"Không sao, còn tôi bên cạnh mẹ con em mà."
Điềm Điềm nhẹ cười, nụ cười của cô không rõ là vui mừng hay là buồn tủi, chỉ là nụ cười đáp lại câu nói đầy sự quan tâm đấy thôi.
Cô không dám tin, cũng không muốn tin điều đó là thật. Có phải hay không là mọi chuyện đáng sợ mà cô từng nghĩ đến, nó lại sắp trở thành sự thật mất rồi?
Khương Thành vẫn không nhận rõ sự bất thường từ nụ cười của Điềm Điềm, hắn vẫn đang tỉ mỉ cắm từng cây nến vào chiếc bánh kem. Hắn đã đặt vội từ đêm qua, và chờ đợi từ sáng sớm hôm sau mới có thể nhanh chân chạy đến đây. Sinh nhật con trai mình, hắn không nỡ để Tư Quân chịu thiệt.
Cũng vì sự tò mò mà Khương Thành yêu cầu trợ lý điều tra lại tai nạn năm đó thêm lần nữa, hiện tại vẫn chưa có kết quả, nhưng hắn vẫn giữ được lòng tin rằng Tư Quân là con ruột của hắn và Điềm Điềm. Chỉ là cô trốn tránh và muốn giấu hắn thôi.
Hắn chấp nhận im lặng, sẽ không nói hay hỏi bất cứ điều gì cho đến khi mọi việc được điều tra kĩ càng. Hắn tin Điềm Điềm vì có nguyên nhân nên mới giấu hắn ngần ấy năm như vậy.
Tư Quân chăm chú nhìn Khương Thành, đợi hắn thắp nến rồi đẩy đến trước mặt cậu bé.
"Chú thắp nến rồi, Quân ước rồi thổi nến đi."
"Dạ, cháu cảm ơn chú."
Tư Quân hồn nhiên vui vẻ như thế cũng khiến Khương Thành lâng lâng niềm hạnh phúc trong lòng. Cậu bé chắp tay, nhắm mắt lại và bắt đầu ước.
Ngay lúc khung cảnh bình yên hạnh phúc như thế, vậy mà bên ngoài lại ồn ào náo nhiệt. Khương Thành quay mặt lại, đúng lúc cánh cửa tiệm cũng bật mở.
"Đâu rồi, Mộng Điềm Điềm đâu rồi?"
Người thốt lên câu hỏi sổ sàng, không mấy thiện cảm ấy là một người phụ nữ đứng tuổi, dáng vẻ thanh lịch càng làm tôn thêm thân phận cao quý của bà ta.
Vừa đẩy cửa bước vào, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh tìm kiếm con người mình cần tìm. Lại nhìn thấy Điềm Điềm đang ngồi yên trên ghế, bên cạnh xuất hiện thêm một người đàn ông càng khiến nụ cười bà ta càng thêm gia tăng.
"Hừ, đúng là thứ đàn bà trắc nết. Đã dụ dỗ con trai bà rồi, bây giờ lại có thêm một người đàn ông nữa, coi bộ cô cũng giỏi."
Cái giọng điệu chua ngoa này khiến cho hai mày của Khương Thành nhíu lại. Hắn chăm chú nhìn từng hành động của bà ta từ lúc bước vào. Có vẻ đây không phải là một người đàn bà lịch thiệp, sự thô lỗ này không hề xứng với dáng vẻ này.
"Dì... dì Triệu."
Điềm Điềm nghe giọng đã đoán được người vừa đến, cô vẫn gật đầu cúi chào một cách kính trọng. Trong lòng đã có nỗi lo âu với sự xuất hiện của bà ta ở đây.
Thì ra đây là mẹ của Triệu Mạch Dung, bà ta đến đây vì muốn trả đũa cô vì đã dây dưa với con trai mình những ba năm. Lần đến đây, bà ta còn mang theo chiếc điện thoại có chứa đoạn video đêm qua.
"Khỏi thưa, tôi không dám nhận. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn cô nhìn... à không, cô mù làm sao mà nhìn được? Cô nghe thôi cũng được. Nghe đi rồi sau này đừng làm phiền con trai và con dâu của tôi nữa!"
Bà Triệu khinh rẻ trong lòng nhìn Điềm Điềm. Lời nói cũng đã động chạm đến sự tổn thương của cô, đôi tay nắm chặt góc váy, cố gắng kìm nén lại cơn giận đang cuồn cuộn từ bên trong.
Khương Thành cũng thật muốn xem xem thứ bà ta muốn nhắc đến là gì, nhưng vừa đưa mắt vào nhìn lại vội tắt. Hắn nhẹ nhàng cúi người, khuyên nhủ Tư Quân.
"Con vào trong đi Quân, đợi chút hãy ra."
"Nhưng... nhưng mà chú ơi..."
"Chú sẽ dẫn con đi ăn kem, đi chơi đu quay, mua siêu nhân cho con."
Tư Quân mếu máo nhìn Khương Thành, rồi lại nhìn mẹ mình, cuối cùng vẫn nghe lời mà gật đầu chạy vào trong.
Chuyện này không nên để trẻ con nghe thì tốt hơn.
"Hừ, làm màu. Mau phát đi, để cho cô ta nghe nữa."
Bà Triệu hừ một cái, liếc mắt sang hướng khác. Còn hối thúc Khương Thành hãy nhanh phát đoạn video đó để Điềm Điềm bên cạnh cùng nghe.
Khương Thành nhún vai, nhấn nút phát. Sau đó là hình ảnh thân mật, ái muội xuất hiện trong căn phòng. Khương Thành vẫn chăm chú nhìn vào đoạn video, hắn nhận ra đây là Triệu Mạch Dung, còn người phụ nữ thì không nhìn thấy rõ được, nhưng chắc chắn không phải là cô. Có thể là người mà bà Triệu ưu ái muốn chọn cho con trai mình.
Mắt hắn dời sang Điềm Điềm, dù không nói ra nhưng hắn biết cô nhận ra đây là ai. Từng tiếng gọi đó là ai.
Điềm Điềm lắc đầu kịch liệt, tay cô áp sát bên tai, cố không muốn nghe thêm những thứ âm thanh dơ bẩn, ghê rơn đấy nữa.
"Kh... không... không. Tôi không muốn nghe, các người cút đi, cút ra khỏi nhà tôi..."
Trái tim Điềm Điềm lần nữa vỡ tan, cô uất ức đến mức bật khóc thành tiếng la hét, không ngừng xua đuổi bọn họ.
Bà Triệu hài lòng với thái độ đau khổ của Điềm Điềm, sau đó giật chiếc điện thoại lại dẹp sang một bên, nhếch môi cười khẩy.
"Con dâu Triệu gia chỉ có Cố Mị là xứng! Ả phụ nữ đã có con lại hay đi lừa gạt người đàn ông khác như cô không bao giờ xứng với con trai tôi."