Cùng Cổ Việt Đàn yêu nhau, Văn Tĩnh Thư trong lòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào, hơn nữa khi hắn cũng thừa nhận năng lực của Văn Tâm Vũ, trong lòng tình yêu đối với hắn càng lớn hơn.
Văn Tĩnh Thư miệng hát khẽ, tính toán hôm nay nên chuẩn bị món ăn đặc biệt gì cho hắn, thoả mãn tính háu ăn của hắn. Về phương diện ăn uống, nàng không thể không bội phục hắn, bất cứ món ăn gì nàng làm hắn sẽ ăn cho bằng hết.
Văn Tĩnh Thư nhét tiền vào túi quần, ra cửa chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu ăn.
" Cái đứa bé này, như thế nào lại không nghe lời, bảo cháu tránh ra cháu lại ở đây không chịu đi!" Người bảo vệ la lên với một đứa bé.
Văn Tĩnh Thư bỗng nhiên phát hiện trước cửa sắt có một đứa trẻ nhỏ, hai tay nó nắm cửa sắt, kiễng mũi chân lên, ánh mắt lo lắng cứ nhìn vào trong nhà. Khi nó nhìn thấy Văn Tĩnh Thư đi ra cửa, liền buông hai tay nhưng không có ý là tránh ra, mà lui về sau hai bước.
"Chưa thấy qua đứa bé nào thế này." Người bảo vệ vẻ mặt không hài lòng, trừng mắt nhìn đứa bé.
Văn Tĩnh Thư hỏi bảo vệ: "Chuyện gì? Nó là con của nhà hàng xóm hay sao?"
Người bảo vệ thở phì phì lắc đầu với vẻ không kiên nhẫn. " Nó không phải là con của nhà hàng xóm, đuổi cũng không đi, thật không biết vì sao lại đứng trước cửa."
"Vậy sao?" Văn Tĩnh Thư tràn đầy nghi hoặc ánh mắt nhìn ra cửa sắt.
Đứa bé này có gương mặt rất quen, Văn Tĩnh Thư nhất thời nghĩ không ra đã từng gặp qua nó ở đâu. Đứa bé bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Thư, vội vàng cúi đầu thẹn thùng. Văn Tĩnh Thư nổi giận quay đầu nhìn người bảo vệ, "Nó chỉ là một đứa bé, không cần phải tức giận như vậy, đừng lớn tiếng doạ nó."
Bảo vệ thấy Văn Tĩnh Thư nói thay cho đứa bé, liền bĩu môi, "Không phải cố ý muốn doạ nó, tôi cũng khó xử! Ngộ nhỡ Cổ tiên sinh phát hiện trước cửa có một đứa bé, đuổi mãi mà không đi, chỉ sợ chọc giận Cổ tiên sinh tôi sẽ bị đuổi việc."
Văn Tĩnh Thư thản nhiên cười cười "Yên tâm, không nghiêm trọng đâu."
Nàng chậm rãi đi về phía đứa bé, ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ giọng hỏi: "Bé con, vì sao em đứng ở chỗ này, em muốn tìm ai trong nhà này?"
Đứa bé vẫn đang cúi đầu, bàn tay nhỏ vân vê gấu áo, giọng nói lí nhí: "Thực xin lỗi chị, em, em..... muốn tìm.....tìm Cổ tiên sinh."
"Muốn tìm Cổ tiên sinh?"
"Vâng......" Đứa bé nuốt mạnh một ngụm nước miếng, "Vâng, em muốn gặp Cổ tiên sinh."
Văn Tĩnh Thư quay đầu, chỉ ngón tay vào bên trong, "Trong nhà tất cả đều họ Cổ, tổng cộng có sáu vị Cổ tiên sinh, em muốn tìm vị nào?"
"Em đến cùng với papa.......Nhìn thấy vị Cổ tiên sinh kia." Đứa bé khẩn trương nuốt mạnh nước miếng.
Lần trước nó cùng ba nó...
A! Nàng nhớ ra rồi, nàng còn vì việc này mà phẫn nộ rời đi.
Văn Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa bé, hai tay dịu dàng nắm lấy tay của nó, lòng nàng cực kỳ cảm động.
Cánh tay của nó gầy như que củi, nàng thực sợ chính mình không cẩn thận sẽ bẻ gẫy cánh tay của nó mất.
"Sao em lại một mình chạy tới tìm Cổ tiên sinh? Ba em đâu?"
Đứa bé sợ sệt chậm rãi ngẩng đầu, run run ngập ngừng: "Chị à, chị có thể mang em đi gặp Cổ tiên sinh sao?"
"Em có thể nói cho chị biết vì sao em muốn tìm Cổ tiên sinh không?" Văn Tĩnh Thư định thần nhìn đứa bé.
Đứa bé bất an lại gục đầu xuống, "Là mẹ muốn em tìm đến Cổ tiên sinh......"
"Mẹ em?" Văn Tĩnh Thư không khỏi ngẩn ra.
Lần trước nó là đi theo ba nó đến, lần này là mẹ nó muốn nó tới gặp Cổ Việt Đàn.
Chuyện gì xảy ra đây?
Chuyện của người lớn sao lại liên luỵ đến một đứa bé, thật không hiểu bọn họ nghĩ gì!
Văn Tĩnh Thư nhẹ nhàng nâng mặt của nó lên, dịu dàng đẩy đám tóc đang che khuôn mặt của nó ra "Vì sao mẹ lại bảo em tới tìm Cổ tiên sinh? Vì sao không đích thân đến?"
Đứa bé cố gắng không để nước mắt trào ra mặc dù mắt nó đã đỏ hết lên rồi, "Mẹ phải đi kiếm tiền nên bảo em tới."
"Vậy papa em đâu?" Ba nó nàng đã gặp qua, ngày đó còn ở trước mắt đứa nhỏ quỳ gối trước mặt Cổ Việt Đàn.
Đứa bé trai nhếch môi lắc đâu, "Không biết."
"Không biết?"
"Chị, chị có thể đưa em đi gặp Cổ tiên sinh? Mẹ muốn em tiện thể nhắn Cổ tiên sinh." Đứa bé đau khổ cầu xin Văn Tĩnh Thư.
"Em vội vã muốn gặp Cổ tiên sinh vì muốn thay mẹ cầu xin?" Văn Tĩnh Thư cả bụng đầy nghi vấn, nhưng là nhìn sắc mặt tái nhợt kia, trái tim cứng rắn cũng bị hoà tan.
"Vâng." Nó gật mạnh đầu.
"Được rồi, chị đưa em đi gặp anh ta."
"Thật vậy chăng?" Mặt đứa bé vốn đang nản lòng, trong nháy mắt tràn ra một tia vui vẻ.
Văn Tĩnh Thư đứng dậy, "Bây giờ anh ấy đang ở trong nhà dưỡng bệnh, đi theo chị."
Đứa bé nắm lấy tay của nàng, "Cám ơn chị."
Văn Tĩnh Thư dịu dàng liếc nhìn nó một cái, mỉm cười hiền lành, "Đừng khách khí."
Văn Tĩnh Thư cùng đứa bé đi vào trước cửa phòng Cổ Việt Đàn, mới phát hiện chính mình làm việc rất lỗ mãng, không biết Cổ Việt Đàn có đồng ý hay không liền tự tiện dẫn người tới gặp hắn, ngộ nhỡ hắn không muốn gặp đứa bé nàng chẳng phải là làm tổn thương nó sao?
Văn Tĩnh Thư khó xử cúi đầu nhìn xuống, “Chị không biết anh ta có chịu gặp em hay không, em có thể hay không……”
“Không sao, chị đi vào trước hỏi Cổ tiên sinh, em có thể chờ ở đây.” đứa bé nhìn thấy sự ngượng nghịu trên mặt Văn Tĩnh Thư, liền nói.
Đứa bé làm cho trên mặt Văn Tĩnh Thư hiện lên ý cười, “Chị nhất định sẽ hết sức nói giúp em.”
“Cám ơn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia vui vẻ.
Văn Tĩnh Thư vỗ vỗ đầu của nó, mỉm cười, “Chị thật sự sẽ cố gắng hết sức.”
Văn Tĩnh Thư cúi đầu nhìn nó nhếch miệng cười, đẩy cửa phòng rồi đi vào, lập tức khép cửa phòng lại.
“Việt Đàn.”
Cổ Việt Đàn nằm ở trên giường, liếc thấy Văn Tĩnh Thư, lập tức ngồi thẳng người dậy, cười với nàng.