Kết cục
"Đại thiếu gia, ngoài cửa có Văn tiểu thư muốn gặp Tĩnh Thư tiểu thư, nhưng là Tĩnh Thư tiểu thư không đúng lúc lại đi siêu thị rồi."
Cổ Việt Đàn bình tĩnh nhìn thoáng qua người hầu vừa tiến vào thông báo, "Mời cô ấy vào đây, sau đó mang trà lên không thể chậm trễ."
"Dạ." Người hầu lui xuống.
Cổ Việt Đàn xoa lên hai huyệt thái dương.
Sau khi biết Văn Tâm Vũ muốn đón Tĩnh Thư về nhà, hắn ngay cả công ty cũng không muốn đi, lẳng lặng ở nhà chờ đợi chờ Văn Tâm Vũ đến.
Cô ta đúng là đã đến đây!
Nếu là vì Tĩnh Thư cũng là vì chính hắn, hắn không thể không đối mặt.
Cổ Việt Đàn đóng lại bản báo cáo công ty đưa tới, đi ra thư phòng gặp khách.
Văn Tâm Vũ liếc thấy Cổ Việt Đàn, ngẩn ra.
Lúc này làm sao hắn lại có thể ở nhà?
"Cổ tiên sinh." Nàng lễ phép tiến lên chào hỏi.
Cổ Việt Đàn mỉm cười nhìn Văn Tâm Vũ, "Văn tiểu thư, khó có được cơ hội đén hàn xá, mời ngồi."
Cho dù là trên thương trường gặp mặt, hắn cũng sẽ có ba phần lưu tình, huống hồ cô lại là chị của Tĩnh Thư.
Văn Tâm Vũ tao nhã ngồi xuống, ánh mắt nhìn xung quanh, "Tĩnh Thư đâu? Nó không có ở đây sao?"
Cổ Việt Đàn ngồi xuống, ưu nhàn đem chân trái gác lên trên đùi phải, hai tay ở trên đùi nắm chặt, "Tĩnh Thư cùng gia phụ đi siêu thị."
"À." Đáp lại là khẩu khí lạnh tới cực điểm.
Văn Tâm Vũ cảm thấy tức giận, thì ra Tĩnh Thư ở đây không chỉ làm người hầu, mà còn cộng thêm quản lý cả người già.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cười quen thuộc.
"Lão gia, nếu là Việt Đàn biết vừa rồi bác ăn hết hộp kẹo, anh ấy không trách cứ cháu mới là lạ."
"Hư, không cho phép nói cho nó biết."
Cửa vừa mở ra, trên mặt Văn Tĩnh Thư đang tươi cười nhất thời trở nên cứng đờ, "Tâm Vũ........"
"Tâm Vũ?" Cổ ba thấy trong nhà xuất hiện một cô gái, "Cô cô cô.....Cô là chị của Tĩnh Thư, Tâm Vũ?"
"Ba, cô ấy chính là chị của Tĩnh Thư, tiểu thư Văn Tâm Vũ."
Lời giới thiệu của Cổ Việt Đàn giống như tiếng nói rít ra từ giữa hai hàm răng, hắn thấy buồn bực vì Văn Tĩnh Thư cùng cha từ lúc tiến vào cửa, trong mắt chỉ nhìn đến Văn Tâm Vũ mà xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
"Sao hôm nay anh lại ở nhà không đi công ty?" Văn Tĩnh Thư rốt cục nhìn đến hắn.
Cổ Việt Đàn không nói một lời, hắn đang hờn dỗi.
Văn Tâm Vũ bước nhanh đến gần Văn Tĩnh Thư, cầm lấy tay của nàng, mỉm cười hướng Cổ ba, "Lão gia, xin chào."
Cổ ba tỏ vẻ tươi cười nhìn Văn Tâm Vũ, "So với trên tivi, ở ngoài đời cháu lại càng xinh đẹp hơn."
Văn Tâm Vũ mỉm cười đáp lễ, "Cám ơn lão bá khích lệ. Cô cầm lấy tay của Văn Tĩnh Thư, "Tĩnh Thư, hôm nay chị tới là muốn dẫn em về nhà."
"Về nhà?" Văn Tĩnh Thư kinh ngạc, ánh mắt hốt hoảng nhìn Cổ Việt Đàn đang im lặng không nói gì.
Khoé miệng Cổ Việt Đàn ẩn ẩn co rúm.
Văn Tâm Vũ đi về phía Cổ Việt Đàn, từ trong ví da lấy ra tờ chi phiếu đã chuẩn bị, đặt trước mặt hắn.
"Cổ tiên sinh, đây là hai triệu hồi trước chúng tôi đã mượn của ngài, xin tiên sinh nhận cho, bây giờ tôi sẽ dẫn em gái về."
Trầm tĩnh như tượng đá, Cổ Việt Đàn rốt cục có động tĩnh, hắn đứng dậy dùng một tay cầm lấy tấm chi phiếu trước mặt.
"Văn tiểu thư, bội phục, bội phục, không quá hai năm đã có đủ tiền trả cho tôi."
"Người làm ăn sợ nhất không tuân thủ, Văn Tâm Vũ tôi trời sinh nhát gan, cho nên nhất định sẽ trả đúng hẹn." Văn Tâm Vũ cười ngọt ngào.