“Anh… anh là ai?”
“Là tôi, Tầm Lạc Ca, tôi bỏ quên đồ nên quay lại đây.”
Khương Thành mím môi, lúc đó hắn thật không muốn nói dối, nhưng cuối cùng lại không thể buông bỏ được thù hận mà thốt ra cái tên Tầm Lạc Ca.
Sau khi Điềm Điềm nghe được cái tên mà mình vừa quen cách đây gần một tiếng, cô mới cúi nhẹ đầu.
“Cảm ơn anh.”
Khương Thành đỡ lấy lấy tay cô đứng dậy, cúi xuống nhặt cây gậy cầm lấy tay cô đặt vào. Còn không quên dặn dò Điềm Điềm:
“Sau này để thuốc thấp thôi, con cô không lấy tới đấy, đúng không Tư Quân?”
“Oa, chú biết tên cháu…”
Tư Quân gật gật, sau đó lại phi thẳng xuống ghế mà chạy đến trước mặt Khương Thành, cái miệng xinh xắn không ngừng cong cong, trông vô cùng đáng yêu, chỉ muốn người khác cưng nựng.
“Phải, chú vừa nghe mẹ cháu gọi. Tư Quân sao, tên đẹp thật đấy.”
Khương Thành cũng không giấu nổi sự thích thú, cứ thế hạ mình thấp xuống, xoa xoa đầu của Tư Quân.
Cậu bé cũng rất thích cái tên của mẹ mình đặt cho, Tư Quân nghe thật sự rất hay, cứ thế cậu lặp lại tên mình.
“Cháu là Tư Quân, Mộng Tư Quân.”
Chỉ khi nhắc đến họ Mộng, hai mày của Khương Thành nhíu chặt lại. Hắn cứ nghĩ rằng Tư Quân là họ Triệu, Triệu Tư Quân. Vì Triệu Mạch Dung đã nói anh là ba của Tư Quân mà?
Với lại khi vừa trở lại đây, đúng lúc hắn thấy Triệu Mạch Dung vẻ mặt hầm hầm bước vào xe, không lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Trước lúc đó, một mặt ba người cười nói vui vẻ kia mà?
Nhịn không được sự tò mò từ tên của cậu, Khương Thành nghiêng đầu, vờ hỏi Tư Quân.
“Sai rồi, cháu theo họ ba chứ không phải mẹ là Triệu Tư Quân.”
“Không mà… cháu là Mộng Tư Quân, đúng không mẹ?”
Tư Quân lắc đầu, cậu ngước lên nhìn mẹ mình mà hỏi. Tên cậu được mẹ dạy, mẹ cầm tay viết nên cậu nhớ rất kĩ mà.
Điềm Điềm cười nhẹ, cô thừa nhận với con mình.
Thật ra lúc đầu cô định đặt theo họ ba Tư Quân, nhưng nghĩ lại… dù sao anh ấy cũng đâu biết đến sự tồn tại của Tư Quân, có lẽ không biết sẽ tốt hơn. Hiện tại Tư Quân là con cô, sau này cũng mang họ cô, sẽ không vì bất kì ai mà thay đổi họ. Ngay cả khi Khương Thành có tìm được cô cũng vậy.
Nhưng có lẽ điều Điềm Điềm không ngờ rằng người đang đứng trước mặt cô thật sự là Khương Thành chứ không phải cái tên Tầm Lạc Ca trong tưởng tượng.
“Thật ra cháu là con tôi, Triệu Mạch Dung là ba nuôi của bé thôi.”
Khương Thành bây giờ mới hiểu ra vấn đề, thảo nào nhìn Tư Quân và Triệu Mạch Dung không có nét giống nhau, thì ra là ba nuôi. Vậy chắc chắn đứa con này… là của người đàn ông khác nữa sao?
“Vậy sao? Vậy tôi xin thất lễ hỏi, ba ruột của bé đâu?”
“Chồng tôi… anh ấy mất rồi.”