Cổ Việt Sâm vừa nghe, hai mày kiếm nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý.
“Việt Sâm, có khi nào là papa giở trò?”
“Papa?” Cổ Việt Sâm giật mình nhìn Việt Đàn, “ Không thể nào, papa không có khả năng nhúng tay vào việc này.”
“Vì sao? Em nghĩ lại xem, tối hôm qua khi chúng ta nói chuyện muốn mua Hoa Đạt cho papa nghe, lập tức sắc mặt của ba có biến đổi lớn, chẳng bao lâu sau ba vì chuyện này mà tức giận. Vì sao khi chúng ta nói thu mua Hoa Đạt ba liền nổi giận ?”
“Chuyện này …” Việt Sâm nhất thời không thể phản bác.
Cổ Việt Đàn vừa nghĩ vừa thấy chuyện này quái lạ, những sự việc này hình như có liên quan đến cha mình.
“Chẳng lẽ ba cùng Hoa Đạt có quan hệ gì?”
“Hẳn không thể có chuyện đó, trước nay có bao giờ nghe ba nhắc đến là có quan hệ với Hoa Đạt đâu.” Lòng Việt Sâm có chút rối.
Làn sương mù nghi hoặc bỗng chốc bao trùm cả căn phòng, không khí bỗng có chút ngưng đọng.
“Anh định làm thế nào? Chúng ta sẽ buông tha Hoa Đạt ?”
“Buông tha Hoa Đạt?” Việt Đàn hừ lạnh. “Em nghĩ thế nào lại cho rằng anh sẽ đi buông tha cho một con gà mái đẻ trứng vàng?”
Đây mới chính là Cổ Việt Đàn.
Các anh em của Cổ Việt Đàn đều biết rằng hắn làm sao lại chịu buông tha một mỏ vàng lớn như vậy.
“Đã nói rồi, anh sao mà buông tha cho việc này được.” Việt Sâm cười một cái, “Vấn đề hiện tại là Hoa Đạt không bán mà chỉ tìm nhà đầu tư?”
“Đây là điều anh nghĩ không ra, tại sao Văn Tâm Vũ kia lại đột nhiên thay đổi chủ ý?” Việt Đàn tìm không ra lời giải thích.
“Nếu không thì…” Cổ Việt Sâm tà nghễ hướng về phía Việt Đàn.
Việt Đàn nghe trong giọng của em trai có chút kỳ lạ “Nếu không thì sao?”
Việt Sâm lững thững đi đến bên cạnh Việt Đàn, “Làm cổ đông của Hoa Đạt.”
“Cổ đông?” Việt Đàn khẽ nheo hai con mắt, trong đầu bắt đầu tính toán.
“Mục đích chính là làm cho đại náo, để nó tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi tay anh.”
“Nói không sai, nhưng là mắt nhìn thấy miếng bánh lớn nay phải cùng người khác chia sẻ…” Hắn thực không tình nguyện làm cổ đông của Hoa Đạt.
Việt Sâm vỗ vai anh trai, “Không biết chừng lại không cần.”
“Không biết chừng lại không cần?” Việt Đàn thấy buồn cười nheo mắt lạnh lùng nhìn em trai, trong giọng cười rõ ràng có ý châm chọc. “Từ khi nào, Cổ Việt Sâm nhà họ Cổ lại có tâm bồ tát vậy.”
Cổ Việt Sâm cười to, “Không phải bồ tát, em chỉ nhắc anh trong lòng không đủ ác mà thôi.”
“Vậy sao?” Cổ Việt Đang nheo mắt nhìn, “Em rốt cuộc muốn nói gì với anh?”
“Anh có biết vì sao Hoa Đạt đột nhiên thay đổi chủ ý? Dựa vào cái gì mà không lo lắng không?” Việt Sâm vạch trần trong đó ắt có điểm kỳ quái.
“Không biết? Việt Đàn lắc đầu trả lời, “Em có biết tại sao không?”
“Em nghĩ Hoa Đạt nhất định có gì đó mà không muốn cho người ta biết, chính vì kinh phí không đủ nên mới…”
“Không đúng.” Việt Đàn một lời cắt ngang lời nói của Việt Sâm. “Nếu thật sự Hoa Đạt có phát minh nào đó thì làm sao bên phía ngân hàng không coi trọng bọn họ?”
Cổ Việt Đàn nhấc điện thoại lên bấm số.
“Trong đó nhất định có điểm kỳ quái, anh nhất định phải điều tra rõ.”
Việt Sâm nhìn Việt Đàn lòng nóng như lửa đốt “Anh gọi cho ai vậy?”
Việt Đàn phẩy tay ngăn không cho Việt Sâm truy vấn : “Alô. Là công ty Hoa Đạt phải không?”
Hắn gọi điện đến công ty Hoa Đạt ? Việt Đàn rốt cuộc muốn làm gì đây?
“Cho tôi gặp quản lý Văn.” Việt Đàn ngữ khí vững vàng nói.
Hắn trực tiếp gặp Văn Tâm Vũ.
Cổ Việt Sâm kinh ngạc nhìn Việt Đàn.
…
Văn Tâm Vũ ngồi ở bàn làm việc nhìn một đống những báo cáo cần phê duyệt, lòng lại lo đến một đống hoá đơn cần giải quyết.
Văn Tâm Vũ trong đầu một đống rối loạn, vốn đã định bán nhà xưởng đi để giải quyết một đống những tài khoản, hiện giờ vì đáp ứng yêu cầu của Tĩnh Thư là phải lo cho công nhân viên trong công ty, nàng đành bỏ đi ý định bán nhà xưởng, đương đầu với cửa ải khó khăn.
Điện thoại trên bàn có tín hiệu, Tâm Vũ nhấc điện thoại “Chuyện gì?”
“Văn quản lý, chị có điện thoại”
“Biết ai gọi đén hay không ?”
“Không biết, người đó chỉ muốn tìm quản lý”
Chỉ muốn tìm nàng? Ai vậy nhỉ?
Tâm Vũ cầm điện thoại nhấn tiếp trên bàn, “Tôi là Văn tâm Vũ”
“Văn tiểu thư, xin chào, tôi là Cổ Việt Đàn?” Việt Đàn không nhanh không chậm thông báo danh tính.
Hắn thế nào lại chủ động tìm nàng.
“Xin chào Cổ tiên sinh, chắc ngài đã biết chúng tôi đã bỏ ý định muốn bán Hoa Đạt.”
“Nghe nói quý công ty muốn tìm cổ đông?”
Tâm Vũ dừng một chút xong lại nói, “Chẳng lẽ Cổ tiên sinh có hứng thú?”
“Có hứng thú.”
Việt Đàn nói năng ngữ khí quả thật có khí phách, làm lòng Tâm Vũ có chút chấn động.
Thật tốt, quá hợp với ý nguyện của nàng.
“Có chút hứng thú, không biết dụng ý của tiểu thư thế nào?” Việt Đàn đơn giản đi thẳng vào vấn đề.
Tâm Vũ sửng sốt, “Dụng ý của tôi?”
Nàng nào có dụng ý gì? Chỉ là muốn tìm cổ đông thôi mà.
“Tìm cổ đông, chính là tôi hy vọng cổ đông trên danh nghĩa, không nhúng tay vào việc của công ty, tương lai khi công ty có lãi chúng ta sẽ chia hoa hồng, chỉ có vậy thôi.”
“Công ty kiếm tiền? chia hoa hồng?” Việt Đàn khẽ cười, “Văn tiểu thư, theo tôi được biết công ty 3 năm làm ăn thua lỗ, làm sao cô có thể cam đoan là công ty kinh doanh có thể kiếm lời?”
Giọng nói lành lùng lọt vào tai của Tâm Vũ, làm cô thật không có tư vị.
Nàng vượt qua sự lạnh lùng và khinh thường nói : “Cổ tiên sinh, Hoa đạt đúng là đang gặp khó khăn, nhưng tôi có thể vỗ иgự¢ cam đoan trong vòng không đến hai năm Hoa Đạt nhất định sẽ kiếm ra rất nhiều lợi nhuận cho ngài nếu ngài chịu đầu tư.”
Cổ Việt Đàn lạnh lùng nói “Thật vậy sao?”
Hết sức chế nhạo trào phúng, làm cho Tâm Vũ có cảm giác bị làm nhục.
“Tuyệt đối được, nếu không tin ngài cứ chờ mà xem”
“Nếu vậy thì mong cô có thể thu xếp thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện?”
Gặp mặt nói chuyện ,Văn Tâm Vũ ngạc nhiên.
“Văn tiểu thư, ý của cô thế nào?” Việt Đàn hỏi lại một lần nữa.
Ý như thế nào, nàng mong còn không được, Cổ gia tài lực như thế nào mọi người đều biết.
“Thời gian tùy ý ngài.”
“Được…” Việt Đàn dừng một chút.
Văn Tâm Vũ như nín thở chờ đợi, nhất thời sợ hắn thay đổi chủ ý.
“Tôi nghĩ cùng cô nói chuyện, chuyện này không muốn cho ai biết, thời gian và địa điểm do cô quyết định, tôi nghe theo cô.” một giọng trầm thấp truyền đến.