Mộng Điềm Điềm - Chương 19

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

“Không. Phu nhân nói rồi, Gi*t không tha đứa trẻ đó.”
“Vâng.”
Tên kia lùi lại vài bước, bế Tư Quân trên tay rồi rời đi.
Để lại hắn ta, môi nở nụ cười ghê rợn, một tay gã cầm dao đâm thẳng vào tấm ảnh trên bàn. Đã đến lúc gã trả thù người đàn ông khốn khi*p này rồi.
“Mày sẽ phải ૮ɦếƭ cùng con mày.”
***
Bệnh viện trung ương M
Khương Thành ngồi ngay ghế chờ, gương mặt cực kỳ lo lắm nhìn về phòng cấp cứu. Hai tay không ngừng đan chặt vào nhau.
Trợ lý riêng của hắn từ xa chạy đến, trên tay cầm theo một sấp hồ sơ liên quan đến vụ việc lần này.
“Khương tổng, chúng tôi phát hiện ra một chiếc xe bán tải màu đen khả nghi. Nó rẽ sang hướng Đông của thành phố. Tôi điều tra chủ xe rồi, là Ngữ Quán Duật.”
Khương Thành cầm sấp tài liệu, bên trong là ảnh chụp chiếc xe được chiết từ camera an ninh thành phố. Bên trong còn hiện rõ gương mặt gã đàn ông đeo một chiếc kính râm lớn.
Hắn nghi hoặc, người đàn ông tên Ngữ Quán Dật này hắn không có ấn tượng, càng không quen biết nữa. Tại sao người đàn ông này lại cố ý bắt Tư Quân đi?
“Khương tổng, Ngữ Quán Dật không phải người quen của chúng ta, lại càng không phải là người hợp tác. Tôi nghi việc này ai đó chủ mưu có chủ đích.”
“Tiếp tục điều tra, báo với bên cảnh sát để họ tìm kiếm cùng chúng ta.”
“Vâng.”
Cạch.
Từ cửa phòng bệnh được mở, bác sĩ bên trong cũng thở dài bước ra.
Khương Thành đưa số hồ sơ lại cho trợ lý riêng của mình, hắn đứng dậy bước đến đối diện với bác sĩ, gương mặt vô cùng sốt ruột, hỏi han tình hình của Điềm Điềm:
“Sao rồi bác sĩ? Cô ấy ổn không bác sĩ?”
“Cô ấy bị suy nhược cơ thể cộng với bản thân xúc động quá mức nên ngất xỉu thôi. Truyền một chai nước biển này, tối nay một chai nữa là đủ.”
“Cảm ơn bác sĩ. À cho tôi xem tình trạng sức khỏe của cô Mộng Điềm Điềm vào 6 năm trước nhé.”
“Vâng.”
Nhờ bác sĩ xong xuôi thì Khương Thành cảm ơn ông ấy một tiếng. Sau đó đẩy cửa bước vào trong.
Điềm Điềm đang nằm trên một chiếc giường dài. Cô nhắm nghiền đôi mắt, hai hàng mi rung rung theo từng cơn gió thoảng. Gương mặt xanh xao gầy mòn càng khiến Khương Thành chua xót trong lòng.
Lòng hắn thầm hứa, nhất định phải tìm ra Tư Quân bằng mọi giá, đem về cho cô.
Hắn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tay nắm lấy bàn tay của Điềm Điềm. Cơ thể cô nong nóng như muốn phát sốt vậy.
Nhìn thấy bàn tay còn lại của cô siết chặt tấm grap giường, đoán chừng là cô đã tỉnh rồi.
“Điềm… em ổn không?”
“Tôi ổn.”
Điềm Điềm đáp lại dứt khoát, tay cô vẫn để hắn nắm chặt. Bản thân cô mệt mỏi không muốn động gì nữa. Đầu cũng rất là đau…
Nắm tay cô lâu như vậy, Khương Thành đành thở dài, giọng hắn nhẹ nhàng vang bên tai cô:
“Em… biết tôi là Khương Thành từ bao giờ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc