- Ê, Vũ Nhật Minh, anh cũng phải nhân từ độ lượng với cái người mang danh vợ của anh chứ, điểm thi có cần phải cao thế này không?- Tôi quắc mắt nhìn hắn, gằn từng chữ với hắn, khi nhìn cái bảng điểm cuả Minh.
Sao lại như thế này cơ chứ, điểm thi của hắn sao lại cao một cách đáng kinh ngạc thế chứ. Toán 98, vă 82, ngoại ngữ 100, hoá 97, lí 95, sinh 100, tổng 576/600, xếp loại giỏi và chỉ thua thủ khoa có 2 điểm.
Chênh lệch quá lớn với cái đứa nằm ở top cuối như tôi vì điểm số của tôi thấp tận cùng của tận cùng. Chỉ có 284/600, còn chưa được loại trung bình nữa. Ờ, thì tại dạo này tôi lười học, không phải, bản tính lười học ham chơi ham ngủ có từ lúc mới sinh ra rồi, nay chỉ tiếp diễn lại cách bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
Cơ mà vẫn ức chế, tại sao kẻ thù của tôi lại giỏi vượt tôi về tất cả mọi mặt như thế chứ? Từ ngoại hình, tiền tài, độ đào hoa nay lại cả trí thông minh nữa. Sao thấy tự nhiên tôi biến thành con kiến nhỏ tí tẹo đứng trước mặt con voi Minh thế này.
Hắn ta không phải là con người, vì con người sao có thể hoàn hảo quá đáng thế chứ. Hắn ta có thể là người ngoài hành tinh hoặc là một con ma cà rồng lọt thỏm vào trái đất.
Trời ơi, đáng sợ quá.
- Hừ, biết là xấu hổ rồi sao không có gắng phấn đấu để bằng tôi đi, đồ đầu...
- Đầu gì?- Tôi quắc mắt, vênh váo đe doạ để hắn không phun ra cái từ cuối cùng.
- Đầu dưới dưới thân cây chuối.- Hắn ta nhún vai đáp lại.
Dưới thân cây chuối...hả, là củ chuối.
- Anh anh, anh nói ai đầu củ chuối.- Tôi nghiến răng.
- Tôi nói là dưới thân cây chuối mà, đấy là tự cô suy diễn thôi.
- Tên khùng, muốn ૮ɦếƭ à, cho anh toại nguyện.- Tôi hét lên.
Vậy là trò chơi mèo đuổi chuột lại diễn ra trong phòng khách nhà họ Vũ như một cái luật lệ khó bỏ. Và người luôn luôn bị trêu tức đến mức biến thành mèo là tôi. Tức ૮ɦếƭ mất.
- Ấy chà, vui nhỉ?
Đến lúc tôi túm được cổ áo hắn chuẩn bị thành cao thủ boxing thì có giọng nói bên ngoài vang lên khiến tôi giật mình.
Lập tức buông cổ áo hắn ra, tôi luống cuống cúi đầu chào. Và suýt sịt máu mũi vì máu dê trong người sôi trào ra ngoài. Gì nữa đây, lại là một hoàng tử, đẹp trai sánh ngang với Minh luôn.
Dáng người cao, chân dài miên man, da trắng. Mái tóc đen cắt tỉa tinh tế và đôi kính cận nhìn thật là một người tử tế. Thiên thần, đích thị người này là thiên thần. Nụ cười sao mà sáng chói, đẹp lung linh thế.
Ai đây? Tôi lập tức hình thành ngay câu hỏi này trong đầu.
- Anh Long, sao anh về rồi à. Sao về không kêu em ra đón, mấy năm qua anh khoẻ không?- Minh tiến lại, cười tươi.
- Đương nhiên là rất khoẻ, còn em, chà, em thành một anh chàng đẹp trai quá đấy.
- Haha, còn thua anh nhiều.
Qua cuộc trò chuyện của hai anh chàng đẹp trai thì đứa có hơi ngố về trí tuệ như tôi cũng đoán ra một phần, anh chàng thiên thần kia là anh trai của Minh, tên Long, đi du học hay đại loại như thế vài năm trời, giờ trở về.
Chà, phải nói sao nhỉ, có một kết luận được rút ra, cái dòng họ nhà này sao toàn sản xuất ra trai đẹp ấy nhỉ. Từ bố mẹ Minh, ông bà nội ông bà ngoại, cô dì chú bác, ai cũng mang một vẻ đẹp hiếm có hết. Chậc, tình hình thì thật là độc ác với mấy cô gái có máu hám giai mà.
Nhưng tôi cực kì ấn tượng với anh Long đấy, cung cách lịch sự, ăn nói dễ nghe và đặc biệt nụ cười thân thiện đẹp phải biết, khác hẳn tên Minh, suốt ngày chọc điên tôi lên phát ghét, chà chà, hâm mộ anh này quá đi.
- Đây là...- Trò chuyện một hồi, cho đến lúc nhận ra tôi suýt khóc vì bị cho ra rià thì anh Long mới quay qua, cười với tôi.- Xin chào, rất vui được gặp em, cô bé, em là bạn của Minh hả?
Trời ơi, người đâu mà lịch sự thế không biết.
- Chào anh, em tên Quỳnh, em cũng rất vui khi được gặp anh.- Tôi cười toe toét đáp lại anh.- Em là...
Tính phun ra là bạn cuả Minh, nhưng hắn đằng sau cứ quắc mắt ra hiệu này nọ.
- Em là...- Tôi ngắc ngứ, giờ chả lẽ lại nói là vợ của hắn chắc.
Không đời nào.
- Cô ấy là vợ của em, bộ ở bên Mĩ anh không nghe tin em cưới vợ sao?- Tên Minh chen vào.
- À, có chứ. Nhưng anh nghĩ nó là trò đùa nên không tin, không ngờ là thật.- Anh Long cười nhẹ, quay qua phía tôi- Em rất dễ thương đấy.
Tôi và Minh, đồng loạt há hốc mồm vì câu khen của anh Long. Trời ơi, anh ấy khen tôi dễ thương kia. Hí hí
- Con nhỏ ấy dễ thương nỗi gì.- Lại là Minh.
Bộ hắn không thể rộng lòng mà không xỉa xói tôi một lúc được sao, đặc biệt là lúc anh Long đang khen tôi cơ chứ.
Hai người, tôi và Minh, đồng loạt lừ mắt nhìn nhau nảy lửâ, face to face đọ độ...lì.
- Cái gì rơi này. - Giọng anh Long kéo tôi và hắn ra khỏi cuộc đọ sức bất phân thắng bại.
Tôi sốc khi cái tờ bảng điểm, nó mang tên tôi. Trời ơi, anh đang nhìn điểm số của tôi. Đừng nhìn nữa, mắt anh có thể mù vì nó thấp vượt mức đấy.
Mất mặt quá, ấn tượng ban đầu bay biến hết rồi. Tưởng tượng đến cái cảnh anh Long quay qua, nhìn tôi một cách khinh thường rồi cười nhạo thì nhục không đển đâu cho hết.
- Anh có thể giúp đấy. Anh sẽ dạy kèm kiến thức cho em. Và tiện thể để anh thực tập tay nghề luôn, anh sắp là thầy giáo rồi mà.
- Dạ, em rất thích, cảm ơn anh.
Anh Long là anh Long, anh không phải là tên Minh đáng nguyền rủa kia, thế nên anh ấy sẽ không hành sử kiểu coi thường người khác như Minh đâu.
Anh Long tuyệt quá, tôi thích anh ấy rồi đấy.
- Ê, LÂM VŨ QUỲNH, CÔ BỊ ĐIẾC HẢ?
Tiếng hét của Minh khiến tôi giật nảy mình.
- Làm gì mà gọi to vậy?- Tôi cáu.
- Nãy giờ tôi gọi cô mấy lần rồi, ăn cơm đi, cô mơ mộng gì thế?- Minh ngồi đối diện với tôi, nhét miếng thịt vào miệng tôi, tức giận.
- Tôi mơ gì kệ tôi.- Tôi quát, cố gắng nuốc cục thịt to sụ trong miệng, tên này thật lag độc ác.
Cố nuốt miếng thịt xuống, tôi nói:
- Anh Long ấy, thật là lịch sự nhỉ? Sao anh ấy lại có nụ cười đẹp thế không biết, trời ơi, cô nào mà yêu được anh Long chắc phúc ba đời.
- Đừng nói với tôi là cô thích anh Long đấy.- Minh nhìn tôi, quắc mắt đáng sợ.
- Tôi thích ai là quyền của tôi chứ, mà một người như anh Long ai mà lại không thích. Anh ấy rất đáng tin cậy, không như ai đó, chỉ biết xỉa xói tôi.
- Tôi cấm cô thích anh ấy, và cô phải giư bí mật với anh ấy chuyện tôi và cô. Tôi nói trước, phiền phức đấy.
- Tại sao cấm tôi thích anh ấy chứ?- Tôi vênh váo.
- Không cần biết, hiện giờ chúng ta đang là vợ chồng đấy, cho dù có là giả dối đi chăng nữa thì vợ mình nói thích người khác là không chấp nhận được.- Hắn ta nói, vẻ chắc nịch.
Làm như tôi là nô lệ của anh ta ấy, quên đi, Lâm Vũ Quỳnh tôi cũng có chủ quyền riêng của mình chứ.
- Nhưng trước sau gì rồi cũng sẽ li hôn mà, không lẽ cứ sống như thế này cả đời chắc, chẳng phải trước khi kết hôn đã thoả thuận sẵn rồi sao.- Tôi cãi lại, rất ngang nhiên.
Vấn đề vẫn chỉ là vấn đề, chúng tôi kết hôn chỉ là một cái cớ hết sức vô lí và vớ vẩn, tôi không thích Minh, hắn cũng chẳng ưa gì tôi, không thể sống như thế này được. Định nghiã một gia đình thiêng liêng lắm.
- Tôi cấm cô nhắc đến từ li hôn thêm một lần nữa.- Hắn vứt đôi đũa xuống bàn, tức giận đứng dậy, nhìn tôi như con thú dữ nhìn con mồi.
- A nh có quyền cấm tôi chắc, vô lí hết sức, tại sao chứ.
Đáng tiếc tôi không phải con mồi của Minh, tôi có thể đường hoàng cãi lại hắn.
- Chỉ cần biết hiện tại cô đã là vợ tôi.
Tôi giật mình vì tiếng hét to của Minh, trời ơi, chúng tôi chỉ cãi nhau bình thường như trên trời dưới biển thôi mà, sao hắn giận dữ thế chứ.
Nhìn hắn bỏ thẳng lên lầu tôi thấy có cái gì đó bất an. Tôi đã làm cái gì có lỗi với hắn hay sao.
Hơ tên này, hắn ta học cái thói phách lối ở đâu thế nhỉ? Dám tỏ thái độ với tôi, quên đi. Tôi không phải là cái loại nhu mì để cho hắn lên mặt vênh váo được, còn bày đặt sang chảnh hệt con gái nữa chứ. Công tử bột.
Nhưng mà...
Bữa ăn này, thực buồn quá...
- Em chào anh, em xin lỗi, tại kẹt xe quá nên em đến muộn.- Tôi đứng trước cửa căn hộ nhà anh Long, cười tươi.
Hôm nay là buổi học miễn phí đầu tiên của tôi mà thầy giáo là một anh chàng đẹp trai mê li luôn, lại còn lịch thiệp nữa chứ.
- Ừ, không sao, em vào đi.- Anh Long mở cửa mời tôi vào.
Điều đầu tiên tôi ngạc nhiên khi bước vào trong phòng của anh Long chính là tất cả mọi nơi, trên bàn, ghế, nóc tủ, dưới đất bày la liệt toàn mô hình lắp ráp robot với đủ loại kích cỡ màu sắc.
- Xin lỗi em nhé, nhưng đấy là sở thích của anh, anh rất thích sưu tầm những thứ này.- Anh Long cười trừ.
- Woa, em cũng rất thích chúng, nhưng mà sưu tầm thì em không có khả năng, đẹp thật đấy.
Tôi có nói với các bạn chưa, những loại lắp ráp mô hình này tôi rất mê. Có những lần nhịn ăn trưa hàng tuần liên để giành tiền mua một món về, chưa kịp mày mò ráp chúng lại thì mẹ ôm tất tật vứt ra sọt rác với cái quan điểm: - Con gái ai lại chơi thứ nam tính này.
Vậy đấy, và từ lúc đó tôi chỉ dám nhìn, không dám mua. Trời đất, anh Long thích mấy thứ này, thật là hay quá.
- Thế hả? Vậy là chúng ta rất hợp nhau đấy, em thích bộ nào cứ lấy nhé. - Anh Long nhìn tôi cười.
- Ha ha, dạ thôi, chúng mà vào tay em thì chỉ mấy chốc là tan tành luôn ấy ạ.
- Em uống gì không? Chúng ta còn phải học bài nữa chứ.
- Anh cho em li nước lọc ạ.
...
Một tuần, chính xác là một tuần kể từ khi tôi được anh Long dạy kèm các môn học chính, quả thật lực học của tôi có tiến bộ hơn hẳn. Mấy công thức toán lí hoá giờ thấy không giống như rễ cây nữa, hay mớ từ mới tiếng anh khó thuộc, anh Long đều dạy tôi rất tận tình.
Anh ấy, chắc chắn sẽ chở thành một giáo viên tốt, một con người lí tưởng để mọi đứa con trai phải phấn đấu.
Trên hết, thích nhất là anh ấy khen tôi rất thông minh, tiếp thu kiến thức rất nhanh. Lí do điểm kiểm tra của tôi kém chính là tôi...lười học.
He he, có người khen tôi đấy, nổ mũi, nổ mũi.
Vụ học hành coi như được giải quyết một cách ngon lành, nhưng hết rắc rối này lại đến rắc rối khác. Dạo gần đây, không hiểu Vũ Nhật Minh hâm hâm làm sao ấy, hắn ta lúc nào cũng vác nguyên cái mặt hằm hằm dữ tợn. Tôi nói gì là tỏ vẻ tức tối cái đó, đặc biệt là về chuyện học thêm ở nhà anh Long. Thật chẳng dễ hiểu hắn tí nào.
Tôi đã làm cái gì sai sao, sao hắn tự dưng bỗng nhiên hâm hâm thế chứ không biết, đúng là con gái khó đoán, con trai còn khó đoán hơn. Tôi phải làm cái gì đây chứ?
Bực mình quá đi mất. Mỗi khi tôi mà đã thắcc mắc cái gì mà không có câu trả lời là tôi cảm giác rất khó chịu. Đại khái giống như là tôi đi bán rau hay cái gì đó, bị một bà cô ăn mặc rất thời trang, tay đeo đầy vàng bạc châu báu nài nỉ để tôi giảm giá rau đi 2 trăm đồng ấy. Ức chế.
Tôi phải hỏi thẳng cái tên bản tính kiêu ngạo này thôi. Cứ cái đà này thì tôi phải mất công đi truyền máu vì tức ộc máu mồm mất.
- Này, tên kia, mấy ngày nay tôi mặc nhầm ҨЦầЛ ŁóŤ của anh hả?- Tôi tức giận chỉ thẳng vào cái bản mặt đẹp mã nhưng phách lối của Minh.
Chậc, giờ nghĩ lại tôi thấy mình ăn nói bất lịch sự quá. Mặc nhầm ҨЦầЛ ŁóŤ của hắn có mà ra điên rồi. Hâm nặng.
Nhưng mà tôi chẳng còn vốn liếng gì để lôi ra mà chửi hắn nữa. Mai lại phải trau dồi thêm kiến thức vào quyển sổ tay của mình rồi.
- Nhăn mặt cái con khỉ? - Tôi trợn mắt với cái thái độ mặt nhăn như khỉ ớt của hắn, ừ, thì nó có hơi bá đạo một chút, nhưng trong trường hợp này dùng cũng tốt mà.
- Ý gì đây.- Hắn nhìn tôi, mặt bình thản chỉ muốn phang nguyên cái dầu chảo vào mặt.
Giống như bộ phim hoạt hình Tangle của Wail Disney ấy, Rapulzu phang nguyên cái chảo vào mặt khiến Usui ngất trên giàn quất luôn đấy thôi.
- Ý tôi à, có rất nhiều đấy, tôi mặc nhầm ҨЦầЛ ŁóŤ của anh, anh mặc nhầm áo lót của tôi hoặc đại loại như vậy hay sao mà cả tuần này anh toàn tức giận không rõ nguyên do thế hả?
Hắn trợn trừng mắt với câu nói có duyên, rất có duyên của tôi. Sau đó, bật cười:
- Ha ha ha, cô mở đầu hơi nhiều đấỵ- Nụ cười rất đẹp, rạng rỡ mà sao tôi thấy nó đen tối quá vậy.
Tôi đang làm cái gì thế, tôi đang bị hút bởi nụ cười ૮ɦếƭ người đó sao.
- Mặc kệ, tôi đang hỏi lí do đừng lạc đề.- Tôi gạt phắt mấy thứ vớ vẩn sang một bên.
- Vậy bây giờ tôi hỏi nhé, người cô yêu thân thiết với người khác cả ngày, lại còn luôn miệng khen người ta trước mặt cô, cô sẽ phản ứng thế nào?- Cái gì đây, tính hỏi ngược lại á. Hắn khôn hơn tôi tưởng.
- Đương nhiên tôi sẽ cho cô ta tắm bằng axit, hay dùng dao lam vẽ tranh trên mặt cô ta rồi. Sao anh lại hỏi lạc đề vậy chứ.- Tôi vênh váo trả lời- Nhưng tôi đang hỏi anh cơ mà.
Rắc rối quá đi mất.
Hắn nhếch môi cười khẩy, tiến lại gần tôi một cách chậm rãi.
- Thế à.- Hắn đáp lại một câu chẳng ra ngô cũng chẳng ra khoai.- Lúc đó chắc cô ghen điên lên đúng không?
- Đương nhiên rồi, nhưng cũng không hẳn đâu, tình yêu đích thực là phải tin tưởng lẫn nhau, nếu mà người tôi yêu yêu tôi thật lòng thì tôi chẳng có lí do gì để ghen cả, còn nếu hắn ta ko yêu tôi thì tôi tôi cũng đâu có tư cách ghen, yêu đơn phương khổ lắm.- Tôi thở dài.
- Cô nói hay thế, chẳng lẽ cô yêu rồi sao, người đó là tôi đúng không?
Anh ta nói khiến cái tức trong lòng tôi vốn dĩ đã cao phun trào vượt sức tưởng tượng. Thích hắn, tôi thích hắn á. Sặc, tên này kiêu ngạo tự sướng còn hơn cả đại ca như tôi. Chậc, mà nghĩ lại thì eo ơi, tôi vừa nói mấy cái gì vậy chứ, nghe sớt muốn ói. Trời ơi, dạo này không chăm chỉ luyện tập mấy từ chửi rủa nên quên hết rồi đây mà.
- Này, nhầm kịch bản hết rồi. Tôi hỏi lí do vì sao anh dám tỏ thái độ tức giận với tôi.- Tôi ngay lập tức chuyển đề tài vào đúng vị trí của nó.
Hắn ta nhìn tôi một hồi lâu, đôi mắt đẹp che dấu vô vàn điều bí ẩn mà đứa nông cạn như tôi không bao giờ có thể đoán ra được điều gì. Xoáy sâu, sâu trực tiếp vào mắt tôi khiến tôi ngừng thở để chờ đợi điều hắn sắp nói.
- Vì cô là đồ ngốc.
Nhún vai, chép miệng, quay ngoắt, đi thẳng.
- Hả...anh mới ngốc đấy tên kia.
Mấy chuyện này là gì vậy cơ chứ?