“Điềm, anh bên cạnh em ba năm, nhiêu đó không đủ để em nhận ra tình cảm của anh sao? Điềm, em hãy quên chồng cũ của mình được không?”
“Dung, đủ rồi.”
“Có phải em vẫn còn yêu hắn ta? Hay em sợ anh sẽ ngại Tư Quân không phải con mình?”
“Triệu Mạch Dung em nói đủ rồi, anh đừng nói nữa.”
Điềm Điềm cơ hồ muốn hét lên, cô dùng hết sức lực của mình chỉ muốn Triệu Mạch Dung đừng nói những điều không hay nữa.
Cô không muốn nói ở đây, vẫn còn Tư Quân, thằng bé sẽ nghe mọi chuyện, nó sẽ nghĩ Triệu Mạch Dung không phải là ba ruột của nó mất. Cô không muốn con trai mình buồn, lại không thể từ chối việc Triệu Mạch Dung muốn làm ba nuôi của Tư Quân.
Hơn nữa, cô không thể đến bên cạnh Triệu Mạch Dung được nữa. Anh phải nghĩ đến gia đình, phải làm theo yêu cầu của ông bà Triệu gầy dựng sự nghiệp trước... với lại, ông bà Triệu không ưa cô, chỉ vì cô có một đứa con, cô là mẹ đơn thân, lại không thể nhìn thấy.
Triệu Mạch Dung cắn chặt môi, thật sự đã không kìm nén lại được, nhưng cuối cùng cũng chịu buông bỏ, anh thở dài.
“Xin lỗi em… anh không cố ý, nhưng anh hi vọng em sẽ xem anh nhú ba ruột của Tư Quân.”
Xoảng
Tiếng vỡ của ly vang lên ngay sau lưng của Triệu Mạch Dung cùng Điềm Điềm, Triệu Mạch Dung liền xoay đầu nhìn lại, là Tư Quân sao?
Gương mặt cậu đã mếu máo gần như sắp khóc rồi, dường như đã nghe được câu nói của Triệu Mạch Dung nên mới phản ứng mạnh như vậy.
“Quân, Quân… con có làm sao không?”
Điềm Điềm sợ Tư Quân lại vấp ngã mà làm đổ ly nước, cô sợ thằng bé sẽ khóc tiếp nữa, chân bước tay cầm gậy gõ cộc cộc trên nền đất để đi kiếm con mình.
“Hức… mẹ…”
Chỉ vì câu hỏi của Điềm Điềm mà khiến Tư Quân không kìm được nước mắt, cậu lao đến ôm lấy mẹ bật khóc nức nở.
Vừa rồi cậu đã nghe Triệu Mạch Dung nói rồi, cậu không phải con ruột của anh, vậy chỉ còn mẹ là người thân ruột thịt với cậu. Tâm lí với suy nghĩ cậu đã lớn hơn so với tuổi, cậu hiểu cụm từ “con nuôi” như thế nào mà, nó mãi không bằng “con ruột”.
“Tư Quân, đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây mà.”
“Có phải… ba không phải ba ruột của con… hức, vậy ba ruột của con ở đâu… hức…”
Tư Quân được Điềm Điềm ôm vào lòng, giọng nấc lên từng tiếng nhỏ.
Đối với câu hỏi này của Tư Quân, cô không biết phải trả lời như thế nào với con. Thật sự không thể.
“Quân, lại đây ba bế, ba là ba của con mà.”
Triệu Mạch Dung nhíu mày, nhận ra bản thân mình vừa nói điều không hay, anh bước đến trước mặt cậu chìa đôi tay ra mong chờ Tư Quân sẽ lao đến, nhưng không. Cậu lắc đầu cự tuyệt.
“Không, không, không phải ba ruột của Tư Quân… ba ruột Quân là người khác…”
“Quân, không được nói nữa.”
Điềm Điềm biết con trai mình sẽ rất sốc, sẽ khó qua được tình cảnh như thế này. Cô muốn từ từ cậu chấp nhận rằng chỉ có cô bên cạnh Tư Quân trong những năm tháng sắp tới và vĩnh viễn sau này…
“Hắn đã bỏ hai mẹ con con rồi, hắn không yêu mẹ con, không thương con nữa đâu. Từ bỏ việc kiếm cha ruột đi.”