“Tôi không có hứng lấy cô đâu, đừng nhắc đến hôn lễ gì đó nữa.”
“Hai bác đã quyết định rồi, anh không thể không cưới.”
“Hứa Tử Yên, đừng tưởng đem hai người họ ra hù doạ được tôi. Cô cũng đừng mơ tưởng đến cái ghế Khương phu nhân này, ngoài Mộng Điềm Điềm thì chẳng ai có thể xứng.”
Khương Thành đáp trả một câu như thế cũng khiến đối phương nghe xong thật sự câm nín. Hắn không nể nang gì đến danh vị của Hứa Tử Yên mà ăn nói thẳng thắng như thế.
Không đợi cô ta phản ứng lại, Khương Thành đã nhấn nút tắt cuộc gọi, còn chặn luôn số điện thoại của cô ta. Đây đã là lần thứ mười hai hắn chặn số của Tử Yên rồi.
Vất điện thoại sang kệ trên của xe, Khương Thành mệt mỏi cởi chiếc áo khoác bên ngoài để qua một bên, rồi dựa người vào thành ghế, mệt mỏi day day thái dương.
Tài xế kim trợ lý của Khương Thành bắt đầu nhấn chân ga rời đi, còn không quên hỏi hắn:
“Ông chủ, chúng ta quay trở lại Khương gia sao ạ?”
“Không, tìm khách sạn ở đây đi. Ngày mai sắp xếp người đến mua đứt căn hộ kế bên tiệm cà phê ấy cho tôi, mua luôn tiệm cà phê ấy cũng được.”
Khương Thành chỉ tay về căn hộ màu xám đó, thuận tay chỉ sang tiệm cà phê kế bên. Đáy mắt hắn hiện lên tia dịu dàng. Chẳng khó hiểu khi Khương Thành muốn như thế…
“Vâng.”
Trợ lý gật đầu, sau đó lái xe rẽ sang hướng đến khách sạn lớn nhất ở đây.
***
Bà Khương bên đây đi qua đi lại nghe ngóng tình hình, khi cô ta vừa tắt máy, trưng bộ dạng đáng thương như thế thì biết có chuyện không vui diễn ra rồi. Bà bước đến ngồi kế Tiểu Yên, nắm lấy tay cô ta gặng hỏi:
“Sao rồi, nó có về không?”
“Không, anh ấy vẫn không chịu về dì ơi.”
Tử Yên bị từ chối thẳng mặt như thế cũng nhiều lần, nhưng lần này được bà Khương quan tâm nên mới làm quá lên, ôm lấy bà ta mà rơi nước mắt tủi thân.
“Cái thằng đó lại như thế nữa rồi.”
“Hức… anh ấy… anh ấy nói cháu không xứng làm vợ anh ấy… hức, anh ấy nói chỉ có Mộng Điềm Điềm.”
“Quá đáng! Con đó đã đi biệt tăm rồi mà vẫn còn tìm, ngu ngốc.”
Bà Khương nghe đến cái tên Mộng Điềm Điềm, mày chau lại, bà ta rất không vui khi Khương Thành cứ mãi đi tìm người phụ nữ đó, bỏ mặc đi con dâu mà bà đã chọn sẵn cho nó.
Ông Khương một bên cũng đau đầu với màn khóc lóc của Tử Yên, tay dập tắt điếu thuốc xuống gạt tàn rồi đứng dậy.
“Ông định đi đâu? Con trai ông cứ bỏ mặc vợ nó ở đây, ông không chịu gọi nó giáo huấn sao?”
“Nó muốn lấy ai là việc của nó, bà quản được sao? Đừng tưởng cái ý nghĩ của bà tôi không biết. Cả cô nữa, suốt ngày đến Khương gia làm loạn, không mệt nhưng tôi mệt.”
Khương Tân liếc mắt, mắng một câu rồi xoay người rời đi. Cả ngày cứ văng vẳng bên tai ông những câu nói như thế, bọn họ không chán nhưng ông đã ngán tận cổ rồi.
Với lại con trai ông muốn lấy ai là việc của nó, ông không vì lo ngại gia đình vợ mà thúc ép con trai mình như thế, thật sự rất tội cho con mình.
Bà Khương liếc mắt nhìn ông nhà, người đàn ông này luôn phản đối bà ta làm mọi thứ, chưa từng để bà ta vào mắt. Ngay cả việc quyết định cuộc hôn nhân của con trai mà cũng không thể sao?
Tử Yên lại bị chửi tiếp bởi ông Khương, vẻ mặt đã xấu hổ đến đỉnh điểm. Đi đến nhà người khác mà lại bị nói như thế rất ê mặt, không ngờ ông Khương lại không kiêng nể gì cả.
“Dì… chú không thích con.”
“Kệ ông ta, bằng bất cứ giá nào, dì cũng sẽ để cháu bước chân vào Khương gia.”
“Cảm ơn dì…”
***
Chai rượu Vermouth được Triệu Mạch Dung nốc một hơi thật mạnh, đầu óc anh giờ đây đã không giữ được sự tỉnh táo của mình. Đôi mắt dán chặt vào tấm hình một người phụ nữ đang mỉm cười thật tươi. Nụ cười này suốt ba năm qua luôn dằn vặt, dày vò trái tim của anh.
Cô luôn nở nụ cười với anh, vậy mà chưa một lần mở lòng. Là anh chưa đủ tốt hay sao chứ?
“Dung, đừng uống nữa.”
Một cô gái dịu dàng bước đến, cô ta giựt phăng tấm hình trên tay Triệu Mạch Dung để sang một bên.
Giờ đây tâm trí của anh không nhận ra được người phụ nữ trước mặt mình là ai, anh mơ màn nhìn ra được Điềm Điềm.
Cổ họng khô khốc, anh đặt chai rượu sang một bên, ôm lấy người phụ nữ đó ghì chặt, môi anh thì thầm:
“Điềm, em đến rồi.”