Nàng chính là bởi vì muốn khóc mà khóc lớn? Không có khả năng, nàng không phải là cô nhóc hay khóc!
Hắn bước đi đến bên giường, kéo nàng dậy, nhìn vào mặt nàng, "Nếu em có gì bất mãn thì phải đối mặt với anh nói rõ, không được tự nhốt mình trong phòng, hiểu không?"
"Buông ra!" nàng ý đồ đẩy tay hắn ra nhưng lại khiến cho hắn càng nhanh chóng ôm lấy, đành phải nói: "Tâm Vũ nói không đến ba tháng, chị ấy sẽ đón em về nhà......."
Nhất thời, bàn tay to buông lỏng, vẻ mặt trở nên mê hoặc cùng thân thiết.
"Văn Tâm Vũ thật sự nói với em như vậy?"
"Ừ." Hắn đột nhiên chau mày tự hỏi về lời nói của nàng.
Có thể về nhà, vì sao nàng khóc khổ sở?
Hắn vươn cánh tay vòng trụ thắt lưng của nàng, "Không cần lo lắng Văn Tâm Vũ. Nếu em thật sự muốn vè, không cần cô ấy tự tới đón, anh sẽ tự mình đưa em trở lại nhà, nếu em không muốn......."
Văn Tĩnh Thư hai mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn hắn. Nếu nàng không muốn trở về thì như thế nào? Vì sao hắn không nói cho hết lời hết nghĩa?
Nếu hắn không nói, gan to, da mặt dày một chút, nàng đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Anh có muốn em ở lại bên cạnh anh không?"
Hắn không nói một câu, nhìn nàng. Không nói lời nào, hắn thực sự làm người ta phiền chán, chọc người tức giận!
"Hoá ra anh muốn em quay về nhà, được được, em sẽ nhanh chóng quay về nhà."
"Tĩnh Thư, anh........"
"Quên đi, không cần nói nữa! Em biết em không xứng với anh, em......." nước mắt của nàng bất giác trào ra.
Hắn kinh ngạc mắt mở lớn nhìn nàng, tự dưng lời lên án châm lửa giận trong lòng hắn.
"Câm miệng của em lại......." hai tay hắn ôm thắt lưng của nàng, trừng mắt giận nhìn nàng, "Anh đương nhiên không hy vọng em trở về, anh muốn em ở lại bên người."
Đây là lời nói thật sao? Hắn hy vọng nàng ở lại bên cạnh hắn?
"Anh......."
Cô gái ngốc!
Cổ Việt Đàn nặng nề thở dài, đặt cằm lên tóc của nàng, thì thầm nói: "Anh yêu em, một khắc cũng không muốn rời, chỉ cần em nguyện ý ở lại, anh muốn ở bên cạnh em cả đời."
Hắn yêu nàng? Đây là thật chăng?
"Anh nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa?" Toàn thân nàng run run, nước mắt lại lần nữa tràn lên hốc mắt.
"Không cần nói là một lần, mười lần, trăm lần anh đều nguyện ý nói, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."
Hắn yêu nàng! Nàng đột nhiên oa một tiếng, hai tay ôm sát cổ hắn, mặt vùi vào trong иgự¢ hắn gào khóc.
"Em cũng yêu anh!"
Hắn rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, hôn hai má của nàng, sau đó dịu dàng liếm đi nước mắt.
Hắn dùng bàn tay ôm lấy mặt của nàng, "Về sau có tâm sự gì nhất định phải cho anh biết, anh không muốn em một mình gánh vác."
"Vâng." Nàng dừng lại nhìn hắn.
"Anh muốn nghe em nói yêu anh một lần nữa." Hắn cố ý khiêu khích nàng.
"Em.....yêu anh." Cả khuôn mặt của nàng đều đỏ bừng, quả thực, nàng thương hắn, việc cá tính của hắn làm người ta tức giận, nàng vẫn là thương hắn, nhưng là vì cá tính thẳng thắn của hắn cho nên nàng càng nên thương hắn hơn.
Hai tay hắn ôm chặt lại, hôn tóc của nàng, hai má của nàng, môi của nàng.
"Anh có thể giải thích cho em chuyện bức tường được không?"Nàng mở miệng thì thầm hỏi hắn.
Hắn theo ánh mắt của nàng nhìn bức tường, bàn tay to đem đầu của nàng áp sát trước иgự¢ hắn, "Kỳ thật hai cái phòng này là tương thông, bức tường kia chỉ là thủ thuật che mắt."
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đẩy mạnh hắn ra.
"Nói thật đi, có phải anh lợi dụng bức tường này, lén nhìn vào phòng em mấy lần phải không?\'
Hắn chậm rãi mỉm cười, "Nói thật, anh cũng không biết mấy lần."
Chỉ thấy ngón tay của hắn càng không ngừng vươn lên sờ lên miệng của nàng.
"Tính không rõ." Hắn nhếch miệng cười.
"Tính không rõ?" nàng kinh hô.
"Em ở nhà họ Cổ được hơn nửa năm, tối nào anh cũng đều nhìn vào một chuyến, tính không dưới hơn trăm lần......"
"Cái gì?"
Hắn đột nhiên hôn lên miệng nàng lấp đi tiếng kinh hô, nhấm nháp mái tóc làm hắn tinh thần mê say.
Hắn hôn là như vậy, dùng sức như vậy, cái loại ngọt ngào này làm nàng hấp thu vô cùng.
"Vì sao mỗi ngày đều nhìn em?" Nàng ở trong lòng hắn thì thầm hỏi.
"Vừa mới bắt đầu là do sợ em không quen, sau thích em, là quan tâm em, mặc kệ lý do gì, đơn giản là anh yêu em."
Trái tim nàng bị sự quan tâm của hắn làm run rẩy.
Nàng đã bao nhiêu lâu không được ai yêu thương như vậy, cảm động đến mức nước mắt ở trong hốc mắt lại rơi ra.
Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên trước иgự¢, làm cho lòng nằng chấn động, hắn thốt lên tiếng nói tự đáy lòng: "Anh yêu em."