“Khương Thành là người được Điềm Điềm hiến mắt sao?”
“Vâng, cách đây sáu năm Khương Thành bị tai nạn do ba của cô Điềm gây ra, mắt bị tổn thương nên cô Điềm đã trả giá bằng đôi mắt cho hắn.”
Trợ lý bên cạnh cũng phụ hoạ cho sự bất ngờ của Triệu Mạch Dung.
Hồ sơ đã được xem xét kĩ lưỡng nhiều lần, sẽ không xảy ra sai xót đáng tiếc nào.
Triệu Mạch Dung chăm chăm nhìn vào người đàn ông trong tấm ảnh, sau đó lại vò nát lại, quăng qua một bên. Gương mặt của anh cũng không vui vẻ là bao.
Anh nhận ra người đàn ông này rồi, chính là kẻ tự xưng là Tầm Lạc Ca ngày hôm qua ở tiệm cà phê của cô. Thảo nào anh nhìn trông rất quen mắt, thì ra là được xem trên truyền thông và báo chí. Anh cũng không ngờ Khương Thành lại có thể đến được đây và tìm được cô, cũng không rõ mục đích mà Khương Thành đến đây là gì.
Nhưng nếu Khương Thành có ý định hại mẹ con Điềm Điềm, anh nhất định sẽ không tha.
Nhắc đến mẹ con cô, anh lại nhớ mang máng điều gì đó. Đứa trẻ Tư Quân này mặt thì rất giống cô, nhưng tư chất thông minh thì rất khác. Không lẽ đứa trẻ đó là con ruột của Khương Thành sao?
“Trợ lý, xét nghiệm ADN của Khương Thành và Tư Quân.”
“Vâng. Vậy… chúng ta cần đi theo nữa không ạ?”
“Không, về Triệu gia.”
Triệu Mạch Dung đặt tệp hồ sơ sang một bên, tay anh đặt lên thành cửa, ánh mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm nghiền lại.
Trước mắt anh xuất hiện khung cảnh Điềm Điềm cùng Tư Quân, điều đó càng khiến anh day dứt về chuyện xảy ra vào đêm hôm qua. Tay nắm chặt lấy điện thoại hiển thị tin nhắn của Điềm Điềm.
Triệu Mạch Dung đến chậm một bước rồi…
***
“Kem đây, Quân Quân ngồi lên xích đu chơi đi nhé?”
Khương Thành đưa đến trước mặt Tư Quân một cây kem hai màu, rồi chỉ tay về hướng con vịt đang vui chơi cùng những đứa trẻ khác.
Tư Quân cũng rất vui vẻ đón nhận kem từ tay Khương Thành, cũng rất biết điều mà cười cười chạy đi đến kia, không làm phiền đến mẹ và chú nữa.
Khương Thành nhìn sang trợ lý riêng của mình, hất cằm muốn anh ta đến trông chừng Tư Quân. Dù sao cũng nên cẩn thận, mặc dù Tư Quân có giảo hoạt, thông minh đến đâu nhưng với sức lực của người lớn, không thể so bì được.
Kẻ muốn nhìn rập anh, không phải ít.
Ngồi xuống ghế đá, cạnh ngay Điềm Điềm. Khương Thành nắm tay cô đặt lên đó một ly cacao nóng hổi. Cô hơi giật mình rút tay về, thắc mắc:
“Không… không phải kem sao?”
Khương Thành vẫn kéo tay cô lại một lần nữa, đặt lên tay cô ý muốn đây là thứ cô nên uống, chứ không phải là kem.
Vừa sáng sớm, đường bụng của Điềm Điềm vẫn yếu, hắn không nên để cô ăn đồ lạnh kẻo đau bụng. Trong lòng quan tâm như vậy nhưng miệng lại không thể nói thành lời, đành tránh sang lời khác.
“Kem có tôi và Quân ăn rồi. Em uống cacao vẫn tốt hơn.”
Điềm Điềm gật đầu, cũng xem như là hắn nói thật vậy, dù lòng cô đang có suy nghĩ khác. Nghĩ một hồi lâu, cô mới mở lời đáp lại hắn:
“Cảm ơn anh.”
Khương Thành nhìn Điềm Điềm, tiếp tục nói:
“Không cần cảm ơn tôi đâu. Lần sau em đừng mang cao gót, không phải chân em hay ngã với giày cao gót sao?”
“H… hả?”
“Cũng đừng mặc váy mỏng quá. Em hay bị cảm lạnh với gió, hay ho nữa.”
“Ừ… này.”
Khương Thành cảm nhận bản thân mình hơi quá lời. Một người vừa mới gặp một, hai hôm nay mà lại căn dặn kĩ càng, còn biết nhiều như thế cũng khiến người khác nghi ngờ rồi.
Vẻ mặt của Điềm Điềm là như thế nào? Anh không hiểu cho lắm.
“Sao?”
“Anh giống với một người mà tôi từng yêu rất nhiều.”