“Như vậy…” Tâm Vũ nghe được giọng nói tràn đầy thành ý, nhất thời buông lỏng, “Nếu không muốn người khác biết, chi bằng đến nhà tôi đi.”
“Nhà cô…?’ Việt Đàn có chút giật mình.
“Nhà của tôi tuyệt đối sẽ không có ngưòi quấy rầy, hơn nữa còn có em gái tôi, Hoa Đạt cũng là một phần của nó, chuyện như thế này nó cũng cần biết.” Tâm Vũ không muốn hắn sinh nghi nên vội giải thích.
Cổ Việt Đàn hiểu ý, liền cười, “Vậy cũng được, bao giờ đây?”
Thời gian…
Tâm Vũ suy nghĩ một lát rồi nói, “7 giờ tối ngày mai, được chứ?”
Nàng hy vọng chuyện này có thể sớm thành công, công ty sẽ có tiền để thoát khỏi khó khăn.
“Được, bảy giờ tối mai, nhưng chẳng hay địa chỉ nhà của Văn tiểu thư là…”
“Số 4 đường đông Trung Hiếu…”
Cổ Việt Đàn bỏ điện thoại xuống, Việt Sâm nhìn anh trai đầy dò xét.
“Ngày mai anh muốn đến nhà bọn họ sao?’
“Gặp mặt để bàn chuyện hợp tác.” Việt Sâm chậm rãi nói.
“Nhưng thế cũng không cần đến nhà họ.” Hắn nhất thời không thể giải thích nổi hành vi của anh trai, “Có phải anh muốn tìm hiểu xem ai đã làm Văn tiểu thư thay đổi chủ ý không?”
Tâm Vũ nói chỉ cần không đến 2 năm có thể khiến Hoa Đạt sinh lời, câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Việt Đàn liếc em trai một cái.
“Vừa rồi trong điện thoại Văn tiểu thư thậm chí kiên định nói không đến 2 năm sẽ khiến Hoa Đạt sinh lời.”
Việt Sâm cuời lớn nói, “Khẩu khí thật lớn.”
“Có lẽ cô ta không lo ngại về tiền vốn.”
“Vậy chắc anh càng phải đi xem.” Việt Sâm châm chọc nói.
“Đương nhiên là muốn tìm hiểu, cơ hội kiếm tiền như vậy lẽ nào ta lại bỏ qua.” Việt Đàn đứng dậy nhìn Việt Sâm.
“Ai chẳng biết anh ham tiền như mạng.” Cổ Việt Sâm cười to.
“Ham tiền như mạng? Năm nay ai mà không yêu tiền? Anh chỉ là mẫn cảm hơn so với người bình thường mà thôi.” Cổ Việt Đàn tự có một phen lý do thoái thác.
“Anh đâu chỉ mẫn cảm đối với tiền, quả thực như cuồng như si.” Việt Sâm nói không lưu tình.
Cổ Việt Sâm không thèm để ý tới lời châm chọc của em trai. “Chính xác có câu, quân tử yêu tài, ta không ăn trộm không ςướק đoạt để tích luỹ tài phú, coi như đã là bản lĩnh của ta.”
“Đúng vậy, về điểm này thì các huynh đệ chúng ta theo anh cả không kịp.”
Đối với lời nói của em trai, hắn chỉ có thể cười trừ.
“Bây giờ ta chỉ hy vọng, cuộc hẹn ngày mai với tiểu thư Tâm Vũ có thể làm ta động tâm và thấy hứng thú với sự tình.”
“Hy vọng có thể như anh mong muốn.” Việt Sâm nói.
Đúng vậy.
Hy vọng có thể được như mong muốn của hắn, nghe được chuyện hắn trông đợi.
…
Công ty được cứu rồi.
Chấm dứt cuộc nói chuyện với Cổ Việt Đàn, Tâm Vũ không thể không hét lên : “Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi.”
Nàng nhất định phải báo cho Tĩnh Thư, nó nhất định sẽ giống nàng, vui mừng như điên mà nhảy cẫng lên.
Vân Tâm Vũ khó nén nổi vui mừng cầm điện thoại gọi cho em gái.
“Không, trong điện thoại nhất định không thể nói rõ được.”
Văn Tâm Vũ cầm lấy túi xách phi như bay ra khỏi phòng, chạy ngay về nhà.
Về đến nhà bỏ giầy cao gót ra, miệng thì không ngừng gọi to.
“Tĩnh Thư, Tĩnh Thư, em ở đâu vậy ?”
Tĩnh Thư ở trong bếp ló mặt ra, “Tâm Vũ có chuyện gì vậy ? Sao chị lại về vào giờ này?”
Tâm Vũ đi vào phòng khách nói, “Chị có tin tốt muồn báo cho em.”
“Tin tốt?” Tĩnh Thư ngạc nhiên nhìn Tâm Vũ, tay cầm muôi đi ra khỏi nhà bếp. “ Là tin gì mà không thể nói được trong điện thoại mà phải chạy về nhà vậy?”
Tâm Vũ nhìn em gái đi ra từ nhà bếp rồi hỏi, “Em lại định làm điểm tâm à?”
Văn Tĩnh Thư cúi đầu cười nói. “Đã lâu em không làm bánh, nay chỉ muốn thay đổi khẩu vị thôi.”
“Được, được, bất kể hôm nay em làm gì chị đều sẽ ăn hết.” Tâm Vũ cười toe toé nói.
Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ nói: “Nhìn chị mở cờ trong bụng, rốt cuộc có tin tức tốt gì?”
“Công ty đã có nhà đầu tư rồi, còn là người lợi hại phi thường.” Hai mắt Tâm Vũ ánh lên tia sáng rực rỡ.
“Nhà đầu tư vô cùng lợi hại ?”
“Hắn – Cổ Việt Đàn của tập đoàn Cự Phong.” Văn Tâm Vũ vui mừng lại một lần nữa thông báo.
“Cổ Việt Đàn của Tập đoàn Cự Phong? Hắn là ai vậy?” Tĩnh Thư hỏi.
Không thể trách Tĩnh Thư, thế giới của Tĩnh Thư là ở trong nhà bếp, khó trách không biết chuyện trên thương trường.
“Cổ Việt Đàn hắn rất có con mắt tinh đời. Chỉ cần công ty nào bị hắn nhìn trúng, hắn tài trợ hoặc thu mua công ty đó thì công ty đó nhất định sẽ làm ăn phát đạt. Hoa Đạt của chúng ta bị hắn nhìn trúng rồi.”
Tâm Vũ nói ngắn gọn cho Tĩnh Thư biết về hắn, nhưng nhìn biểu hiện không biết gì hết của em gái, nàng lại có chút nhụt chí.
“Tĩnh Thư, ngày mai hắn sẽ đến nhà ta bàn chuyện làm ăn.”
Tĩnh Thư có chút sợ hãi trong lòng. Sao Tâm Vũ lại mời hắn đến nhà?
“Chị mời hắn đến nhà?”
“Hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, nên chị mời hắn đến nhà, với lại em cũng là chủ của công ty, em cũng cần phải biết.”
Tĩnh Thư vô tâm “Ồ” lên một tiếng.
Tâm Vũ liếc nhìn em gái một cái. Tĩnh Thư này, ngoài chuyện nhà bếp ra, nàng thật chẳng quan tâm đến vấn đề gì.
Tĩnh Thư đối với nhà bếp cực kỳ hứng thú, nàng không muốn làm nữ cưòng nhân gì, chỉ muốn ở trong nhà bếp nghiên cứu đồ ăn mà thôi.
Tâm Vũ vụng trộm liếc nhìn em gái một cái.
“Cổ Việt Đàn có thể ở lại nhà mình dùng cơm.”
“Muốn ở lại nhà ăn cơm?” Trong giọng nói của nàng có lẫn chút vui sướng.
“Em có vẻ rất vui thì phải?”
“Đương nhiên rồi, đã lâu nhà mình không có khách, em nhất định sẽ làm những món thật ngon để đãi khách mới được.”
Tâm Vũ cười khổ, đối với việc công ty thì nói cả nửa ngày, Tĩnh Thư vẫn hoàn toàn mù tịt, nhưng nói đến nấu ăn thì hai mắt lại sáng ngời. Nàng thật sự không hiểu nổi em gái mình.