Làm sao hắn lại biết là Tĩnh Thư ?
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tâm Vũ …. Hay là hắn biết Tĩnh Thư sao? Rất kỳ quái.
“Đúng vậy, người làm trong bếp chính là em gái tôi Văn Tĩnh Thư.”
“Có phải là em gái cô có bộ dáng tròn quay rất đáng yêu?” Cổ Việt Đàn hỏi.
Tâm Vũ mở lớn hai mắt, “Tiên sinh biết em gái tôi?”
“Tôi có gặp em gái cô một lần.”
Gặp một lần ?
Cổ Việt Đàn trong nháy mắt lại càng làm cho Tâm Vũ hồ đồ. Có ai nói cho nàng biết việc gì đang xảy ra không?
Cổ Việt Đàn thở phài một hơi, cười to một tiếng, “Thực khéo, thực khéo.”
“Cổ tiên sinh có thể giải thích rõ cho ta một chút không?”
“Xin cứ mời em gái cô ra thì mọi chuyện sẽ được làm rõ.”
Tâm Vũ suy nghĩ một chút, “Được, tôi sẽ gọi em gái tôi ra, tôi thật sự muốn biết sao cô ấy lại quen biết ngài.”
Tâm Vũ quay trở lại phòng bếp thì nhìn thấy Tĩnh Thư đang chăm chú nhìn vào nồi. “Tĩnh Thư ra đây, chị có chuyện muốn hỏi em.”
Tĩnh Thư đang bận tối mắt mở nồi ra cho thêm hương vị vào, rồi bật cho lửa to lên.
“Tĩnh Thư…”
Thân hình mập tròn của Tĩnh Thư rất nhanh nhẹn tả xung hữu đột, “Chị ra ngoài đi nếu không em xô ngã chị đó.”
Tâm Vũ bất đắc dĩ lui vào trong góc bếp để không cản trở em gái.
“Tĩnh Thư, Cổ tiên sinh muốn gặp em.”
Tiếng dầu sôi quá to làm át cả tiếng của Tâm Vũ.
“Chị nói cái gì em nghe không rõ?” Tĩnh Thư không quay lại, hét to hỏi .
“Cổ tiên sinh muốn….”
Tĩnh Thư tắt bếp đi, một tay cầm nồi, tay kia cẩn thận mở nồi hấp vi cá ra đổ vào, sau đó bỏ thêm một chút dầu vừng.
Tĩnh Thư vỗ hai tay vào nhau, nhe răng cười, “Đại công cáo thành.”
“Chị không bưng, em bưng ra đi.” Tâm Vũ yên lặng nhìn Tĩnh Thư.
“Em bưng….” Hai mắt Tĩnh thư mở lớn, “Chị biết từ trước tới nay em không gặp người lạ mà.”
“Em cùng vị Cổ tiên sinh không xa lạ đâu.”
Tĩnh Thư kinh ngạc, “Chị nói em quen biết hắn…”
“Nghe khẩu khí của hắn, thì chắc là như vậy.”
“Không có đâu, chị cũng biết em rất ít khi đi ra khỏi cửa mà.”
“Điều này chị cũng thấy khó hiểu, nhưng xem giọng điệu của hắn, thì hắn có biết em.”
“Điều này sao có thể?” Trong lòng Tĩnh Thư dâng lên một nỗi bất an.
Tâm Vũ nắm chặt tay Tĩnh Thư, “Tĩnh Thư, mau ra ngoài xem sao, nếu em biết hắn thì thật tốt, như vậy chuyện đầu tư sẽ dễ dàng thương lượng hơn.”
Đầu tư…..
Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ, “Có khi hắn thuận miệng nói bậy, sao chị có thể tin được.”
Tâm Vũ không kéo nhúc nhích được Tĩnh Thư, “Vậy em không quan tâm đến Hoa Đạt sao?”
Chuyện này… Nếu như mình thật sự quen Cổ tiên sinh, không phải sẽ giúp được Hoa Đạt sao..
Trước đây nàng có ý giúp Hoa Đạt nhưng bất lực, nay có thể giúp Hoa Đạt sao nàng không cố gắng hết sức chứ…
“Được, em đi gặp hắn.” Tĩnh Thư cởi bỏ tạp dề, bưng bát trân khấu vi cá lên, đi ra khỏi phòng.
…
Đi vào phòng ăn , Tĩnh Thư nhẹ nhàng lên tiếng “Đây là bát trân…”
“Bát trân khấu vi cá.” Giọng nói trầm trầm mang theo tia chọc ghẹo.
Giọng nói này thực quen, hình như nàng đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Tĩnh Thư ngẩng đầu lên nhìn thấy đích thị Cổ Việt Đàn đang ngồi trên bàn ăn, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Là anh, hoá ra chính là Cổ Việt Đàn.”
Rất bất ngờ.
Cổ Việt Đàn trên mặt nở một nụ cười. “Thì ra cô chính là em gái của Văn tiểu thư.”
Nhìn thấy thân hình tròn tròn của nàng bước ra từ nhà bếp, hắn không khỏi ngạc nhiên , không ngờ trái đất này lại nhỏ như vậy, lại càng không ngờ nàng là em gái của Văn tiểu thư.
Tâm Vũ cũng không ngờ rằng Tĩnh Thư cũng quen biết Cổ Việt Đàn.
“Các người thật sự quen biết nhau?” Tâm Vũ thật sự ngạc nhiên.
Tĩnh Thư vội vàng giải thích, “Hôm nay em vừa quen biết anh ấy ở siêu thị, cũng may nếu không có anh ấy thì không biết em còn phải ở lại siêu thị bao nhiêu lâu nữa.”
Tĩnh Thư giải thích như vậy thật sự không giải đáp được những nghi vấn trong lòng Tâm Vũ.
Cổ Việt Đàn ngồi thẳng người lên, “Là như thế này, sáng sớm hôm nay cô ấy đi siêu thị mà quên mang theo thực đơn….”
Hắn nhanh mắt nhìn thấy trong tay Tĩnh Thư đang cầm một cái thực đơn khiến hắn thèm chảy cả nước miếng.
Vừa thấy rõ nguyên liệu đẻ làm bát trân khấu vi cá : hải sâm, cá mực, chân giò hun khói… lập tức kích thích vị giác của hắn.
Chịu không nổi !
“Quên đem theo thực đơn?” Tâm Vũ nghi hoặc nhìn Tĩnh Thư.
Tĩnh Thư xấu hổ gục đầu xuống, “Em cũng không biết sao hôm nay hồ đồ như vậy, đi ra đến siêu thị mới phát hiện mình quên mang thực đơn.”
Tâm Vũ không đành lòng nhìn em gái tự trách mình liền vỗ vỗ bả vai của Tĩnh Thư.
“Chị không trách em đâu.”
Tĩnh Thư áy náy thấp giọng nói, “Tâm Vũ.”
“Hai vị tiểu thư, tôi không phải muốn cản trở tình chị em thắm thiết của hai vị, nhưng có thể đặt bát trân khấu vi cá xuống không vậy?” Hắn đã không chịu được sự tra tấn của món ăn, trong miệng không biết chảy bao nhiêu tấn nước miếng rồi.
Tâm Vũ Và Tĩnh Thư nhìn nhau cuời, quả thật họ đã quên bên cạnh còn có Cổ Việt Đàn.
Tĩnh Thư nhanh tay đặt bát trân khấu vi cá xuống bàn.
“Cổ tiên sinh, xin mời dùng.”
Cổ Việt Đàn nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, không khách khí cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cổ Việt Đàn quét nhanh kinh người đồ ăn trên bàn, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Tâm Vũ và Tĩnh Thư chỉ còn biết trao nhau ánh mắt ngạc nhiên.
Không quá nửa tiếng sau, trên bàn đã trống trơn, ngay cả hành hoa hắn cũng không buông tha.