Món Nợ Ngọt Ngào - Chương 26

Tác giả: Quỳnh Poo

Sự việc tôi và Nam yêu nhau.
Một tia sét hãi hùng xẹt ngang qua tai khiến mọi người đứng hình.
Một cơn thảm hoạ vô cùng khốc liệt đối với những cô nàng hâm mộ Nam.
Một đống dưa lê để mấy bà bác lắm lời buôn bán mãi không hết.
Kênh diễn đàn không ti được dịp bùng nổ. Sự việc cũng không có gì gọi là quá khủng bố như thế. Chỉ là một bà cô già 27 tuổi yêu một anh chàng trẻ mới 24 tuổi, họ yêu nhau vì nụ hôn do ngã bất ngờ. Hay đại loại có thế đặt tên cho mối tình này là " tình yêu từ những nụ hôn ngớ ngẩn", "đôi đũa lệch", hoặc tình chị em...
Tôi chẳng thèm quan tâm đến làm gì vì mọi chuyện chẳng khác gì những gì tôi dự đoán. Một khi đã nổi cái sự điên khùng ngớ ngẩn lên mà dám nói yêu một cậu nhóc thua tuổi, tôi đã cảm thấy mình quá là bị chập dật rồi. Hừm, kệ nó đi, làm gì mà cứ phải quá lên thế. Chẳng lẽ hai đứa chúng tôi không có quyền yêu nhau chắc.
Nhưng điều quan trọng là ở chỗ, tôi...tôi...tôi...hà cớ vì sao lúc đấy tôi lại bị cái gì nhập vào mà dám nói mạnh miệng với Nam như thế chứ, ૮ɦếƭ tiệt, điên khung. Tôi có vấn đề về tâm lí thật rồi. Sao lại dám rủ rê Nam yêu mình, trong khi đó rõ ràng dù một chút tôi cũng không hề yêu Minh, tại sao lại dám sỉ nhục, chà đạp lên tấm lòng cao quý mà người ta dành cho mình cơ chứ. Thật là...tôi là một đứa độc ác không có lòng thương người, tôi đáng ૮ɦếƭ.
Còn nữa, cậu ta, Nam thừa biết tôi không yêu cậu ta mà, tại sao còn dám nhận lời yêu đương với tôi, cậu ta không cảm thấy ghét tôi sao mà còn dám đồng ý, không hiểu lòng tự trọng của nhóc bay biến đi đâu mất rồi. Tôi...trời ơi, tôi không muốn nghĩ gì nữa đâu, huhu.
Tôi điên rồi, tôi điên mất rồi.
- Này...chị Quỳnh, chị ăn cái này đi, quá trưa rồi đó.
Buổi trưa, tôi không xuống nhà ăn trưa cùng các đồng nghiệp, vì biết rõ mình sẽ khônng nuốt nổi thứ gì khi bị tứ tung ánh mắt soi mói đủ mọi kiểu. Hợ...nghĩ đến đã rùng mình mất rồi. Nhưng mà đang đến lúc tôi suýt khóc ròng vì đói thì Nam cầm bịch thức ăn trong tay với nụ cười tươi rói. Không thể phủ nhận độ tốt bụng của cậu nhóc.
- À...ừ, cảm ơn nhé. Đang đói lắm đây. Nhìn đồ ngon quá.- Tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ. May quá, chiều nay không phải lo làm việc trong tình trạng đói nữa rồi.
Tôi bóc chiếc bánh trong tâm trạng háo hức, đang định đưa lên miệng ngoặm một cái thật to, chợt cảm thấy kìmlaj. Ngước mắt lên, tôi thấy Nam đang đứng nhìn tôi, nụ cười nhẹ trên môi của cậu là, cho tôi không có cảm giác tự nhiên tí nào hết. Cảm giác trong đôi mắt đen là cả một sự chân thành.
- Này...cậu chưa ăn phải không, đây.- Tôi đưa chiếc bánh lên miệng Nam, nói.
Cảm tưởng giống như một người bạn gái đang lo lắng cho bạn trai vậy...ơ mà, chúng tôi không phải đang hẹn hò thì là gì...nhể.
- Nhìn bộ dáng của chị thật đáng yêu.- Nam nhìn tôi, rồi cũng đưa tay với lấy chiếc bánh trên tay của tôi.
- Tôi biết tôi đáng yêu rồi.- Tôi làm mặt điêu nói.- Nhưng thật sự xin lỗi đã mang rắc rối đến cho cậu.
- Không sao đâu, chị chấp nhận em là em đã hạnh phúc lắm, còn về việc mọi người cũng không có vấn đề gì, theo thời gian mọi người sẽ hiểu thôi. Quan trọng hơn là thời gian này em có thể ăn trưa cùng chị trong một không gian riêng...
Nam à, tôi đối xử với cậu tàn nhẫn như thế nà tại sao cậu lại nở nụ cười rạng rỡ mà chấp nhận chứ? Càng làm tôi cảm thấy tôi có lỗi với cậu nhiều.
- Ôi...gì thế này, tôi không may làm phiền đúng lúc rồi.
Tôi và Nam đồng loạt quay lại phía phát ra giọng nói lanh lảnh. Tóc vàng óng mượt xoăn như 乃úp bê, đôi mắt xanh nước biển dễ thương, làm da trắng sáng, dáng người siêu chuẩn.
Sharie
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Trong nhà vệ sinh nữ. Sharie vừa chỉn chu lại mái tóc xù dễ thương của mình, sau đó lấy trong chiếc túi xách hàng hiệu của mình ra một cây son đỏ thoa lên môi:
- Thế nào, mấy năm không gặp, chị không có gì muốn nói với tôi hay sao?- Sha không nhìn tôi, mà nhìn vàoc chiếc gương đặt ngay trước mặt chúng tôi, chăm chú thoa son, bộ dạng rất lẳng lơ, và có một chút công chúa.
- Nói, nhưng tôi chẳng có gì để kể hết. Chi bằng chúng ta nói chuyện của cô đi. - Tôi mỉm cười đầy tự tin đối đáp.
- Chuyện về tôi được thôi, vẫn là một người mẫu nổi tiếng trong suốt 9 năm qua.
- Có thế thôi sao?
- Đương nhiên chưa hết. Sau cái vụ bị chị cho một bánh kem vào mặt, tôi thề là tôi sẽ trả thù cho chị biết mặt. Nhưng không ngờ nghe tin chị bỏ trốn không một lời nên tôi có thất vọng một chút.- Sha quay lại nhìn tôi, nhún vai đầy kiêu ngạo.
- Không phải tôi đi là một sự may mắn cho cô sao? Bớt một đối thủ cạnh tranh để chiếm Minh từ tay cô sao?
Thành thật mà nói thì tôi chưa bao giờ xưsng với cái tên làm đối thủ của Sharie cả.
- Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng sự thật thì đau lòng vô cùng. Cho dù có tán cưa đủ kiểu thì vẫn không làm anh Minh lung lay tí nào. Tôi còn hận tới nỗi anh còn nói dùng tôi chỉ để trêu tức cô đấy. Cô thật đáng ૮ɦếƭ mà.- Sharie cao ngạo hắt mái tóc ra sau. Một điều đáng chú ý nữa là ngôn ngữ Việt Nam Sharie nói đã khá chuẩn rồi.
Trêu tức tôi, tại sao Minh lại trêu tức tôi chứ?
- Cô đang thắc mắc phải không? Là vì anh Minh....
- Cô không cần nói đâu.- Không để Sha nói hết, tôi đã ngắt lời cô ấy. - Hiện giờ tôi đã có một cuộc tình mới rồi, nghe lí do để làm gì chứ?
Phải đấy, lí do bây giờ đã quá muộn rồi, nói ra thì goải quyết được cái gì chứ. Tôi không muốn biết, càng làm tôi cảm thấy mình bị chi phối nhiều hơn thôi. Với lại Nam rất yêu tôi, tôi biết điều đó và tôi không thể không làm gì để đáp lạitifnh cảm của cậu được.
- Cái cậu nhóc trẻ con hồi nãy đó sao?- Sha quay qua tôi, tò mò.- Tôi vừa đi công tác mấy ngày trở lại công ti đã nghe đồn ầm í lên thế, xem ra tốc độ nổi tiếng của cô còn kinh khủng hơn tôi đấy.
- Ừ.
- Nhưng cô có yêu cậu ta không?
- Không.- Tôi đáp ngắn gọn. Và thầm hi vọng Nam không nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Sharie nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó bật cười:
- Tôi đang tội nghiệp thay cho cậu nhóc đó đấy. Cô có biết cô đang cầm dao cứa vào tim người ta không.
Ừ, tôi biết, nhưng tôi có thể làm gì hơn được chứ.
Thấy tôi im lặng, Sharie thở dài:
- Thế sau này cô định làm gì, sẽ có gắng yêu Nhóc đó sao? Liệy cô có là nổi không, hay chỉ khiến người ta hi vọng rồi hắt hủi đi không thương tiếc.
- Chắc là tôi...không làm được.- Tôi đáp ngay, không thèm suy nghĩ.- Nhưng tôi sẽ không khiến cho Nam phải đau khổ đâu.
- Vốn dĩ nhóc ta đã đau khổ lắm còn gì. Ha ha, nói chuyện với cô vuo thật đấy.- Sharie cười lớn.- Xem ra đối thủ đánh bại được tôi cũng là một kẻ ngốc mà thôi.
Tôi nhăn mắt:
- Ý cô là gì?
- Chả là gì hết, thôi, tóm lại là cô nên biết cô đang là cội nguồn của mọi sử rắc rối đấy. Kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, rất vui vì gặp lại cô.
Sharie bỏ đi, để lại tôi một mình với một nỗi tâm trạng sâu thẳm khó tả. Ý nghĩa những lời nói của Sharie ẩn chứa cái gì đây. Tôi không đoán được. Nhưng tôi biết chắc chắn, những lời Sharie nói, hoàn toàn không có gì sao hết. Tôi đang làm điều gì khiến mọi thứ rắc rối hơn sao. Nhưng thứ gì mới được chứ.
Ôi, thật đau đầu, không thể nghĩ được nữa rồi, nghĩ nữa dự đầu tôi sẽ nổ tung mất.
___________________
Buổi chiều tan làm, tôi gần như kiệt sức với một đống công việc cùng một đóng suy nghĩ xáo trộn cứ nhảy lung tung trng đầu của tôi. Tôi rất cần về nhà và ngủ một giấc để bình tĩnh lại.
- Chị Quỳnh, trông chị rất mệt, em đưa chị về nhé. - Giọng Nam lo lắng vang lên.
Lúc nào cũng thế, người lo lắng cho tôi đầu tiên, ngoài bố mẹ là những người thân sinh ra tôi là Minh, luôn luôn thế. Làm sao tôi có thể khiếncho cậu nhóc buồn được chứ.
Nghĩ thế, tôi cười:
- Tôi không sao? Chỉ buồn ngủ thôi, tôi tự bắt taxi về được rồi, nhà tôi và cậu ngược chiều mà, cậu về sớm kẻo bố mẹ lo đấy.- Tôi đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Nam, căn dặn.
Nhưng ngay lập tức cậu ấy hất tay tôi ra, vẻ mặt khó chịu:
- Em lớn rồi, chị đừng coi em là trẻ con chứ, với lại em là bạn trai của chị mà...e, có nghĩa vụ đưa chị về.
Tôi bật cười, đùa vui:
- Được rồi, tôi biết cậu lớn rồi, nhưng cậu là bạn trai của tôi, chứ không phải người hầu của tôi, cậu hiểu chứ...thế nên...
- Nếu đã vậy thì Quỳnh gọi tôi là anh đi, không phải tôi là bạn trai của tôi sao?
Tôi chợt giật mình vì thái độ nghiêm túc chưa từng thấy cùng với kiểu xưng hô lạ hoắc của Nam dành cho tôi.
- Quỳnh gọi tôi là anh được không? - Nam nhắc lại, nhấn mạnh, giọng kiên định.
Tôi biết là tôi không đùa được nữa rồi.
- Ừm, anh Nam, anh về nhé, em tự về được rồi. Hẹn gặp lại anh. -Tôi mỉm cười,
Một nụ hôn lưu lại trên má...
- Cảm ơn nhé, tạm biệt.
Tôi đưa tay chào để chờ Nam đi khuất, không sao đâu, tôi hoàn toàn có thể yêu Nam một cách thật sự mà, mặc dù tôi không biết mất bao lâu đi nữa. Đó là cách duy nhất không để tôi cảm thấy có lỗi với Nam.
Định quay đi bước về nhà, đầu tôi chợt choáng một cái, không xong rồi, đầu tôi đau hơn tôi tưởng. Tôi đưa người dựa vào chiếc xe hơi đã đậu sẵn gần đó, ôm đầu để cơn choáng váng đỡ hoành hành.
Chợt cửa ô tôi dần dần hạ xuống, không xong rồi, trong xe có người sao? Vậy là chắc chắn hơn hai phần ba người ngồi trong xe từ nãy đến giờ đã chứng kiến cuộc nói chuyện tình cảm của tôi và Nam rồi, nhưng tôi không nghĩ nhiều như thế, vì đầu tôi đang rất đau...
- Lên xe đi, tôi đưa cô về.
Giọng nói quen thuộc, rất quen thuộc, dáng điệu cũng thế...
VŨ NHẬT MINH
________________________________
Chiếc xe Limo sang trọng tiến vào tầng trệt của tòa nhà chung cư.
- Cảm ơn anh đưa tôi về.- Tôi mở cửa, bước xuống xe, dáng vẻ lảo đảo như kẻ say rượu.
Trời đất, sao đầu lại choáng váng đến nhìn đường mà đi cũng không nổi thế này. Bực mình quá. Tôi lảo đảo bước lên bậc cầu thang, thấy thân mình nghiêng ngả, tôi đang chuẩn bị cảm nhận cơn đau của một cú đáp thân mật với nền đất.
- Này, cô đi đứng kiểu gì thế hả.
Hơ...sao nền đất lại mềm thế này, đã thế còn rất là ấm nữa. Giống như ông trời thương tôi ngã đau nên ban xuống một tấm nệm có tính đàn hồi cao để đỡ tôi khỏi bị đâu. Chắc là đầu tôi có vấn đề nên cảm nhận cũng có vấn đề luôn rồi. Nhưng tôi đã kịp giật mình nhận ra tình cảnh này nó đang diễn ra hết sức là nực cười. Tôi ngã đè lên một người, hơn thế nữa lại là sếp tổng, gia thế ngời ngời, sang trọng lịch lãm, thiếu gia quyền quý. ૮ɦếƭ tôi rồi.
Lập tức bật dậy. Cơn choáng váng cũng từ đó là biến mất.
- Xin lỗi, tôi...
Người đang nằm dưới đất đứng dậy, phủi những vết bẩn do nền đất gây ra trên bộ Com ple đắt tiền, xoa xoa mái tóc trên đầu để những sợi tóc rối tung lên, ôi trời, trông mới cuốn hút làm sao.
- Để tôi đưa cô lên, không khéo cô lên đó một mình lại ngã mấy lần nữa. - Minh tiến lại, đỡ lấy cánh tay tôi.
Nhưng tôi lập tức vùng cánh tay mình ra, lắc đầu quả quyết:
- Tôi không sao, tôi tự đi được, anh về nhà đi. - Tốt hơn hết, tôi nên tránh tất cả những cử chỉ tiếp xúc thân mật giữa tôi và Minh.
- Cô vẫn cứng đầu như xưa đấy.- Minh đỡ lấy tôi, cười nhẹ. - Chẳng bao giờ bộc lộ sự yếu đuối của mình ra.
- Không phải, tôi...
Không phải thế này, không phải tôi đang cố ý che dấu sự yếu đuổi của mình. Tôi không muốn thế này, tôi sợ mình sẽ không đủ can đảm nữa, không đủ can đảm để khẳng định mình không còn yêu anh. Anh có biết, anh làm thế này sẽ khiến cho tôi hiểu nhầm không? Anh là đồ ngốc.
Còn nữa, tôi đang yêu Nam, tôi không bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cậu nhóc bằng những hành động thân thiết thế này.
- Để tôi đưa cô lên nhà.
- Tôi đã nói tôi tự đi được mà.- Tôi vùng vằng, tức giận.- Để anh chở về là làm phiền anh rất nhiều rồi.
Tôi không thích chuyện của chúng tôi cứ thế kéo dài, luẩn quẩn và mãi nó cũng chẳng đi về đâu hết. Tôi ghét thế này, tôi ghét cái thái độ ân cần tốt bụng của anh, rồi để tôi cứ lầm tưởng tình cảm của anh với mình. Tôi ghét quan hệ của tôi và Nam sẽ bị cản trở bởi những cảm xúc ảo tưởng của tôi. Cả ba chúng tôi cần một sự dứt khoắt.
Và nhân vật chủ chốt cho câu chuyện, là tôi.
- Ngốc, cô đã quên tôi nói gì rồi à.- Khi tôi đang cố gượng để lê lết từng bậc cầu thang một cách nặng nhọc vì cái đầu chứa toàn gạch, thì một cánh tay mạnh mẽ đằng sau ôm lấy rôi, sau đó một lực nhấc bổng tôi lên.
- Này, anh làm cái quái gì thế, tôi không phải người què, tôi tự đi được, anh bỏ tôi xuống ngay, tôi chỉ đau đầu một chút thôi mà, này...này...yaaaaaa...
Tôi hét ầm í, vùng vằng trên hai cánh tay rắn chắc của Minh, ૮ɦếƭ tiệt, cái quái gì đang xảy ra thế này, tôi không muốn, dừng lại ngay.
- Anh có nói gì tôi quên hết rồi, thế nên thả tôi ra, yaaa...bớ người ta, bắt cóc, cứu cứu...
Ơ mà, có ai bắt cóc người mà lại đi đưa họ về nhà của họ không nhỉ???
... ...... ......
Từ rất lâu, lâu lắm rồi, lúc kí ức chỉ còn lại những mảnh rất nhỏ, mơ hồ và không có hình thù.
Trên một con đường lớn rất đông người qua lại, và ánh mắt của mọi người ở đó, đều hướng về một cậu con trai đang cõng trên lưng một cô gái, bước đi từng bước nhỏ...
- Này, tôi chẳng hiểu nổi tại sao anh cứ đòi cõng tôi.
Đó là câu hỏi ngốc nghếch không có gì ngốc nghếch hơn.
- So với những người con gái luôn tỏ ra yếu đuối để dựa dẫm vào người khác, thì những người con gái luôn cố tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, thì càng làm tôi muốn bảo vệ hơn đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc