Văn Tâm Vũ nằm trên bàn, tay cầm chiếc 乃út màu hồng, nhìn những con số trong bản biểu đồ báo cáo tài chính, sắc hồng trên mặt dần chuyển sang tái nhợt.
Nàng không hiểu chính mình đã cố gắng hết sức vì công ty nhưng không biết tại sao lại không đạt được thành công, hay ông trời thật sự muốn diệt nàng?
Tâm huyết cả đời của papa chẳng lẽ lại tiêu tan trong tay nàng?
Nàng thật sự không cam lòng nhưng trong tay lại hết cách rồi. Mấy năm qua vùi đầu vào nghiên cứu sản phẩm mới cho công ty để cứu vớt công ty qua khỏi hoàn cảnh khó khăn, nay đã có thể xem như có chút thành công, nhưng lại vì không có đủ kinh phí nên đành phải tạm ngừng. Như vậy làm sao nàng có thể đối mặt với đám người trong nhóm nghiên cứu sản phẩm mới đây?
Văn Tâm Vũ uể oải nhìn bản báo cáo, lòng rối như tơ vò.
“Nên làm như thế nào đây?”
Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì có thể làm được gì?
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Cổ Việt Đàn, Văn Tâm Vũ hai mắt mở to oán hận, căm phẫn kêu lên: “Trừ bỏ việc đem công ty thế chấp cho hắn ra, thật sự không có biện pháp nào khác sao? Chẳng lẽ tâm huyết của papa lại để rơi vào tay của tên ác ma đó hay sao?”
Nhận được điện thoại của Cổ Việt Đàn nói nuốn thu mua công ty của nàng, lòng Văn Tâm Vũ tựa như bị sét đánh trúng.
Làm sao hắn lại biết Hoa Đạt đang gặp khó khăn ?
Hắn không phải thần thánh, những chuyện trên thương trường chẳng lẽ không lọt khỏi lỗ tai của hắn sao?
Mấy năm gần đây, mỗi lần nghe đến cái tên Cổ Việt Đàn thì mọi người đều khi*p sợ, rất nhiều công ty đã bị hắn thu mua.
Hiện giờ hắn nhìn thấy rõ tình cảnh bi đát của Hoa Đạt, phải khen hắn có con mắt tinh đời, hay là lợi dung lúc người ta đang gặp khó khăn ?
Mặc kệ nói như thế nào, hắn thu mua thì công nhân của Hoa Đạt không phải lo thất nghiệp.
Văn Tâm Vũ trong lòng nặng nề bực bội, thử đem những bực tức trong lòng phát tiết ra xem sao.
Nhìn trên bàn đang đặt cái báo cáo, không thèm liếc mắt nhìn nó 1 cái, hễ liếc mắt nhìn nó 1 cái trong đầu lại hiện lên 1 cái kết.
Nàng cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.
“Tĩnh Thư, em đã nghe nói đến Cổ Việt Đàn là người nào hay chưa?”
“Chưa nghe nói bao giờ.” Văn Tĩnh Thư tay cầm cái thìa đang quấy nồi thịt bò.
Văn Tâm Vũ xoay người một cái đối diện với Văn Tĩnh Thư, nhìn cái người không hề hiểu rõ đối với tình hình công ty – Văn Tĩnh Thư và nói: “Em đương nhiên không nghe thấy rồi.”
Ai, bắt đầu kể từ khi pa pa qua đời, mọi việc trong công ty đều do nàng làm chủ. Nay công ty suy sụp không thể gây phiền não cho Tĩnh Thư được, nàng không nên đem trách nhiệm đổ lên đầu Tĩnh Thư.
Văn Tĩnh Thư múc một thìa trong nồi lên để sát lên mặt, ngửi một hơi : “Thơm quá”. “Đây là em thỉnh giáo một sư phụ trong khách sạn nổi tiếng cách làm thịt bò đó, chị nếm thử xem sao”
Văn Tâm Vũ cưòi khổ nếm thử 1 miếng : “Rất thơm.”
Đây là em gái của nàng – Văn Tĩnh Thư, đúng là người cũng như tên, lúc nào cũng điềm tĩnh, nàng ham mê nhất chính là ở trong bếp nghiên cứu những món ăn.
Nàng nghĩ không ra, rốt cuộc em gái là được ai di truyền cho nữa.
Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ đều là những người không kén ăn, chỉ cần no bụng là được, nhưng em gái nàng lại rất thích nghiên cứu gia vi của các quốc gia.
Tĩnh Thư này quả thật nấu ăn rất giỏi, nhưng ba mẹ đều là không có duyên thưởng thức, chỉ có nàng là được hưởng. Tĩnh Thư này hễ làm được món gì ngon đều không quên nàng.
Văn Tâm Vũ nhìn Tĩnh Thư một cái. Cha me qua đời, nàng đối với Tĩnh Thư yêu thương hết mực giống như bà mẹ chăm sóc cho con vậy.
“Tĩnh Thư.” Nàng cất giọng gọi em gái.
Văn Tĩnh Thư ngẩng đầu lên nhìn nàng “Chuyện gì vậy?”
Tâm Vũ cười khổ một tiếng, “Có nghe thấy chuyện chị muốn bán Hoa Đạt hay không?”
Tĩnh Thư không chút kinh ngạc, tiếp tục chăm chú vào nồi canh “Có nghe nói.”
Có nghe nói? Hoá ra Tĩnh Thư vẫn để ý tới việc của Hoa Đạt.
Tâm Vũ gắt gao hỏi: “Vậy em có quan điểm gì về việc này?”
“Quan điểm?” Tĩnh Thư khẽ quay đầu, “Em không có quan điểm gì về việc này, chị cũng biết em không quản việc công ty, công ty do chị làm chủ.”
Lại những lời nói này, khi xưa vì lời nói này mà nàng đồng ý gánh vác cả công ty, nay Tĩnh Thư lại nói những lời này…
“Nói gì thì nói, em cũng là người thừa kế của Hoa Đạt, có gì thì cũng phải cho chị ý kiến.” Tâm Vũ nói.
Tĩnh Thư bỏ thìa xuống, tắt bếp gas, quay lại nói : “Tâm Vũ, em thật sự không biết nói gì. Đối với việc công ty em hoàn toàn không hay biết, mọi việc do chị làm chủ, muốn bán hay giữ lại tuỳ ý chị.”
Tĩnh Thư nói vậy cũng đúng. Chuyện công ty chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đúng là biết rõ nhất, nhưng đây là papa để lại tài sản cho cả hai, làm sao nàng có thể tự quyết định.
“Tĩnh Thư chị cám ơn em đã tín nhiệm chị. Nhưng chuyện này quan trọng, chị mong em có thể cho chị chút ý kiến.”
“Nếu có ý kiến, em chỉ có một.”
Nghe vậy trong lòng Tâm Vũ có chút vui mừng, “Có ý kiến gì nói đi.”
Tĩnh Thư nhìn Tâm Vũ nói, “Không cần bán Hoa Đạt.”
“Không cần bán Hoa Đạt?” Tâm Vũ trong lòng không có một chút buồn bực, trái lại còn dâng lên cảm giác vui sướng, bởi vì Tĩnh Thư rốt cuộc có thể nói ra ý nghĩ của mình.
“Hoa Đạt là tâm huyết cả đời của papa, nay công ty gặp khó khăn, nếu chúng ta bán công ty thì sau này chúng ta có thể không phải lo lắng đến cuộc sống về sau. Nhưng còn những người đã theo papa từ ngày công ty mới thành lập thì sau này họ biết sống ra sao?” Tĩnh Thư nhỏ giọng nói.
Tâm Vũ nhìn chằm chằm vào em gái, không ngờ nó còn lo cho cả công nhân viên trong công ty.
“Ý em là không tán thành bán Hoa Đạt?” Tâm Vũ hỏi em gái.
Tĩnh Thư cúi đầu xuống, “Vâng.”
Tâm Vũ ôm lấy bả vai của em gái, “Vậy chị sẽ suy nghĩ lại quyết định đối với Hoa Đạt.”
“Suy nghĩ lại?” Tĩnh Thư giật mình ngước lên nhìn chị gái.
Tâm Vũ đặt hai tay lên vai em gái, nhìn nàng nở một nụ cười : “Em nói đúng, chúng ta không thể phá hỏng tâm huyết cả đời của papa và công sức của mọi người được.”
Nghe Tâm Vũ nói vậy, trong lòng Tĩnh Thư hết sức vui mừng, nhưng tình hình của Hoa Đạt hiện giờ…
“Tâm Vũ, chị không cần bận tâm lời nói của em. Đối với Hoa Đạt hiện giờ, chỉ sợ có lòng nhưng không có lực thôi.”
Tĩnh Thư nói đúng, công nhân viên của Hoa Đạt, một nửa đã cùng làm với ba nàng hết cả cuộc đời rồi, nàng không thể buông tay được.
Tâm Vũ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hai mắt sáng lên, “Chỉ cần Hoa Đạt còn một con đường sống, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Một con đường sống?” Đối với tài lực hiện giờ của Hoa Đạt, làm sao mà còn đường sống đây.
Tâm Vũ rút hai tay về, nói, “Chúng ta không bán Hoa Đạt nhưng có thể tìm nhà đầu tư.”
“Nhà đầu tư? Làm sao được? Với tình hình hiện tại của Hoa Đạt thì làm gì có ai dám bỏ tiền đầu tư vào công ty được?”
“Các nhà đầu tư đương nhiên biết tình hình hiện nay của công ty. Chúng ta có thể đề ra một phương án sản xuất sản phẩm mới, như vậy có thể thu hút được các nhà đầu tư rồi.” Tâm Vũ đi về phía cửa sổ cả người toát lên một vẻ tự tin.
Tĩnh Thư trong lòng nổi lên lo lắng: “Nghiên cứu sản phẩm mới? Nhưng tình hình công ty hiện giờ….”
Tâm Vũ xoay người mỉm cười với em gái.
“Hoa Đạt hiện đang nghiên cứu một sản phẩm có thể giúp hồi phục làn da mặt cho các thiếu nữ, vì nghiên cứu sản phẩm này nên mới khiến Hoa Đạt gặp khó khăn, chị tin chỉ cần cho các nhà đầu tư xem dự án này, nhất định các đầu tư sẽ có hứng thú.”
Tĩnh Thư không ngăn được nước mắt, hoá ra Tâm Vũ vì lo cho công nhân nên mới ra hạ sách này.
“Tâm Vũ, chị không nói sớm, xém chút nữa em đã hiểu lầm chị rồi.”
Tâm Vũ mỉm cười, “Bây giờ nói cũng không muộn.”
Tĩnh Thư nín khóc, xoay lại bật bếp gas lên: “Chỉ cần hầm thêm chút nữa là có thể ăn được rồi.”
“Đúng, hầm thêm một chút là có thể ăn được rồi.”
Hoa Đạt có tương lai rồi. Chỉ cần nghiên cứu thành công sản phẩm mới, tương lai tốt đẹp của Hoa Đạt không còn xa nữa.
…
Cổ Việt Đàn cúi đầu nhìn báo cáo mà Văn Tâm Vũ vừa fax đến. Hắn vạn vạn lần không nghĩ đến khi hắn quyết định tạm thời dừng việc thu mua Hoa Đạt, quyết định của Văn Tâm Vũ lại có thay đổi.
Cô ta không đồng ý bán Hoa Đạt mà chỉ muốn tìm một nhà đầu tư.
Thình lình xảy ra biến hoá làm hắn vừa có chút giận dữ vừa tiếc nuối, mắt nhìn thấy tiền như thế, mà lại trong nháy mắt đã biến mất, làm cho trong lòng hắn thật sự không có tư vị.
Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra, Cổ Việt Sâm anh tuấn ung dung tiêu sái bước vào.
Cổ Việt Đàn lúc này đang nhắm mắt liền mở ra liếc một cái rồi lại nhắm lại dưỡng thần.
“Chuyện gì?”
Cổ Việt Sâm hơi nhíu mày : “Anh làm sao vậy?”
Cổ Việt Đàn mở phắt hai mắt giận dữ nhìn em trai “ Hoa Đạt đột nhiên thay đổi chủ ý không muốn bán nữa.”
Cổ Việt Sâm nhất thời hơi cứng đờ một chút : “Không tính bán? Với tình hình tài chính của Hoa Đạt như hiện nay tuyệt đối không thể sinh tồn.”
Cổ Việt Đàn lửa giận tràn hai tròng mắt, không thể lý giải được mà nhìn em trai
“Anh không nghĩ ra làm sao Hoa Đạt lại không định bán mà chỉ muốn tìm nhà đầu tư?’