"Tôi là Triệu Mạch Dung, là ba của Tư Quân, xin chào anh."
Triệu Mạch Dung chìa tay mình ra, ý cũng rất là vui mừng khi được biết đến hắn. Khương Thành cũng không từ chối, đưa tay bắt lấy tay anh.
Đôi tay cả hai chạm nhau, lực nắm càng thêm siết chặt. Dường như trong mắt của họ thật sự không có chút gì gọi là thân thiện với đối phương. Cả hai đều đang dè chừng, nhìn thấu nhau.
"Ba ơi, ba có mua quà cho Quân không?"
Tiếng gọi của Tư Quân khiến Triệu Mạch Dung buông bỏ ánh mắt phòng bị nhìn Khương Thành, anh buông tay ra, sau đó gương mặt lại trở nên ôn hòa, dịu dàng đi đôi phần với Tư Quân.
"Lần này món đồ chơi mà Quân thích đã hết rồi, lần sau ba sẽ mua cho Quân, Quân đừng giận ba nhé?"
Giọng điệu trầm ấm, sự đối đãi tuyệt bậc của Triệu Mạch Dung dành cho Tư Quân hệt như là dành cho con ruột của mình vậy. Điềm Điềm bên cạnh lắng nghe cũng không tránh được mà nở nụ cười vui vẻ.
"Anh đừng chiều Quân quá nhé, không tốt cho con đâu."
"Không sao, con anh mà, anh có thể chăm sóc. Em cũng sẽ không ngoại lệ đâu."
Một nhà ba người cười nói vui vẻ như thế thật sự khiến Khương Thành không khỏi chạnh lòng. Hắn đút tay vào túi quần, cố gắng giữ điệu bộ bình tĩnh nhất có thể mà đối diện với bọn họ. Nếu như Điềm Điềm mà còn ở bên cạnh anh, không khéo người đang đứng bế Tư Quân là hắn chứ không phải Triệu Mạch Dung đâu nhỉ?
Nhưng nhìn đồng hồ trên tay đã gần trưa, hắn không thể nán lại đây lâu được, công ty cần hắn đến giao việc mới ở đây. Khương Thành đành miễn cưỡng mỉm cười rời khỏi đây.
"Tôi có việc bận, tôi đi trước nhé. Sau này tôi sẽ tới ủng hộ tiệm cà phê của Điềm Điềm."
Gọi đến tên Điềm Điềm, ánh mắt của Khương Thành phản phất bóng hình của cô, dáng người nhỏ nhắn này... nụ cười này... thật khiến người khác dễ dàng xao động, ngay cả hắn cũng không thể thoát được.
Điềm Điềm như nhớ ra vẫn còn có vị khách "mới" ở đây, hắn còn đang nói lời tạm biệt cô. Như thói quen, cô cúi người cảm tạ họ.
"Xin cám ơn, rất hân hạnh được đón tiếp."
Sau câu chào đó, Khương Thành lưu luyến nhìn cô rồi rời đi. Tư Quân cũng rất ngoan mà vẫy tay chào hắn tạm biệt, duy nhất chỉ có Triệu Mạch Dung vẫn đăm chiêu nhìn hắn một cách tỉ mỉ, soi xét.
Nếu như anh không lầm, dường như anh đã thấy gương mặt này ở đâu rồi đúng không?
Bóng Khương Thành khuất sau cánh cửa, lúc này Tư Quân mới ôm lấy cổ Triệu Mạch Dung bắt đầu kể lể.
"Chú ấy rất tốt, chú ấy bị Quân làm đổ cà phê vào người mà vẫn không la mắng Quân, còn đem biếu quà làm quen cho Quân với mẹ nữa đó ba."
"Hôm nay Quân biết khen người khác sao? Sao không nghe con khen ba Dung gì hết vậy?"
Triệu Mạch Dung bật cười, anh đưa tay nới lỏng bỏ Tư Quân bước xuống, giọng không tránh khỏi sự ghen tị.
"Lần tới con sẽ khen, mà để con đi lấy nước cho ba uống, ba về mệt rồi nha."
Tư Quân cũng rất tâm lý, biết anh vừa đi đường xa trở về mà chạy tọt vào trong rót nước cho anh. Điều này làm Triệu Mạch Dung không khỏi sung sướng trong lòng, tiếng gọi "ba" lại tăng thêm sự vô giá đối với anh.
Anh quay sang Điềm Điềm, cô vẫn im lặng nghe ngóng mọi lời từ Tư Quân cùng Triệu Mạch Dung, lâu lâu lại bật cười vì quá đỗi hài hước.
Anh nhìn Điềm Điềm như thế, môi bất giác cong cong, anh dùng hết dũng khí nắm lấy tay Điềm Điềm, cúi người thủ thỉ lời bên tai cô.
"Điềm, xa em mấy ngày, anh nhớ em lắm."
Điềm Điềm cười gượng, cô lịch thiệp rút khỏi tay anh, đáp lại:
"À... vâng, chắc anh mệt rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Cảm nhận được cô đang muốn từ chối mình, Triệu Mạch Dung chau chau hàng mày nhìn cô.
"Điềm, em vẫn chưa tiếp nhận anh được sao?"
"Dung, anh nghĩ nhiều rồi, thật ra em..."
"Điềm, anh bên cạnh em ba năm, nhiêu đó không đủ để em nhận ra tình cảm của anh sao? Điềm, em hãy quên chồng cũ của mình được không?"