“Anh xin lỗi vì quá nóng nảy. Tối anh sẽ gọi cho em, Điềm… chỉ mong em sẽ hiểu cho anh, anh thật lòng.”
Tuy nói là sẽ gọi, nhưng chắc gì Điềm Điềm chịu nghe Triệu Mạch Dung nói, rốt cuộc anh cũng đành ôm sự hối hận quay về.
Vừa gặp được cô chỉ được một lát mà giờ phải rời đi ngay. Cũng vì tính tình hay nói đến chuyện tiến xa hơn với cô mà bị cô khước từ, sau đó lại giận dỗi, nhưng rồi sau vài ba ngày cũng chịu làm lành với anh thôi.
Nhưng đó chỉ là do Triệu Mạch Dung nghĩ thế, anh không biết rằng bản thân anh đã tự đẩy cô và anh xa thêm một bước.
Tiếng chuông leng keng vọng lại, Điềm Điềm không giấu nổi sự mình bĩnh trong lòng иgự¢, nơi trái tim từng hồi đập một cách lạ thường.
Tư Quân hít hít nước mũi, đưa tay quệt lấy nước mắt còn đọng lại trên khoé mi cong của mình. Cậu chạy đến ôm lấy mẹ, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng xoa dịu tấm lưng của cô.
“Mẹ… mẹ đừng khóc, mẹ khóc sẽ khó thở, như thế sẽ khiến mẹ rất khó chịu.”
Cậu biết mẹ mình khiếm thị, hơn nữa lại có mệt mà không chịu chữa trong người, lâu lâu vì xúc động mà hay ép tim, trở nên khó khăn trong việc hô hấp.
Lúc trước sẽ có Triệu Mạch Dung bên cạnh chăm sóc, nhắc nhở mẹ uống thuốc. Nhưng từ lúc nãy, khi anh đang lớn tiếng với Điềm Điềm thì trong mắt của cậu là anh đang mắng chửi mẹ mình, khiến mẹ mình khóc, vì vậy cậu đã hứa với lòng rằng sau này sẽ tự chăm sóc mẹ, sẽ không cần ai phải giúp đỡ cả
Điềm Điềm gật đầu, một bên tay đưa lên иgự¢, ép chặt tay mình lại, hơi thở ngày thêm ngắt quãng, nhọc nhằn.
“Quân… lấy thuốc, lấy thuốc bàn đưa mẹ…”
“Mẹ, chờ Quân.”
Tư Quân nhanh nhẹn đứng dậy, cậu chạy ào đến bên kệ cao gần đầu của mình, vớ tay chồm lấy lọ thuốc, nhưng tay ngắn chân cụt, có cố gắng như thế nào cũng không thể vớ lên được. Nhìn mẹ lên cơn đau, bản thân lại không giúp được cho mẹ mình khiến cậu buồn tủi chính bản thân mình, không nhịn được lại tiếp tục rơi nước mắt.
Tư Quân lại trách bản thân mình không chịu nghe lời mẹ, không ăn rau xanh, uống sữa nhiều để giúp chiều cao, bây giờ nghĩ lại cậu lại muốn đánh vào tay mình vài cái.
“Quân… Quân, nhanh đi con…”
Điềm Điềm cố dùng chút sức lực cuối cùng của mình để gọi tên cậu, nhưng ở bên bàn Tư Quân có dùng ghế, có kiễng chân có vươn tay dàu như thế nào cũng không ᴆụng được
Đúng lúc định bỏ cuộc mà chạy đến cạnh mẹ thì lọ thuốc đặt từ bàn đã chuyển đến tay của người đàn ông trước mặt.
Hắn ra hiệu cho Tư Quân hãy im lặng, rồi hắn sải bước chân đến bên Điềm Điềm, tay còn cầm sẵn ly nước lọc đem đưa cô.
Nhận lấy viên thuốc từ trong tay của hắn, Điềm Điềm sờ soạt khắp tay, cuối cùng cũng cầm được ly uống một chút nước, để thuốc trôi xuống cổ họng của mình.
Mùi vị đăng đắng thật khiến cô chán ghét, sau đó cô cảm nhận được ai đó đã cho thứ gì đó vào miệng mình.
Là kẹo sao?
Tại sao lại biết cô không thể uống thuốc đắng được mà chuẩn bị kẹo trước, kẻ này là ai…
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra Điềm Điềm vẫn bình an.
“Sau đừng xúc động quá, không tốt với cô đâu. Ăn nhiều thịt vào nhé.”
“Anh… anh là ai?”