“Có phải muốn hỏi hôm nay anh ăn cái gì?”
Ai! Người đàn ông này là như thế, nhìn thấy nàng coi như chỉ biết là ăn!
“Không phải.” Văn Tĩnh Thư chậm rãi dời bước đi đến trước mặt hắn.
“Không phải?” Thấy nàng từng bước đi vào trước giường, hắn nhanh tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, để trước môi dùng đầu lưỡi trêu đùa tay nàng.
Văn Tĩnh Thư hai má nhất thời nổi lên đỏ ửng, thẹn thùng rút tay về, “Đừng nghịch, bên ngoài có một đứa bé nói muốn gặp anh.”
“Có đứa bé muốn gặp anh?” Cổ Việt Đàn buông tay nàng ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Văn Tĩnh Thư, “Đứa bé nào?”
Văn Tĩnh Thư ngồi ở mép giường chăm chú nhìn Cổ Việt Đàn, “Chính là đứa bé đến đây cùng một người đàn ông mấy ngày hôm trước đó”.
Cổ Việt Đàn khoanh hai tay trước иgự¢, suy ngẫm một lát, “Có phải em nói là đứa bé đi cùng Hạ Chấn không?
Trí nhớ của hắn thật tốt, lập tức đã nhớ ra.
Văn Tĩnh Thư mừng rỡ gật mạnh đầu, “Chính là đứa bé đó.”
“Đứa bé kia tìm anh làm gì?” Cổ Việt Đàn cau mày trừng mắt nhìn Văn Tĩnh Thư.
Trong nháy mắt thái độ đã biến đổi, cảm giác được hắn lạnh như băng, nhưng mà trước mặt đứa bé kia, nàng đã vỗ иgự¢ cam đoan mình sẽ cố gắng hết sức.
Đôi môi đỏ mọng của Văn Tĩnh Thư khẽ nhếch, không biết làm sao. Nên làm cái gì bây giờ?
“Một người đàn ông thật là vô dụng bảo con tới gặp anh?” Cổ Việt Đàn sắc mặt trầm xuống, mày rậm nhăn lại.
“Không phải bố nó bảo nó tới gặp anh, mà là mẹ của nó muốn nó tới gặp anh.” Văn Tĩnh Thư nhanh miệng giải thích.
“Vợ của Hạ Chấn?” Cổ Việt Đàn cau mày lại.
Văn Tĩnh Thư xấu hổ không biết làm sao liền cười ha ha.
“Đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nheo hai con mắt lại nhìn nàng.
Rõ ràng là ánh mắt tức giận, vì sao hắn có thể làm nàng si ngốc mà yêu như vậy? Có lẽ là sức quyến rũ của hắn đã hấp dẫn, rung động lòng nàng một cách sâu sắc!
“Tĩnh Thư, anh hỏi em, đứa bé đâu?” Cổ Việt Đàn nhìn Văn Tĩnh Thư đang đột nhiên không hiểu sao lại ngẩn người ra.
Văn Tĩnh Thư nhất thời ngạc nhiên, vội vàng hoàn hồn, ngón tay bối rối chỉ vào cửa, “Ngay tại ngoài cửa!”
“Ở ngoài cửa?”
Giọng nói đầy kinh ngạc, Cổ Việt Đàn sắc mặt khó coi đến cực điểm, hình như là trách cứ nàng chưa hỏi ý kiến của hắn coi có đồng ý hay không mà đã liền tự tiện mang đứa bé vào nhà.
Nàng tự biết đuối lý, liền cúi đầu xin lỗi hắn, “Thực xin lỗi, trước đó không có hỏi ý của anh…… đã dẫn nó đến.”
Một cơn tức giận nghẹn ở иgự¢ Cổ Việt Đàn, nhưng chính là không biết phải làm sao đối với nàng.
“Dẫn nó vào.”
Văn Tĩnh Thư nghe vậy, liền đi tới cửa mở ra cửa phòng. Vì không để đứa bé phải sợ, nàng liền mỉm cười, “Vào đi.”
Đứa bé sợ hãi nói, “Thật sự có thể chứ?”
“Đừng sợ, anh ta cũng không phải là loại người hay ăn thịt người, vào đi.” Văn Tĩnh Thư nhẹ nhàng nói muốn cho trong lòng nó tan đi nỗi sợ hãi.
Cổ Việt Đàn ngồi ở trên giường trợn mắt nhìn nàng.
Từ trước đến giờ, nàng còn nghĩ hắn là loại người lão hổ ăn thịt người?
Đứa bé nơm nớp lo sợ bước vào phòng, cúi đầu đứng ở bên cạnh Văn Tĩnh Thư, lễ phép nói: “Cổ tiên sinh xin chào.”
Cổ Việt Đàn bình tĩnh nhìn nó “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta?”
“Đúng vậy.” Đứa bé trong thanh âm rõ ràng là đang run run.
“Là vì chuyện của ba cháu Hạ Chấn sao?”
“Đúng vậy.”
Cổ Việt Đàn lộ ra vẻ cười cười, trong vẻ cười cười có chút châm chọc đùa cợt. “Mẹ cháu muốn cháu tới gặp ta, có phải muốn ta thấy cháu nhỏ tuổi liền thương hại muốn ta thu mua nhà xưởng?”
“Không! Chú hiểu lầm ý của mẹ rồi.” Đứa bé liền giải thích cho Cổ Việt Đàn hiểu.
Cổ Việt Đàn trở nên ngẩn ra, “Không phải?”
Văn Tĩnh Thư thoáng chốc cảm thấy tò mò, ngồi xổm xuống nhìn nó, “Vậy vì sao mẹ cháu muốn cháu tới gặp Cổ tiên sinh?”
Đứa bé hít một hơi vào liền nói: “Mẹ muốn cháu đến cám ơn Cổ tiên sinh vì đã không thu mua nhà xưởng, nếu Cổ tiên sinh thu mua nhà xưởng thì hai mẹ con cháu sẽ phải lưu lạc đầu đường rồi.”
Lưu lạc đầu đường ?
Văn Tĩnh Thư không thể tin nhìn đứa bé, “Điều này sao có thể? Cho dù là không bán thì cũng bị ngân hàng niêm phong.”
Đứa bé lắc đầu, “Bán hay bị niêm phong, đối với cháu và mẹ mà nói đều là giống nhau.”
“Tại sao có thể như vậy?” Văn Tĩnh Thư hoàn toàn nghe không hiểu.
Trong lòng Cổ Việt Đàn đều biết, động đậy thân thể ngồi ở mép giường nhìn đứa bé, một chút tà mị cười hiện lên bên khóe miệng, “Thì ra mẹ cháu biết ba của cháu, ông ta……”
“Mẹ biết.” Không chờ Cổ Việt Đàn nói thêm, đứa bé liền gật mạnh đầu, muốn càng ít người biết chuyện của nhà nó càng tốt.
Biết? Biết cái gì? Văn Tĩnh Thư vẻ mặt mờ mịt nhìn Cổ Việt Đàn cùng đứa bé đang nói chuyện.
Cổ Việt Đàn rốt cục lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười khó hiểu, “Ta biết, cháu trở về nói với mẹ cháu, ta biết ý của mẹ cháu rồi. ”
Đứa bé thật cao hứng hoàn thành nhiệm vụ của mẹ, cảm kích hướng Cổ Việt Đàn cúi đầu, “Cám ơn chú.”
Cổ Việt Đàn cười lạnh, “Ta cũng có câu muốn cháu chuyển tới mẹ cháu.”
Đứa bé lập tức thắt lưng thẳng thắn nhìn thẳng Cổ Việt Đàn, “Xin hỏi là cái gì?”
Cổ Việt Đàn mày rậm nhíu lại, ánh mắt liếc về phía đứa bé, “Mặc kệ chuyện nhà xưởng thế nào, nhưng là cháu và mẹ cháu tuyệt đối sẽ không lưu lạc đầu đường.”
Đứa bé ánh mắt ảm đạm nháy mắt đã sáng ngời, “Thật vậy chăng?”
“Ta dám cam đoan với cháu. Tốt lắm, cháu có thể trở về.” Cổ Việt Đàn mỉm cười vuốt cằm.
“Cám ơn chú, cháu sẽ chuyển lời nói của chú tới mẹ.” Đứa bé đi ra cửa, lòng mang cảm kích quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Việt Đàn một cái, mỉm cười xoay người đi ra khỏi phòng .
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đứa bé đi ra cửa rồi biến mất.
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn Cổ Việt Đàn, “Là nguyên nhân gì làm cho mẹ nó không tán thành anh mua nhà xưởng của họ?”
Cổ Việt Đàn ngẩng đầu lên, hai tay để ở sau đầu, “Đối với em, không cần hỏi nhiều.”
Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ quan trọng của hắn, Văn Tĩnh Thư không lên tiếng.
“Đúng rồi.” Hắn rút hai tay về, nghiêm trang nhìn chăm chú nàng, “Đã sớm tới trưa rồi sao? Cơm trưa của anh……”
Giữa trưa? Cơm trưa?
Nàng nhất thời nhớ lại chính mình vốn muốn đi mua đồ, lại bị chuyện của đứa bé làm chậm trễ thời gian.
Văn Tĩnh Thư mở to mắt, “Còn chưa mua đồ ăn, bây giờ lập tức đi mua.”
“Cái gì? Đã giữa trưa rồi, cơm trưa của anh còn chưa làm?” Cổ Việt Đàn tức giận kêu lên với nàng.
“Em lập tức đi làm.” Văn Tĩnh Thư chạy lao ra cửa phòng.
Tức giận thì tức giận, kêu thì kêu, trong lòng Cổ Việt Đàn lại thấy ngọt.