Vìnể tình bạn mà phải nhìn hắn ૮ɦếƭ ư?
“Vậy nếu như tôi không muốn thực hiện nguyện vọng này của cậu thì sao?”
“Cũng chẳng sao cả, cậu đã không nể mặt thì tôi không còn gì để nói. Nhưng nếu cậu vẫn nhất quyết bắt tôi điều trị thì vô dụng thôi, có ૮ɦếƭ cũng không.”
Phong Gia Lụy lần đầu tiên trong đời thật muốn nhào đến đánh Diệp Cẩn Ninh như thế.
Hắn muốn ૮ɦếƭ, được, không cần đợi hắn ૮ɦếƭ vì bệnh, anh sẽ đánh hắn đến ૮ɦếƭ luôn!
Nhưng lý trí chỉ là nhất thời nghĩ như vậy thôi, tâm can lại thực sự rất lo lắng.
Diệp Cẩn Ninh là người vô cùng cứng đầu, một khi hắn quyết rồi thì đừng hòng ai ngăn cản.
Cũng thật không thể hiểu nổi vì sao hắn không muốn chữa bệnh...
Phong Gia Lụy khuyên không nổi, nhưng còn Thi Ngôn... Nếu cô ấy khuyên thì sao?
Phần trăm có thể hẳn là rất thấp. Với tình hình của họ bây giờ thật khó để khuyên nhủ hay chấp thuận cả.
Nhưng không thử thì làm sao biết được?
Thi Ngôn bây giờ chưa biết gì hết, khi cô biết rồi có buồn không? Chắc chắn cô có yêu, cũng có hận, mà tình yêu đương nhiên sẽ chiến thắng thù hận... Chỉ tại người không nhận ra điều đó.
Tâm tư Phong Gia Lụy rối rắm hết cả lên. Là một bác sĩ, lại là viện trưởng của bệnh viện, anh không thể trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân của mình ૮ɦếƭ đi vì không chịu chữa trị, huống chi người đó còn là bạn anh nữa.
“Còn nữa, đừng để Thi Ngôn biết tôi bị bệnh.”
“Nhưng...”
“Nếu không sau này đừng nhắc đến chuyện tình nghĩa gì nữa.”
Phong Gia Lụy lộ rõ sự tức giận. Đây không phải chuyện đùa, bây giờ hắn còn có thể đem cả tình anh em ra uy Hi*p.
Diệp Cẩn Ninh rút ống truyền dịch nặng nề bước xuống giường, đi đến vỗ vỗ vai anh.
“Rốt cuộc tại sao không muốn điều trị, không muốn để Thi Ngôn biết?”
“Chả vì sao cả, căn bản vì tôi không muốn. Để cô ta biết rồi cô ta vui mừng, cười nhạo tôi? Tôi không để cô ta đắc ý dễ dàng vậy, cho dù tôi có ૮ɦếƭ cũng sẽ khiến cô ta không cảm thấy vui vẻ được ngày nào.”
Không phải, đó đích thực không phải lý do.
Đó chỉ là lời ngụy biện để an ủi chính mình thôi, chính bản thân hắn cũng biết rõ điều đó!
“Diệp Cẩn Ninh! Sao cậu phải thành người như thế, rốt cuộc cậu có yêu Thi Ngôn không?”
Đối với thái độ tỏ vẻ không quan tâm của hắn, anh thật sự bức quá rồi. Nếu là những lần trước, Phong Gia Lụy sẽ chẳng nói gì. Nhưng sự việc lần này là nghiêm trọng, anh không thể kiềm chế cảm xúc được mà quát lên.
Trái ngược hoàn toàn với sự nghiêm trọng của Phong Gia Lụy, Diệp Cẩn Ninh chỉ nở nụ cười bí ẩn, có tám chín phần trêu chọc.
“Yêu Thi Ngôn? Phong Gia Lụy, cậu nghĩ thử xem, cậu, và cô ấy... Tôi sẽ chọn yêu ai?”
“Cẩn Ninh, tôi đang rất nghiêm túc.”
Hắn bây giờ mới quay lại với sự lãnh đạm vốn có.
Yêu cô? Thế nào mới là đúng?
Là kiểu rất muốn ђàภђ ђạ, làm cho cô đau khổ, nhưng khi làm được rồi thâm tâm lại không cảm thấy vui, cũng không phải buồn?
Là kiểu phải làm cho cô tổn thương về tinh thần, hay thể xác, nhưng khi thấy cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ muốn bảo vệ cho cô ấy an toàn không phải chịu đau thương?
Không phải vì hận mà hắn đối xử với cô như thế, chỉ là vì hắn đang cố gắng đi theo những gì mình cho là xứng đáng.
Nhưng Thi Ngôn không xứng đáng để chịu mọi sự ђàภђ ђạ đó...
Điều đó hắn biết, tất cả hắn đều biết, mọi chuyện đương nhiên hắn cũng biết.
Diệp Cẩn Ninh ho khan vài tiếng, sau đó đầu óc choáng váng, cả cơ thể đứng không vững mà loạng choạng.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn lau sơ miệng.
Ở trước mặt Thi Ngôn tuyệt đối không được để bất kì sơ hở gì.
Cửa phòng mở ra, một cô gái có sắc thái kiêu sa nhã nhặn bước vào.
“Cẩn Ninh, nghe nói công ty xảy ra chuyện, anh không sao chứ?”
Tống Tư Lộ, sáu năm trước vì gia đình phải chuyển công tác sang nước ngoài nên phải đi theo. Bây giờ cô quay về đúng là khác xưa rất nhiều, từ phong thái đến khí chất đều đã thay đổi hoàn toàn.
Diệp Cẩn Ninh tỏ vẻ không quan tâm đi đến sô pha ngồi, theo thói quen hắn rót một cốc nước.
“Đúng thế, công ty tôi phá sản rồi, bây giờ thân thể tôi ốm yếu thế này chẳng chơi được cô nữa đâu. Hơn nữa tôi cũng đã hết tiền rồi, cô nên đi tìm vài ông đại gia hay tỉ phú khác đi.”
Hắn nói hắn hết tiền rồi? Có trời mới tin.
Cho dù công ty có phá sản đi chăng nữa chắc chắn tài sản hắn vẫn còn. Hắn đâu phải chỉ có mỗi Diệp Thị...
Tống Tư Lộ sắc mặt trông rất khó coi. Trong mắt Diệp Cẩn Ninh cô là loại phụ nữ thế ư?
Mặc kệ người khác hay hắn có tin hay không, nhưng mà Tống Tư Lộ thực sự yêu Diệp Cẩn Ninh!
“Mất đi Diệp Thị anh sẽ không đến mức suy nhược thế này, Diệp Thị chỉ là một trong số công ty anh đặc biệt chú tâm đến thôi, không có Diệp Thị thì anh còn nhiều công ty khác mà?”
Mất? Không phải là mất, hắn chỉ là đang cho những kẻ hám danh lợi kia hưởng một chút ít hơi tiền thôi. Rồi sẽ có một ngày hắn sẽ lấy lại và bắt họ phải trả gấp đôi.
Diệp Thị không phải tâm huyết của một mình hắn, mà còn có của cha hắn nữa.
“Cẩn Ninh, anh bị bệnh đúng không?”
“Phải.”
“Là bệnh gì...”
“Máu trắng.”
Sau vài giây im lặng, khoé mắt Tống Tư Lộ cay cay, sau đó nước mắt trào ra.
Khi nghe công ty hắn phá sản cô đã rất lo lắng, mặc kệ phản đối của cha mẹ mà liền mua vé máy bay từ Mỹ bay về đây.
Sáu năm trước vì yêu hắn cô mới dâng hết cả thanh xuân, ước mơ, sự trong trắng cho hắn. Sáu năm tương tư ℓàм тìин yêu dành cho hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng làm thế nào đi nữa, Diệp Cẩn Ninh vẫn không động lòng một chút. Phải, trái tim hắn thật sắt đá...
Tống Tư Lộ nhào vào ôm chầm lấy hắn khóc lóc, “Cẩn Ninh, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì. Anh nhất định phải trị khỏi...”
Không gian đúng là rất nghẹn ngào đấy, nhưng Diệp Cẩn Ninh lẫn Phong Gia Lụy sắc mặt méo mó đến khó coi.
Bên ngoài nghe một tiếng ‘Xoảng’ lớn, vừa đưa mắt nhìn sang đã thấy Thi Ngôn đứng đó.
Cô vội vàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi trên sàn, vô ý bị mảnh nhọn đâm trúng rồi chảy máu.
Nói sao thì nói Diệp Cẩn Ninh cũng vì Thi Ngôn mà bị thương nên cô mới hầm bát canh. Nhưng vừa bước tới nơi thì thấy Tống Tư Lộ ôm lấy hắn khóc sướt mướt, cả người tự nhiên mất cảm giác lỡ tay thả lỏng túi xách làm nó rơi xuống.
Quên mất cảm giác đau là gì, mặc kệ trên tay xuất hiện vô số vết xước mà cô cứ cố chấp nhặt hết mảnh vỡ.
Xong cô đứng dậy nói một câu ‘Xin lỗi’ rồi rời đi.
Nhưng đi chưa được vài bước đã bị Tống Tư Lộ gọi lại.
“Đứng lại.”
Cô ta đi đến trước mặt Thi Ngôn, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận, chán ghét. “Cô làm vợ kiểu gì mà để Cẩn Ninh mắc phải bệnh...”
“Câm miệng.”
Tống Tư Lộ chưa kịp nói hết câu đã bị hắn ngắt ngang lời, làm cô ta giận đến mức phải trừng gắt Thi Ngôn.
Sao hắn nói chô cô ta biết mà không muốn nói cho Thi Ngôn biết chứ...
“Cô Tống, nếu cô làm vợ của Diệp Cẩn Ninh tốt hơn tôi thì cô làm đi. Tiện thể giúp tôi thuyết phục ông ta ký vào đơn ly hôn...”
Nghe tới đây, sắc mặt hắn tối sầm lại đến đáng sợ.
Phong Gia Lụy vội vàng kéo Tống Tư Lộ rời khỏi, không gian chỉ còn hai người.
Sao cô lại thấy căng thẳng, sợ hãi đến thế...
Diệp Cẩn Ninh từ từ bước tới, bước chân tỏ rõ sự uy Hi*p đầy ẩn ý.
Cô muốn ly hôn đến vậy sao?
“Vẫn muốn ly hôn?”
Thi Ngôn......
Không có bất kỳ hồi đáp nào nhưng trong ánh mắt đó là một điều chắc chắn.
“Ly hôn... được, vậy cô hãy làm thoả mãn tôi trước đã. Đến đây, làm tôi vui vẻ đi.”