Chuyện của đứa bé luôn tạo thành một áp lực vô hình trong lòng Văn Tĩnh Thư , nàng không ngừng lo lắng nếu nhà xưởng của Hạ Chấn bị pháp viện niêm phong, đứa bé cùng mẹ nó hắn thật sự sẽ lưu lạc đầu đường sao?
Cổ Việt Đàn đã nói hắn sẽ không làm cho đứa bé cùng mẹ nó lưu lạc nơi đầu đường, lời này thật sao sao? Hắn sẽ làm như thế nào?
Từ sau khi hết bệnh, Cổ Việt Đàn suốt ngày bên ngoài bôn ba công tác, nàng không nghe hắn nhắc tới chuyện có liên quan đến đứa bé.
“Tĩnh Thư, bữa sáng của anh chuẩn bị xong chưa vậy?” Cổ Việt Đàn thần thái sáng láng từ lầu hai bước nhanh xuống lầu.
Văn Tĩnh Thư đang bần thần suy nghĩ, nghe thấy tiếng của hắn, vội vàng vực lại tinh thần nhìn hắn.
“Đã làm xong từ sớm rồi.”
Cổ Việt Đàn lấy ghế dựa ra ngồi xuống, vừa mở ra báo chí xem tin tức trên báo, vừa ăn bữa sáng.
Văn Tĩnh Thư lén lút đánh giá vẻ mặt của hắn.
Ừm, coi như không tệ.
“Việt Đàn, em muốn hỏi anh……”
“Cả ngày đều chỉ là một ít tin tức.” Cổ Việt Đàn buông tờ báo trong tay xuống, giương mắt nhìn Văn Tĩnh Thư,“Tĩnh Thư, trưa anh muốn ăn mỳ Ý.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn,“Trưa anh muốn ăn mỳ Ý?”
“Ừ.” Hắn đẩy ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng cúi đầu xuống hôn lên hai má của nàng,“Anh muốn ăn hải sản. Anh đi đến công ty đây!” Nói xong, lập tức đi nhanh rời đi.
Văn Tĩnh Thư nhìn hắn rời đi, đột nhiên mới nhớ lại chính mình muốn hỏi hắn về chuyện liên quan đến đứa bé.
“Ai, thật là ngốc, mới bị người ta hôn mà đã quên đi chuyện chính! Bỏ đi, chờ trưa anh ấy trở về hỏi lại vậy.”
Buổi trưa, Văn Tĩnh Thư bị Cổ Việt Đàn hôn nhiệt tình lại quên mất chuyện muốn hỏi.
Buổi tối, thừa dịp hắn còn không có về nhà, nàng không ngừng nhắc nhở chính mình không thể quên, trăm ngàn không thể quên……
Làm nàng nghe được tiếng xe của hắn về đến cửa, cao hứng phấn chấn nhằm phía cửa.
“Việt Đàn……” Nhìn thấy hắn, lòng nàng cũng kích động lên.
“Anh làm sao vậy?”
Hắn cười khổ,“Không biết, nói chung cảm thấy tràng vị là lạ.”
“Tràng vị không thoải mái? Em cùng anh đi bệnh viện nhé?” Vẻ mặt nàng hoảng sợ vội vàng đỡ hắn.
Cổ Việt Đàn buồn rầu lắc đầu,“Lên lầu nghỉ ngơi một chút thì được rồi.”
Một lần kinh nghiệm nàng đã nhận thấy được bệnh viện là nhược điểm trí mạng của hắn.
Nàng bất đắc dĩ tà nghễ liếc mắt một cái, “Một người đàn ông mà không dám đến bệnh viện?”
Văn Tĩnh Thư nói như thì thầm nhưng vẫn là bị Cổ Việt Đàn nghe thấy.
Hắn phản bác: “Không phải không dám, mà là không thích.”
“Không dám cùng không thích, ý tứ đều giống nhau. Thử hỏi có ai thích đến bệnh viện? Nhưng là có bệnh vẫn phải gặp bác sĩ.” Nàng cố ý quở trách hắn.
“Trong bệnh viện có mùi thuốc sẽ làm anh càng khó chịu hơn, anh thích ở nhà, có em ở bên cạnh theo giúp anh.”
Tuy là ngụy biện, nhưng lọt vào tai nàng cũng là vô cùng ngọt ngào.
“Anh luôn già mồm cãi lý, em không cãi với anh nữa.”
Đỡ hắn đi vào phòng, nàng đi vào bên giường nhẹ nhàng giúp hắn ϲởí áօ khoác, giầy, dìu hắn nằm xuống giường.
Cổ Việt Đàn nằm ở trên giường, lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa với nàng.
“Cảm giác có em thật tốt.”
Nàng đắp chăn cho hắn, bất đắc dĩ nhếch miệng cười khổ với hắn.
“Anh trở nên nịnh nọt như vậy từ bao giờ ?”
“Không phải nịnh nọt, là nói thật lòng.” Hắn cảm thấy mỉm cười mỹ mãn, hắn tin tưởng làm hoàng đế cũng là như thế này mà thôi.
Giúp hắn nằm xuống xong xuôi, Văn Tĩnh Thư hai tay chống mép giường, dịu dàng hỏi: “Thật sự không có một chút khẩu vị nào sao?”
Cổ Việt Đàn hai mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ, “Anh nghĩ……”
Thừa dịp hắn đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nhớ lại trong lòng muốn hỏi chuyện của đứa bé kia.
“Việt Đàn, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Câu hỏi của nàng cắt đứt suy nghĩ của hắn, Cổ Việt Đàn không hiểu Văn Tĩnh Thư có chuyện gì hỏi hắn.
“Chuyện gì?”
“Em muốn hỏi anh về chuyện đứa bé con của Hạ Chấn……”
“A, anh nghĩ là.” Hắn đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cắt đứt câu hỏi của nàng.
Văn Tĩnh Thư ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn, “Anh nghĩ đến điều gì?”
Anh biết bây giờ anh muốn ăn cái gì rồi, anh nghĩ ăn trứng bắc thảo cháo thịt nạc.” Hắn nở một nụ cười rộng miệng trên mặt.
Hai vai Văn Tĩnh Thư rủ xuống, “Thật sự là bị anh làm tức ૮ɦếƭ, em còn đang tưởng anh đang nghĩ tới cái gì đâu, thì ra vẫn là ăn!”
“Làm ơn giúp anh đi mà, anh đói bụng.” Bộ dáng hắn điềm đạm đáng yêu, ý đồ tranh thủ sự thương cảm của nàng.
Nàng nhìn thấy bộ dạng của hắn, đành phải nói: “Được, em lập tức đi làm cho anh ăn.”
Bên môi hắn lập tức hiện lên ý cười, “Anh biết lúc nào em cũng hiểu ý của anh mà.”
Nghe được câu nói này của hắn, làm cho nàng không thể không lập tức đứng dậy ra khỏi phòng nấu ăn cho hắn.