Mộng Điềm Điềm - Chương 17

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

“Anh giống với một người mà tôi từng yêu rất nhiều.”
“Người nào mà có thể may mắn như thế?”
Khương Thành liếc mắt nhìn cô, hai hàng mày chậm rãi giãn ra. Hắn chống một tay lên cằm, chờ đợi câu trả lời từ Điềm Điềm.
Trong lòng như bị hạ xuống một bậc cũng bởi câu nói “từng yêu rất nhiều”. Không lẽ bây giờ cô đã không còn yêu hắn nữa rồi sao? Cô không muốn hắn một lần nữa bước vào cuộc sống của cô nữa hay sao?
“Anh ấy từng là kẻ kiêu căng ngạo mạn. Tuy vẻ bề ngoài lúc nóng lúc lạnh, nhưng bên trong tâm hồn là tràn đầy ấm áp. Mặc dù lúc trước anh ấy đã đừng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng bây giờ có thể quan sát hết tất cả khung cảnh bao la rộng lớn trước mắt rồi. Bằng chính đôi mắt của tôi…”
Điềm Điềm hít thở một hơi thật dài, chất giọng mềm mỏng này cứ như là một lời thủ thỉ tâm sự vang bên cạnh tai Khương Thành vậy. Nhưng lời nói phát ra đối với cô nhẹ tênh như thế nào, đối với hắn cứ như là một cước ghim thẳng vào trong lòng hắn.
Khương Thành đến lúc này mới hiểu ra được, đôi mắt mà mình đang mang không phải tự nhiên mà có người hiến mắt được, cũng không trùng hợp đến mức ngay khi Điềm Điềm vừa đi, Khương Thành hắn đã có một đôi mắt khác thay thế.
Mọi chuyện Khương Thành được biết là quá ít. Nó không giống như những gì xảy ra và được biết qua lời của người phụ nữ Tử Yên và quản gia của hắn kể.
Rốt cuộc thì sự thật nằm ở đâu?
Khương Thành nghĩ đến lúc Điềm Điềm rời xa hắn không một lí do, bằng một cách nào đó có thể ôm tiền thuận lợi đến đây sinh sống mà không bị người bên hắn tìm kiếm được. Phút chốc hắn hiểu được cảm giác đơn độc một mình chống chọi lại, mọi điều hắn nghĩ xấu về cô đều tan biến, thay vào đó là cảm giác tội lỗi dâng lên.
Khương Thành bất ngờ ôm lấy Điềm Điềm, không để cô có cơ hội chống cực, hai tay hắn siết lại thật chặt.
“Điềm, em chịu khổ rồi. Sau này anh sẽ bù đắp cho em và Quân.”
“Không cần đâu. Dù sao anh cũng không phải anh ấy, không cần cảm thấy có lỗi.”
Điềm Điềm rốt cuộc vẫn không kể đến tên của người đàn ông này.
Không phải cô sẽ giấu nó, cô muốn hắn tự thừa nhận. Tại sao lại muốn bên cạnh cô với cái tên Tầm Lạc Ca mà không phải là Khương Thành?
“Tôi… thật ra tôi là…”
Nghe được giọng điệu ấp úng của Khương Thành, Điềm Điềm không vội vạch trần, cô lặp lại cái tên mà hắn đã từng nói cùng cô:
“Anh là Tầm Lạc Ca, đúng chứ?”
“Không, tôi…”
“Khương tổng, cậu chủ nhỏ đã mất tích rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc