cứ nhìn chằm chằm vào bát người khác chứ.” Khương Vũ nói: “Gọi cho cậu thêm một phần nhé, tôi mời, được chưa.”
“Không cần.” Cừu Lệ đáp, thìa đã đưa sang: “Tôi muốn ăn của cậu.”
Khương Vũ vội bưng bát lên: “Tôi còn đói lắm!”
“Tôi muốn ăn của cậu thôi.” Cừu Lệ nhìn Khương Vũ, cặp mắt hoa đào cong cong: “Chị gái.”
“...”
Một tiếng “Chị gái” này khiến cô nghe ra vài phần vừa hung hăng vừa non nớt.
Khương Vũ nghe đến xương tủy tê dại.
Cô nhìn vào đồng tử vừa nguy hiểm vừa mê hoặc của cậu, cô rất khó nói lời từ chối, ma sai quỷ khiến đẩy bát sang.
“Ăn ăn ăn, ăn no ૮ɦếƭ cậu!”
Cừu Lệ nhận lấy bát của cô, nghiêm túc ăn hoành thánh.
Cậu ăn từng miếng đều rất trân trọng và nghiêm túc, dường như một bát hoành thánh này, cậu có cảm giác như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
“Cậu đã mấy ngày không ăn cơm rồi?” Khương Vũ tò mò hỏi: “Hay là tôi lại gọi một phần cho cậu nhé?”
Hôm nay cô mời khách, không thể để cậu cảm thấy cô bủn xỉn được.
Cừu Lệ nhìn thực đơn trên bàn, nói: “Tôi muốn ăn bánh bơ nướng.”
“Được được.”
Khương Vũ hỏi bà chủ bán thêm một phần bánh bơ nướng, sau đó chăm chăm nhìn Cừu Lệ húp sạch súp canh trong bát cô.
Nhìn cậu như thể đã bị bỏ đói ba ngày rồi vậy.
“Có phải là cậu không có tiền ăn cơm không?”
Cừu Lệ nghĩ ngợi, không hề do dự mà gật đầu.
“Chẳng trách.” Khương Vũ đồng tình nói: “Lần sau đói bụng, cứ đến tìm tôi nhé.”
Cô tuy rằng cũng nghèo đói nhưng tiền mời cậu ăn hoành thánh thì vẫn có.
Vốn dĩ cho rằng Cừu Lệ sẽ lạnh lùng từ chối, không ngờ cậu lại thoải mái cười, mang theo sự vui vẻ nói: “Được đấy, chị gái.”
Nghe thấy cậu gọi tiếng “chị gái” càng lúc càng lưu loát, Khương Vũ vừa cảm thấy kì lạ, lại vừa lặng lẽ thấy yên tâm.
Chỉ cần quan hệ giữa hai người có tiến triển, cô cũng không lo lắng hệ thống lại trừ đi tiền mồ hôi xương máu mà cô vất vả kiếm được.
Lúc này, bánh bơ nướng nóng hổi mới ra lò được mang đến, Cừu Lệ vội vã xé một miếng bỏ vào trong miệng.
Khương Vũ nhìn thấy thế, vội vàng nói: “Vừa từ trong chảo dầu lấy ra đấy, coi chừng bị bỏng!”
Cừu Lệ không để ý, cẩn thận cảm nhận hương vị trên đầu lưỡi.
Nhưng cậu lại thất vọng rồi, cậu không nếm được bất kì hương vị nào của bánh bơ nướng cả.
Rốt cuộc là tại sao?
Cừu Lệ nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Khương Vũ thấy thế, liền hỏi: “Không ngon sao?”
Nói rồi, cô cũng xé một miếng bánh ăn thử: “Ngon lắm mà.”
Cừu Lệ nhìn thấy cô đã ăn, sau khi trầm ngâm một lúc, cậu lại cầm bánh bơ nướng cắn một miếng.
Lần này, mùi hành cùng cảm giác giòn tan tập trung trên đầu lưỡi của cậu.
Lúc này, Cừu Lệ cũng xem như hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì rồi…
Chỉ cần là thức ăn mà Khương Vũ chạm qua, cậu mới cảm nhận được hương vị.
Tỷ như cậu đã vô số lần tự ђàภђ ђạ mình đều không có bất kì cảm giác nào, nhưng cô đánh cậu một cái, cậu lại có thể cảm nhận được cơn đau.
Tuy rằng Cừu Lệ không biết tại sao chỉ có cảm giác với cô, nhưng cảm giác này rất chân thật…
Khương Vũ nhìn thấy cậu đặt bánh bơ nướng xuống, liền hỏi: “Ăn no rồi?”
Cừu Lệ nhướng mày nhìn cô: “Tại sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Khương Vũ lập tức mang cái cớ trước kia ra nói: “Vì tôi có hứng thú với cậu.”
“Trùng hợp, tôi cũng có cảm giác với chị, vậy chúng ta bên nhau đi.”
Khương Vũ: ?
WTF!