"Xin chào, tôi là Tầm Lạc Ca, tôi vừa mới chuyển đến đây, xin được làm quen."
Khương Thành còn cố ý đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Mộng Điềm Điềm như muốn bắt tay chào hỏi cô.
"A... tôi... tôi là Mộng Điềm Điềm."
Mộng Điềm Điềm vừa chạm vào bàn tay nay, một cảm giác quen thuộc dâng lên, nhưng cái tên lại là Tầm Lạc Ca nên khiến cô tin tưởng đi đôi phần rằng đây không phải là hắn.
"Mẹ, mẹ... chú này là chú con vừa làm đổ cà phê vào chân."
Tư Quân kéo kéo áo cô, chất giọng non nớt vang lên bên tai của Điềm Điềm, nghe như vậy cô đã vội rút tay khỏi hắn, cúi người xin lỗi một lần nữa:
"Tôi xin lỗi... cháu bé nó lỡ tay, tôi xin đền bộ quần áo khác."
Khương Thành nhìn bàn tay của mình, hắn cảm nhận được hơi ấm vừa nãy của cô, có chút tiếc nuối... tay hắn siết chặt lại.
Hắn e hèm một tiếng, chất giọng trầm ổn đáp lại lời cô:
"Tôi không cần đâu, lúc nãy tôi vừa về nhà, cầm chút quà qua biếu cô chủ nhỏ. Nhà tôi sát bên nhà cô đây thôi."
"À, vậy là hàng xóm rồi. Ngại quá, có dịp tôi sẽ mời anh đi ăn để cảm ơn."
Mộng Điềm Điềm gật đầu, môi lại nở một nụ cười tươi tắn. Thật may rằng họ không khiển trách gì cô, đã thế lại còn biếu chút quà nữa.
"Cô... không nhìn thấy được sao? Xin lỗi khi tôi hỏi câu hơi vô duyên, nhưng mà tôi..."
"À tôi bị tai nạn xe vào năm năm trước. Không sao đâu, mọi người cũng hay thắc mắc mà..."
Điềm Điềm cũng rất thành thực mà đáp lại, lời nói gượng gạo như thế mà Khương Thành lại không nhận ra được.
Khương Thành nheo nheo đôi mắt lại, rồi nhìn xuống dưới chân đứa nhóc giống cô y như tạc này, lại hỏi tiếp:
"Đây là đứa nhóc nhà cô sao? Dễ thương thật."
"Vâng, con trai tôi, năm nay nó vừa bốn tuổi một tháng hơn rồi."
"Hai mẹ con sống ở đây thôi à? Làm việc có cực nhọc lắm không?"
"Sao... sao ạ?"
Nhận ra bản thân mình hỏi quá nhiều, Khương Thành hơi khựng lại, dường như Điềm Điềm cũng cảm nhận được điều đó mà có hơi ngạc nhiên với hắn.
"À, tôi tò mò thôi. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tôi rất đồng cảm."
"À không, tôi sống với một người nữa, người đó là..."
Leng keng.
Tiếng chuông gió ở cửa kêu lên vài tiếng, Tư Quân vừa ôm chân cô, nhìn thấy người bước vào mà cậu liền buông tay ra, vụt chạy đến bên đó, miệng không ngừng gọi:
"Ba, ba ơi..."
Người đàn ông được Tư Quân gọi là ba đó cúi người, bế cậu lên tay cưng nựng, xoa đầu vài cái. Sau đó lại tiến bước lên, đứng đối diện với Khương Thành.
Gương mặt hắn chợt căng cứng lại, không nghĩ rằng Điềm Điềm đã lấy chồng, lại có đứa con trai cùng kẻ khác như vậy.
Ý nghĩ rằng Tư Quân có thể là hắn đã bị tiếng "ba" này đánh bay.
"Dung, anh về rồi à?"
Điềm Điềm giơ tay lên, người đàn ông đó liền bước đến nắm lấy tay cô, môi nở nụ cười vui vẻ.
"Anh đây, ở nhà em và con ổn không? Còn người đàn ông này là?"
Anh nhìn sang Khương Thành, người đàn ông này khí chất cao quý, gương mặt sắc cạnh, cả quần áo trên người cũng đều là hàng cao cấp, anh không ngờ rằng lại có người ở giới thượng lưu sẽ đến đây, cũng không nghĩ rằng họ sẽ uống cà phê ở đây.
"Tôi là Tầm Lạc Ca, anh là..."
"Tôi là Triệu Mạch Dung, là ba của Tư Quân, xin chào anh."