“Điềm, em đến rồi.”
“Em là Cố Mị…”
“Điềm Điềm, anh nhớ em lắm… đừng rời xa anh.”
Triệu Mạch Dung càng thêm siết chặt vòng tay ôm lấy Cố Mị, bên tai anh giờ đây chỉ nghe được giọng nói của Điềm Điềm, đôi mắt mơ hồ chỉ có thể nhận biết được Điềm Điềm.
Anh không hề để lời của Cố Mị vào tai, không hề để Cố Mị có cơ hội giải thích.
“Dung…”
Nước mắt của Cố Mị ứ đọng lại, nhưng không thể kìm nén được nữa khi nghe trong cơn say hay cơn mê, anh vẫn gọi cái tên Điềm Điềm mà chẳng phải là mình, sự uất ức, tủi thân cùng cực vọng lại đầu mình.
Triệu Mạch Dung kéo cả người Cố Mị đè xuống giường, từng nụ hôn rơi khắp gương mặt trắng nõn của cô, dù đã dùng tay che lại nhưng vẫn không so được với sức lực của đàn ông, cô vẫn bị anh ép chặt trên giường.
“Dung, em là Cố Mị, là Cố Mị anh nhìn cho rõ!”
Nhưng Cố Mị có gào thét, có kêu ca bao nhiêu Triệu Mạch Dung cũng không bận tâm, anh dường như bị Dụς ∀ọηg thoả lấp cơ thể này mất rồi, đã không giữ được lí trí nữa rồi.
Cố Mị trực trào nước mắt, cô lực bất tòng tâm, chịu đựng sự dày vò trên thể xác của mình. Răng không ngừng cắn vào môi đến ứa máu, cả cơ thể đều có phản ứng vơi từng hành động của Triệu Mạch Dung.
Qua đêm nay, Cố Mị biết rõ bản thân sẽ bị anh ghét bỏ như thế nào. Cố Mị không muốn, nhưng không thể buông tay được anh, anh là niềm an ủi cũng như là niềm hạnh phúc lớn nhất đời Cố Mị…
***
Sáng này hôm sau.
Đồng hồ báo thức vang lên lúc 7 giờ sáng, Điềm Điềm theo thói quen sẽ tìm thấy đồng hồ trên đầu giường nhấn tắt, và giơ tay qua bên cạnh tìm Tư Quân.
Hai mẹ con sẽ dậy cùng nhau, Tư Quân giúp đỡ Điềm Điềm trong khâu vệ sinh cá nhân như là giúp cô lấy bàn chải đánh răng, lấy quần áo hộ cô. Và trong khi chờ cậu bé sẽ qua nhà vệ sinh dành cho trẻ con tắm và thay đồ. Đến khi Điềm Điềm xong xuôi mọi thứ thì Tư Quân cũng đã ăn mặc chỉn chu.
Việc đầu tiên là dọn dẹp lại quán, nhưng hôm nay là ngày đặt biệt, là sinh nhật của Tư Quân nên cô muốn đưa Tư Quân đi mua bánh sinh nhật.
Điềm Điềm cũng biết ngày hôm qua bản thân mình hơi lớn tiếng trong việc nói chuyện với Triệu Mạch Dung, đợi anh đến đây sẽ xin lỗi. Lẽ ra cô không nên kích động như vậy.
Tối đêm qua Điềm Điềm cũng nhờ Tư Quân ghi âm qua máy điện thoại Triệu Mạch Dung hẹn anh 8 giờ 30 sáng sẽ đưa mẹ con cô đi ăn uống cùng nhau. Nhưng đã gần 9 giờ rồi mà vẫn không thấy đâu.
Vẻ mặt của Tư Quân đã ỉu xìu không chút vui vẻ, cậu chống cằm nhìn ra hướng cửa chờ đợi.
“Mẹ ơi, chú không đến rồi…”
Chẳng hiểu vì sao từ chuyện ngày qua, Tư Quân đã không gọi Triệu Mạch Dung là “ba” nữa, cậu bé có chút bài xích với anh vì Điềm Điềm khóc như thế. Nhưng trong lòng cậu không có sự ghét bỏ anh.
Điềm Điềm lại sợ là Triệu Mạch Dung vì chuyện hôm qua mà không đến, lòng rối như tơ vò. Cô quyết định chờ thêm một chút, nếu không đợi được thì sẽ cùng Tư Quân bắt taxi đi mua.
Cạch.
Vừa nghĩ đến, tiếng cửa được mở ra, Tư Quân nhìn thấy con người trước mặt, cậu tít mắt cười, chạy đến ôm chân hắn.
“Chú, chú đến rồi sao.”
“Ừ, chú mua bánh kem cùng đồ chơi ngày hôm qua hứa với Quân đấy. Lại đây thổi bánh kem thôi.”
Khương Thành mỉm cười, anh đặt chiếc bánh gato hình con gấu trúc cùng món quà mà ngày qua đã hứa mua tặng cậu đặt lên bàn.
“Mẹ, chú đến rồi.”
Tư Quân buông chân hắn ra, cậu chạy đến kéo tay cô vui mừng. Điềm Điềm vừa nghe giọng nói đã biết đây không phải là Triệu Mạch Dung, chẳng hiểu vì sao cô lại lỡ lời:
“Thà… à, là chú Ca sao?”
“Tôi đây, ngày hôm qua Tư Quân có mời sinh nhật tôi, hôm nay tôi mua bánh với quà đến. Có vẻ như hai người đang chờ đợi người khác mà không phải tôi sao?”
Khương Thành có chút hụt hẫng trong lòng, hắn nhìn cô hôm nay ăn mặc xinh đẹp như thế thật khiến ánh mắt kẻ khác cứ dán chặt vào người Điềm Điềm. Lại nghĩ đến người cô chờ không phải hắn, lòng có hơi buồn…
“À, tôi chờ Mạch Dung đến đưa mẹ con tôi mua bánh kem, không ngờ người lại không đến…”
“Không sao, còn tôi bên cạnh mẹ con em mà.”